Chương 108

“Sư huynh, chào buổi sáng.” Xu Xu cũng tỉnh giấc một chút, mang giày vào rồi bước xuống giường, giúp Thục vương sửa sang lại cẩm bào.

“Ta đi thiết triều, nàng cứ ngủ thêm một giấc đi.” Phó Liễm Chi cúi thấp đầu xuống rồi hôn lên gương mặt của nàng, cảm giác đầy ôn nhu.

Xu Xu ngơ ngác suy nghĩ, nhớ tới lúc nói chuyện phiếm với đám khuê bạn ngày hôm qua, lúc mọi người bàn tán về những chuyện giữa phu thê cần làm, mặc dù mọi người đều chỉ là tiểu cô nương, nhưng mà chuyện gì cũng dám bàn tán, bọn họ nói giữa phu thê với nhau, thê tử phải sùng bái phu quân của mình, coi người đó là duy nhất, cũng không cần ngại ngùng gì với nhau.

Xu Xu nghĩ tới chuyện đó, chần chờ một chút rồi giơ cánh tay lên, chủ động kéo Thục vương lại gần mình, sau đó ngại ngùng hôn một cái nhẹ trên môi của ngài ấy, “Sư huynh nên ăn chút đồ ăn sáng rồi mới đi thiết triều chứ?”

Đây là lần đầu tiên nàng chủ động hôn hắn, Phó Liễm Chi liền giật mình, sau đó không kiểm soát được bản thân, trực tiếp ôm lấy Xu Xu trở lại trên giường rồi nằm xuống, cả người Thục vương ngồi ở trên người nàng, một tay đè lại phía sau gáy của nàng, liền cúi xuống hôn, liếʍ đôi môi nhỏ xinh của nàng, ngài ấy dùng sức có hơi lớn, giống như là muốn chiếm đoạt cả thân thể của nàng vậy, Xu Xu hự hự vài tiếng và vùng vẫy, thử mấy lần cũng không thoát ra được vòng tay của ngài ấy, cuối cùng bỗng đẩy người lên, chậm rãi hôn lại.

Đến khi hai người ngừng hôn nhau, gương mặt của Xu Xu trở nên ửng đỏ, đôi mắt nóng rực như có chứa du͙© vọиɠ, nhưng một lúc sau nàng cũng kiềm chế lại rồi lùi ra sau.

“Ta đi thiết triều đây.” Phó Liễm Chi nói với Xu Xu, giọng nói cũng vô cùng nhỏ nhẹ và trầm thấp.

Xu Xu gật đầu mơ mơ màng màng, nàng vừa rồi có chút choáng váng, đến khi nàng lấy lại tinh thần, Phó Liễm Chi đã rời đi, Xu Xu cảm giác gương mặt của nàng nóng lên như là nước sôi, đợi một lúc sau, gương mặt nàng dần bớt ửng đỏ, nàng mới gọi bọn nha hoàn vào hầu hạ cho nàng rửa mặt.

Đến buổi trưa, sau khi ăn trưa xong, Xu Xu đi Đức Thiện Đường xem bệnh cho người dân.

Gần tới giờ Thân, các bệnh nhân còn đang xếp hàng, Xu Xu cũng xem bệnh giúp cho bọn họ, Một lát sau, một bệnh nhân rất bất ngờ đi đến trước mặt của nàng và ngồi xuống, Xu Xu run lên, vừa cười vừa nói: “Tần đại ca, huynh cảm thấy không tốt sao? Có phải huynh cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Nàng nhìn thấy sắc mặt của huynh ấy có vẻ không ổn.

Ánh mắt của Tần Yến Đường nhìn vào Xu Xu, ánh mắt có chút che dấu và quyến luyến, thật sự thì thân thể của hắn mấy ngày nay cảm thấy hơi khó chịu, bệnh mấy ngày nay, nhưng hôm nay nghỉ một hôm để đi khám được, đến mức này hắn đã không chịu nổi, tỷ tỷ mới kêu hắn đến Đức Thiện Đường nhờ người xem bệnh.

Hắn nghĩ cũng đã lâu không gặp lại Xu Xu, cảm thấy có chút nhớ nhung nàng, hơn nữa hắn nghe nói Xu Xu vẫn còn ở Đức Thiện Đường xem bệnh cho mọi người, cho nên quyết định tới đây.

“Cảm thấy cơ thể có hơi khó chịu.” Tần Yến Đường nhỏ giọng nói.

Xu Xu cười nói: “Vậy để muội xem mạch giúp huynh trước.”

Xu Xu bắt mạch cho Tần Yến Đường, sau khi kiểm tra kỹ, nàng mềm giọng nói: “Tần đại ca là đang bị sốt, để muội đi phối thuốc một chút cho huynh, sau khi uống thuốc xong sẽ không sao nữa, nhưng mà phải uống thuốc liên tục khoảng tầm ba bốn ngày, dù triệu chứng có đỡ hơn cũng không được bỏ thuốc, phải uống đủ thuốc thì mới khỏi hẳn được.

Tần Yến Đường gật đầu, giọng nói vẫn khàn khàn, “Được thôi, nhưng mà có thể sắc thuốc uống luôn ở đây hay không?”

Thấy Xu Xu tỏ ra vẻ khó hiểu, Tần Yến Đường nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ huynh đang mang thai, ngửi thấy mùi khó chịu là nôn, cho nên nếu đem thuốc về để sắc uống, huynh sợ tỷ ấy sẽ không chịu được.”

Từ sau khi hắn trở mặt với phụ thân, tỷ tỷ và tỷ phu cũng chuyển đến kinh thành ở chung cùng với hắn, bây giờ tỷ tỷ lại mang thai, triệu chứng nôn rất là nghiêm trọng.

Xu Xu hiểu được, triệu chứng ốm nghén của mỗi sản phụ khi mang thai cũng không thể can thiệp vào, có vài người khi ốm nghén thì rất là nghiêm trọng.

“Vậy muội ra sau viện sắc thuốc cho huynh.” Xu Xu cười nói, suy nghĩ nên chọn loại dược liệu nào để trị bệnh cho huynh ấy, sau đó đi về phía sau viện để sắc thuốc.

Tần Yến Đường cũng theo nàng đi về hậu viện, mọi dụng cụ trợ giúp việc chữa bệnh đều có ở hậu viện, Xu Xu đốt lò nhỏ lên để giúp huynh ấy sắc thuốc, Tần Yến Đường ngồi yên ở trên ghế gỗ trong đình viện rồi chăm chú nhìn nàng, ánh mắt rất ôn nhu, Xu Xu nói chuyện với hắn dăm ba câu, “Tần tỷ tỷ ốm nghén rất nghiêm trọng sao? Muội còn có chút hoa đào nhưỡng, ngày mai muội sẽ mang đến đây cho huynh, sau đó huynh mang cho Tần tỷ tỷ, dặn tỷ ấy mỗi ngày pha với nước ấm rồi uống một chén, nói không chừng có thể làm dịu đi triệu chứng khi ốm nghén.” Kỳ thật không có phương thuốc nào có thể hóa giải triệu chứng ốm nghén, tùy từng người mà triệu chứng cũng sẽ khác nhau, nhưng mà hoa đào nhưỡng của nàng là dùng Cam Lộ và mật ong chế biến, không đơn thuần chỉ là một đơn thuốc, nói không chừng nó còn có thể giúp Tần tỷ tỷ làm dịu đi triệu chứng.

“Cảm ơn Xu Xu.” Tần Yến Đường chân thành cảm ơn.

Xu Xu cười nói: “Muội còn phải chúc mừng Tần tỷ tỷ đây.” Nàng cũng đã từng gặp mặt tỷ tỷ của Tần Yến Đường, tỷ ấy rất dịu dàng.

Hai người nói chuyện một lúc, Xu Xu cũng nhanh chóng nấu thuốc xong, bỏ đi cặn thuốc, đưa chén thuốc cho Tần Yến Đường, “Tần đại ca uống trước đi.”

Tần Yến Đường nhận lấy chén thuốc, uống một hơi cạn sạch chén thuốc, sau đó hàn huyên thêm vài ba câu với Xu Xu rồi mới rời khỏi.

Ngày hôm sau, buổi trưa Xu Xu mới trở lại Đức Thiện Đường, lúc đó nàng còn có mang theo hai bình hoa đào nhưỡng, hoa đào nhưỡng còn thừa cũng không nhiều, nhưng mà sang năm thì hoa đào ở các phủ Quốc Công cũng sẽ nở hoa, đến năm sau lại lấy thêm làm hoa đào nhưỡng cũng được, nó đích thật là một vật rất tốt, có thể dưỡng da và cải thiện tinh thần nữa.

Lần này Tần Yến Đường đến hơi trễ, qua giờ Thân mới đến Đức Thiện Đường.

Hắn vẫn mặc một bộ quan bào, chắc là là mới trở về từ Hàn Lâm viện.

Đáng lẽ lúc này Xu Xu cũng nên trở về phủ, nhưng mà nghĩ đến chuyện Tần Yến Đường không tiện mang thuốc về nhà huynh ấy để sắc, cho nên vẫn lưu lại Đức Thiện Đường giúp đỡ hắn sắc thuốc xong rồi nhìn tận mắt thấy hắn uống hết rồi mới đưa hai bình hoa đào nhưỡng cho hắn, “Tần đại ca, cái này huynh mang về cho Tần tỷ tỷ uống đi, có lẽ sẽ cải thiện triệu chứng ốm nghén.”

Tần Yến Đường nhận lấy, cảm ơn Xu Xu hai câu, một lúc sau hai người mới rời đi Đức Thiện Đường.

Lúc nàng trở lại Vương phủ, Phó Liễm Chi vẫn chưa có trở về, hai ngày nay hắn tựa như là rất bận bộn nhiều việc, đến gần tối mới về, Xu Xu vội nói: “Sư huynh, người đừng dùng bữa muộn như thế chứ?”

Để bọn nha hoàn đi truyền lệnh. Phó Liễm Chi nói, “Ta đi vào đổi y phục một lát.”

Phục bào này của hắn rất nặng nề, mặc vào cả ngày, khó tránh khỏi sẽ ra nhiều mồ hôi, rất khó chịu.

Xu Xu nhìn qua hắn rồi gật đầu, “Sư huynh nhanh đi.”

Phó Liễm Chi đi vào thay một bộ y phục thoải mái rồi đi ra, sau khi hai người dùng qua bữa tối, Xu Xu đợi ở trong thư phòng xem mấy quyển tịch về y thuật, Phó Liễm Chi cũng ở trong thư phòng làm việc, nghiên cứu vài quyển sách.

Đến khi Phó Liễm Chi xử lý xong công vụ, Xu Xu bỏ sách sang một bên, hai người trở về phòng nghỉ ngơi.

…………

Sau đó mấy ngày, Phó Liễm Chi càng bận bịu hơn với mấy chuyện trong cung, mỗi ngày đều phải vào trong cung thương thảo chính vụ với Thuận Hòa đế và các quan đại thần, hơn nữa hình như ở biên quan phát sinh chuyện gì đó, mấy chuyện chính vụ hắn cũng không có nói cho Xu Xu biết, Xu Xu cũng không quấy rầy hắn, mỗi ngày vẫn đi làm chuyện của nàng.

Qua mấy ngày, Tần Yến Đường uống mấy đợt thuốc xong, đã cải thiện rõ rệt, sức khỏe cũng bình thường, hôm nay cũng không cần tiếp tục đến.

Vừa qua giờ Thân, Xu Xu đi ra Đức Thiện Đường, nàng đang định quay lại đầu ngõ để lên xe ngựa đi về phủ, nhưng mà vừa ra đến cổng của Đức Thiện Đường thì thấy Tần Yến Đường đang đứng ở đó chờ nàng, trong tay còn cầm một rổ gì đó.

Xu Xu cười nói: “Tần đại ca, sao hôm nay huynh lại đến vậy, huynh đã hết bệnh rồi, không cần uống thuốc nữa.”

Tần Yến Đường đưa chiếc rổ đang cầm trong tay cho Xu Xu, cười nói: “Tỷ tỷ nhà ta nói hoa đào nhưỡng của Xu Xu cho rất hữu hiệu, mỗi ngày tỷ ấy đều uống một chén, ốm nghén cũng được giảm bớt không ít, cho nên mới kêu ta đến đưa cho Xu Xu vài thứ.”

“Đây là cái gì vậy?” Xu Xu nhận lấy chiếc rổ.

Tần Yến Đường nói: “Đây là chút cải ngâm mà tỷ tỷ làm, ăn vào cũng không tệ lắm, Xu Xu lấy về nếm thử xem sao.”

Xu Xu đương nhiên sẽ không từ chối rồi, “Huynh chuyển lời cảm ơn của ta cho Tần tỷ tỷ, cảm ơn Tần đại ca, huynh mau trở lại đi, bây giờ muội cũng trên đường trở về.”

“Được.”

Đợi đến khi Xu Xu rời đi, Tần Yến Đường nhìn theo thân ảnh của nàng biến mất nơi đầu ngõ, lúc này mới quay người rồi chậm rãi rời đi.

Xu Xu vừa tới đầu ngõ, lại nhìn thấy một chiếc xe ngựa màu đen bóng, nhìn vào biết ngay là xe ngựa của Thục vương, không nghĩ tới hôm nay chàng lại trở về sớm như thế.

Xu Xu quay người lại đưa cho Trân Châu chiếc rổ, “Trân Châu, ngươi và Hạnh Nhi lấy xe ngựa của ta để hồi phủ đi.”

Trân Châu cười nói: “Nô tỳ tuân mệnh.”

Trân Châu lập tức rời đi, Xu Xu đi đến bên cạnh chiếc xe ngựa của Thục vương, vừa kéo ra rèm liền bị một cánh tay nắm chặt rồi kéo lên, cả người vào l*иg ngực cứng rắn.

Xu Xu bị dọa đến mức hét toáng lên một tiếng, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thục vương mới mím chặt bờ môi lại, im lặng không dám nói gì, nàng dựa vào l*иg ngựa của hắn rồi ngồi xuống, đáng lẽ nàng muốn ngồi ở bên cạnh hắn, nhưng hắn lại không cho phép, ôm nàng lại trong ngực, để nàng ngồi trên chân của hắn, Xu Xu cũng bất động, tđành ngồi ở trên đùi hắn, chui rúc vào l*иg ngực của hắn, nhỏ giọng nói chuyện cùng hắn, “Sư huynh, hôm nay trong cung không có chuyện gì sao?”

Phó Liễm Chi “ừ” một tiếng nhỏ nhẹ, biểu lộ nhàn nhạt.

Xu Xu còn tựa vào trong l*иg ngực cứng rắn của ngài ấy, thân hình nàng nhỏ nhỏ xinh xinh, trên thân còn vương vấn chút mùi thuốc nhàn nhạt, còn chưa đợi đến lúc Xu Xu mở miệng nói, bỗng nhiên nghe thấy Thục vương hỏi một câu, “Hình như ta mới nhìn thấy Tần Yến Đường đưa cho nàng một cái rổ phải không?” Thanh âm của hắn cũng là hơi lạnh lùng.

Xu Xu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thục vương đang liếc mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng, một đôi mắt phượng rất lãnh đạm, không vui.

Xu Xu mềm giọng nói: “Tần đại ca bị mắc bệnh, cho nên mới tới Đức Thiện Đường nhờ muội xem bệnh, uống thuốc vài ngày thì đã khỏe lại nhưng huynh ấy nói Tần tỷ tỷ đang mang thai, ốm nghén rất nặng nên muội đưa cho Tần đại ca mấy bình hoa đào nhưỡng còn lại để huynh ấy mang cho Tần tỷ tỷ, Tần tỷ tỷ sau khi uống hoa đào nhưỡng vào thì triệu chứng cũng giảm bớt, cho nên mới tặng cho muội một ít rau cải ngâm bảo về nếm thử xem sao.”

Phó Liễm Chi cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là ôm chặt thân thể của nàng lại rồi nắm tay của Xu Xu vuốt vuốt.

Xu Xu để cho hắn ôm như thế, đến khi trở về tới phủ Quốc Công, sau khi dùng qua bữa tối, hai người đi tắm rửa trước, sau đó thay một bộ áo lụa, Xu Xu đang định đi đến thư phòng để đọc sách, nhưng mà bỗng nhiên bị Phó Liễm Chi ôm ngang lên, Xu Xu đột nhiên bị hắn ôm lấy, hốt hoảng, sau đó lấy lại bình tĩnh, tay nàng khoác vòng qua cổ của hắn, “Sư huynh, muội muốn đi thư phòng đọc sách.”

Phó Liễm Chi cúi đôi mắt nhìn nàng, “Hôm nay chúng ta nên sớm đi nghỉ ngơi thôi.”

Giọng nói của hắn hơi mang ý đồ , Xu Xu có vẻ như hiểu ra điều gì đó, nắm lấy vạt áo của hắn rồi kéo kéo một chút.

Xu Xu bị hắn đặt lên trên giường, kéo rèm che ở ngoài giường xuống, thân ảnh của hai người bị che khuất bên trong chiếc rèm che, một lúc sau, từ bên trong phát ra tiếng của Xu Xu trầm thấp hòa với tiếng thở dốc và còn có chút tiếng rên nhè nhẹ, “Sư, Sư huynh, không được mà……”

Giọng nói dần dần nhỏ nhẹ, Xu Xu đột nhiên rên một tiếng nho nhỏ, sau đó là tiếng nàng nghẹn ngào.

Bên trong dường như là còn có một vài âm thanh như là nước đọng lại.

Xu Xu cảm thấy thân thể của cô bây giờ không tự chủ được, tất cả đều là cảm giác xa lạ, nàng lấy tay nắm thật chặt mép chăn, muốn ngăn cản Thục vương tiếp tục, nàng rên rên nhẹ giọng nói ra tiếng kêu trầm thấp, “Sư huynh, muội sợ.”

Thân thể cứng rắn của Thục vương nằm ở phía bên trên cơ thể mềm mại của nàng.

“Ngoan, đừng sợ.” Phó Liễm Chi nhỏ giọng cực kỳ ôn nhu, cúi đầu rồi ngậm lấy đầu lưỡi của nàng, sau đó ——

Xu Xu bỗng nhiên trừng mắt lên, nước mắt cũng chảy ra.

Phó Liễm Chi dịu dàng liếʍ nước mắt đang chảy hai bên gò má của nàng, nghe thấy Xu Xu thì thào nói, “Đau quá……”

Phó Liễm Chi không dám làm cử động gì, chỉ hôn nàng, lau đi nước mắt của nàng, sau đó đi hôn nhẹ vào đôi môi mềm mại của nàng, đợi thân thể của Xu Xu dần dần trầm tĩnh lại.

…………

Bọn nha hoàn bên ngoài tuy có nghe tiếng nhưng cũng không dám lên tiếng, gian phòng này cũng không được xây dựng cách âm, bọn nha hoàn bên ngoài cũng có nghe được một chút tiếng nói của hai vị chủ nhân ở bên trong.

Không bao lâu sau, bên trong gian phòng truyền đến tiếng Vương phi nương nương khóc, còn khóc rất là thương tâm.

Đôi mắt của Linh Thảo mang vẻ trông mong nhìn qua Trân Châu, “Trân Châu tỷ, Vương phi đang khóc, khóc nghe rất là đau lòng nha……”

Trân Châu đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Đừng có nói bậy.”

Nàng ấy tuy cũng có nghe được, hẳn là điện hạ và Vương phi đang động phòng, may mắn chỉ là động phòng thôi, nếu không thì Phạm ma ma và phu nhân nếu mà nghe thấy Vương phi khóc như thế chắc chắn sẽ lo lắng mất.

Các nha hoàn cũng thở phào, cho dù như thế nào, điều này chứng tỏ Vương phi nương nương rất được điện hạ sủng ái, không chỉ được điện hạ ở chung phòng, hơn nữa ngày nào cũng ngủ cùng nhau, nam nhân ai ở chung với một thiếu nữ tuyệt sắc như Xu Xu đây cũng sẽ nổi lên du͙© vọиɠ, điện hạ cũng là nam nhân nên khó mà tránh khỏi.

Vương phi cứ nhỏ nhẹ khóc như thế một lúc, cuối cùng còn có kháng cự một chút.

Linh Thảo lo lắng cho nàng rất nhiều, ngây thơ nghĩ rằng điện hạ đang khi dễ Vương phi nương nương.

Thanh âm ở bên trong cứ tiếp tục như vậy, kéo dài hơn một giờ.