Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Suối Tiên Của Xu Nữ - Trọng Sinh Ta Đem Bàn Tay Vàng Cướp Về

Chương 107

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Bây giờ cũng chưa quá muộn, nàng hãy ngủ thêm một lúc đi.” Phó Liễm Chi mặc áo bào vào, cất bước trở lại đến giữa giường, nhìn Xu Xu vẫn còn kinh ngạc nhìn qua ngài ấy, bỗng Đại hoàng tử cúi người xuống, hai tay chống ở trên giường, cúi đầu xuống rồi hôn lên khóe môi mềm mại của Xu Xu, Xu Xu còn có chút kinh ngạc, chờ Phó Liễm Chi rời đi nàng mới lấy lại tinh thần, nhịn không được sờ một chút khóe môi của mình, tựa hồ còn lưu lại sự ấm áp của ngài ấy trên môi nàng.

Xu Xu ngồi tại trên giường, không biết là đang nghĩ cái gì, một hồi lâu mới gọi bọn nha hoàn tiến vào trong phòng.

Sau khi dùng đồ ăn sáng và luyện tập một hồi, Xu Xu nghĩ cũng không cần tiếp tục đi theo Trình tiên sinh để học tập.

Trình tiên sinh lưu lại ở phủ Quốc Công để dạy bảo Ngũ cô nương và Lục cô nương.

Nhưng mà Xu Xu vẫn đến thư phòng đọc sách luyện chữ, đây đều là do nàng đã luyện thành thói quen.

Xu Xu đọc sách cũng không quan tâm là sách gì, tứ thư ngũ kinh, các loại tạp ký thoại bản, thi từ ca phú, nàng đều có thể xem hết, thậm chí đã đọc nhiều sách đến nỗi có thể nói là nhìn vào là hiểu, còn có thể khai sáng tầm mắt mới, đây cũng là rất tốt thôi.

Tới buổi trưa Phó Liễm Chi cũng chưa có trở về, ngài ấy ở lại trong cung cùng Thuận Hoà đế thương lượng nghị sự. Sau khi Xu Xu ăn trưa xong thì nàng bắt đầu đi đến Đức Thiện Đường, nàng vẫn là giữ nguyên phong cách ăn mặc như xưa, vẫn ăn mặc như là một thiếu niên, lúc trở lại Đức Thiện đường, Phục thần y nhìn xem nàng cũng không thay đổi thái độ, sau đó nói với nàng: “Trước tiên hãy tới hậu viện giúp ta sắc một ít thuốc, còn đây là phương thuốc, xong thì trở lại bốc thuốc cho ta.”

Đại đa số các bệnh nhân của Đức Thiện Đường đều là người biết mặt Xu Xu, cũng biết được là nàng ấy đã được gả đến Vương phủ làm Vương phi, không nghĩ vậy mà nàng còn sẽ tới Đức Thiện Đường ngồi xem bệnh cho mọi người.

Mọi người ai nấy đều cảm thấy rất vui mừng và cao hứng, ai cũng đều thân cần chào hỏi Xu Xu, mọi người dần dần cũng gọi nàng là Tống đại phu.

Mọi người trong lòng rất rõ ràng, nàng đã làm con dâu của Hoàng gia, còn có thể ra tiếp tục ngồi xem bệnh, đây cũng không chỉ là do Thục vương ngầm đồng ý cho nàng, sợ là ngay cả hoàng đế đều ngầm đồng ý và tán thành.

Mọi người cũng không khỏi nghĩ đến, Thục vương thật đúng là rất sủng ái thê tử nha, Tống Tam cô nương cũng là có vận may rất tốt, nếu thật mà nói, dựa vào thân thế lúc trước của nàng, sợ là không chỉ có đến Hoàng gia đâu, liền ngay cả Hoàng đế đối với nhi tức này hẳn là đều nhiều yêu thương.

Tuy vậy nhưng mọi người cũng không nói gì nhiều, hơn nữa bản thân Xu Xu đã có y thuật rất tốt, đã giúp Đức Thiện Đường chữa trị cho rất nhiều bệnh nhân khỏi bệnh, tính tình lại hiền lành, tất cả mọi người đều thật sự cực kỳ yêu quý nàng.

Xu Xu thi thoảng nở nụ cười gật đầu chào mọi người, sau khi ở tiền viện nàng bắt chuyện với các bệnh nhân vài câu liền đi đến hậu viện để bắt đầu giúp đỡ sắc thuốc.

Bận đến khoảng tầm giờ Thân, bệnh nhân lúc này đã ít đi rất nhiều, chỉ còn rải rác mấy người, Phục thần y nói với Xu Xu: “Con đi về sớm đi, giờ không nhiều người nên một mình ta cũng đủ lo rồi.”

Xu Xu gật đầu, đi đến tiền viện nói với Phục Vinh Xuân vài câu rồi mới rời khỏi.

Nàng vừa đi ra khỏi Đức Thiện Đường liền gặp được chiếc xe ngựa của Thục Vương đang đỗ ở đầu ngõ, Xu Xu quay đầu lại nói với Trân Châu: “Hai người ngồi xe ngựa của ta mà trở về đi, điện hạ đang ở phía trước chờ ta.”

Xu Xu trở lại bên cạnh xe ngựa, vừa đẩy chiếc rèm ra, một đôi bàn tay cứng rắn đưa đến nhanh chóng nắm chặt tay của nàng

Xu Xu ngẩng đầu liền thấy Thục vương điện hạ đang ngồi đó, đưa tay đặt ở trên tay của hắn, Thục vương đem nàng kéo lên xe ngựa.

“Điện hạ, ngài tại sao cũng tới đây vậy?” Xu Xu mềm giọng hỏi.

Phó Liễm Chi nhìn nàng vẫn mặc phong cách của thiếu niên, sau đó đưa tay xoa bóp lòng bàn tay của nàng, ôn nhu nói: “Ta cũng vừa vặn từ trong cung trở về.”

Hắn tuy không nói nhiều, nhưng Xu Xu cũng nghe đã hiểu, vì vậy hẳn là thuận đường tới đón nàng.

Xe ngựa đi chầm chậm theo hướng vương phủ chạy tới, Xu Xu trên đường cũng không hỏi hắn trong cung hôm nay làm những việc gì, chắc chắn đều là những chuyện trên triều đình, khẳng định không thể tùy tiện hỏi được, cho nên chỉ nói về những việc mà nàng làm ở Đức Thiện Đường.

Họ trở lại Vương phủ, sau đó dùng qua bữa tối.

Thường ngày Xu Xu rất bận rộn với việc điều chế thuốc, tủ thuốc của nàng trong phủ Quốc Công đều là của hồi môn đưa tới, Phó Liễm Chi còn chú ý bảo thợ thủ công làm cho Xu Xu một chỗ ở Tễ nguyệt đường để chuyên làm nơi phối dược và làm phương thuốc

Ban đêm đến tầm giờ Tuất mới đi ngủ, trước khi đi ngủ, Phó Liễm Chi còn ôm Xu Xu hôn một chút.

Khuôn mặt của Xu Xu đỏ tới mang tai.

Ngày kế tiếp, vẫn là ngài ấy phải tiến cung vào triều, Xu Xu buổi sáng thì đọc sách luyện chữ, sang buổi chiều thì đi Đức Thiện đường giúp người chẩn bệnh.

Thời gian trôi qua cũng nhanh, đến đầu tháng mười, Xu Xu cùng Thục vương đã thành thân hơn một tháng, thời gian biểu của Xu Xu cùng trước kia cũng không có quá lớn khác biệt.

Đầu tháng mười, Phương Châu Châu đưa thϊếp mời đến cho Xu Xu.

Xu Xu làm xong liền sắp xếp thời gian rảnh rỗi đi Phương gia để dự tiệc, trở lại viện phủ của Châu Châu thì đúng lúc vừa vặn gặp được Nhị huynh Phương Dương Hoằng của Châu Châu.

Người này cũng là vị hôn phu kiếp trước của nàng, lúc nhìn thấy Phương Dương Hoằng, Xu Xu có chút cảm thấy sững sờ, cả người còn có chút hoảng hốt, đời trước Phương Dương Hoằng bởi vì bị Tống Ngưng Quân từ hôn nên mới đính hôn với nàng.

Bây giờ Tống Ngưng Quân cũng không biết là sống hay chết, bị thương nặng như thế còn rơi xuống vách núi, hẳn là đã chết mất rồi.

Nhưng dù sao cũng là kiếp trước có liên quan với nàng, lúc Xu Xu gặp lại cũng khó tránh khỏi có chút hoảng hốt, dù là đời trước Phương Dương Hoằng cũng bị Ngưng Quân lợi dụng.

“Chào Phương Nhị huynh” Xu Xu gật đầu bắt chuyện qua.

“Chào Vương phi, Vương phi nương nương mạnh khỏe chứ.” Phương Dương Hoằng ánh mắt phức tạp nhìn xem Xu Xu, tuy muốn nói nhưng lại thôi.

Hắn lúc đầu đáng lẽ là đính hôn với Xu Xu, nhưng trong đầu một mực không có lòng tin với Xu Xu, bây giờ còn có thể nói thứ gì, giống như mẫu thân của hắn nói vậy, hắn căn bản là không xứng với Xu Xu.

Xu Xu nhàn nhạt tiếng nói: “Phương Nhị huynh, ta đi trước qua tìm Châu Châu đây.”

Dứt lời, Xu Xu tiến vào viện phủ Châu Châu.

Phương Dương Hoằng vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn qua Xu Xu, đợi đến khi bóng dáng của nàng đi khuất tầm mắt thì mời thở dài rời đi

Sau khi đi vào phòng của Châu Châu, Khang Bình quận chúa cùng Ngỗi Cao Lan đều ở chỗ này, ba người nhìn thấy Xu Xu đều rất là cao hứng.

Chờ sau khi ngồi xuống, Xu Xu cùng ba người nói: “Một thời gian lâu đã không gặp, ta cũng rất nhớ mọi người nha”

Phương Châu Châu nhịn không được kéo lại cánh tay của Xu Xu, sau đó nàng chớp mắt nói: “Xu Xu, ngươi gả cho Thục vương điện hạ, ngài ấy đối đãi với ngươi có được hay không?”

Kỳ thật các nàng đều rõ ràng Thục vương khẳng định là đối đãi với Xu Xu rất tốt, lúc trước Thục vương từ biên cương trở về ngăn thuyền của các nàng lại, chuyện này các nàng cũng còn nhớ rõ ràng như vừa mới xảy ra đấy.

Xu Xu đỏ mặt nói: “Điện hạ đối xử với ta cũng rất tốt.”

Khang Bình nhỏ giọng nói, “Liễm Chi ca ca khẳng định là đối xử với Xu Xu rất tốt, Liễm Chi ca ca từ lúc trước đã vô cùng thích Xu Xu rồi mà.”

Ngỗi Cao Lan cũng ôn thanh nói: “Xu Xu, chúc mừng ngươi.”

Xu Xu cười nói: “Ta nghe nói, Châu Châu à, ngươi cũng muốn thành thân rồi sao”

Lời này vừa nói ra, Phương Châu Châu gương mặt ửng đỏ, “Chúng ta không nói chuyện này, Xu Xu, qua ít ngày nữa chúng ta có thể đi Vương phủ tìm ngươi trò chuyện hay không.” Tuy nói Đại điện hạ là đối đãi với Xu Xu rất tốt, nhưng các nàng trước giờ đều không có đi vương phủ, hơn nữa các nàng cũng còn rất e ngại đại điện hạ, nhưng bọn họ đều là bạn thân thiết của Xu Xu, đương nhiên là rất muốn thường xuyên tới trò chuyện với nàng rồi.

Tiết thị đúng là có quyết định việc hôn nhân cho Châu Châu, hơn nửa là nửa tháng trước đã quyết định xong việc hôn nhân cho nàng ấy, là con trai của Phiêu Kỵ đại tướng quân nhà Viên gia.

Viên tướng quân bây giờ vẫn còn trấn thủ nơi biên thành, nhưng mà người nhà họ Viên cũng còn ở tại trong kinh thành này, con trai của Viên gia chính là Viên Hào nửa năm trước đã vô tình gặp được Phương Châu Châu, hắn xúc động như là gặp tiên nữ vậy, sau đó có phái người tới cửa cầu thân.

Nhưng mà Tiết thị đã từ chối, sau Viên Hào cũng không có từ bỏ ý định, cả ngày đều đưa Châu Châu đi ăn uống đi chơi, mỗi khi có đồ gì mới mẻ đều đưa cho Châu Châu, Phương Châu Châu cũng từng cho là lúc nào cũng bị hắn làm phiền, thường xuyên né tránh hắn.

Chuyện này Xu Xu cũng đều biết được tường tận, có lúc hắn còn làm cho Phương Châu Châu tức giận đến mức khóc lên.

Vậy mà không nghĩ tới bây giờ Châu Châu lại chịu đồng ý thành thân với Viên Hào, nhìn Châu Châu phản ứng như vậy, hẳn là nàng ấy đã đồng ý rồi, đúng là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

Như thế cũng rất tốt, Viên Hào tính tình có chút vô tâm, nhưng tính cách hắn khá tốt, tính tình rất bạo, nhưng vì thích Châu Châu nên luôn đối xử với nàng ấy cực kì tốt.

Phương Châu Châu thẹn thùng, “Không muốn nói chuyện việc hôn nhân nữa đâu mà, mọi người nói chuyện khác đi, ta ngại lắm”

Sau đó trò chuyện một hồi, ba nàng ấy cuối cùng là ước định cuối tháng mười đi Vương phủ tìm Xu Xu hàn huyên.

Xu Xu lưu lại ở Phương gia cùng các khuê hữu ăn trưa, đợi đến giờ thân mới về Vương phủ.

Trở lại Vương phủ, Thục Vương điện hạ vẫn đang bận bịu ở thư phòng, Xu Xu đổi y phục khác, chỉ nghe thấy tiếng cửa phòng đẩy ra, nàng đi đến trước tấm bình phong, nhìn thấy Thục Vương vào phòng, trở lại nói: “Huynh làm xong việc rồi sao? Vậy để ta kêu bọn nha hoàn bày bữa tối.”

Phó Liễm Chi gật đầu, ôm Xu Xu trở lại trên giường ngồi xuống.

Thời gian chuẩn bị vẫn còn sớm, hai người lúc này đều không có chuyện gì làm.

“Hôm nay đi đến phủ Thành Nghị Hầu chơi như thế nào, có vui không?”

Xu Xu trả lời: “Rất vui, Châu Châu đã quyết định thành thân, huynh, cuối tháng các nàng cũng muốn đến Vương phủ chơi có được không?”

Dù sao đây cũng là Vương phủ, nàng cũng không tự mình quyết định được.

Phó Liễm Chi hôn lên gương mặt của nàng, “Tất nhiên rồi, nàng là nữ chủ nhân của Vương phủ, cũng có lúc nên đi xã giao.”

“Sư huynh thật tốt” Xu Xu ôm lấy người của Phó Liễm Chi, cười cười đôi mắt cong cong.

Hai người thành thân đã có hơn một tháng, Xu Xu đã dần quen thuộc chuyện thân mật với Thục Vương, chí ít cũng sẽ không đến mức thân thể cứng lại nữa.

Hai người đợi ở trên giường dính nhau một lát, bọn nha hoàn đã dọn xong bữa tối, trở lại dùng qua bữa tối, ban đêm ngủ sớm.

Tự nhiên tránh không được một phen thân mật, Xu Xu bị hắn đặt ở dưới thân rồi lao vào hôn, nhiệt độ cơ thể có chút lên cao, không bao lâu sau gương mặt với mang tai đều đỏ hồng.

Phó Liễm Chi nhẹ nhàng cắn nàng hai cái, gương mặt Xu Xu ửng đỏ, toàn thân run rẩy, cả người đều nóng lên, sau một lát nàng bỗng nhiên hoảng loạn lên, dùng sức đẩy hắn ra “Sư huynh, huynh, đừng hôn nữa.”

Đại điện hạ liền dừng lại, mái tóc màu đen đều rải rác rũ xuống trên người nàng, tăng thêm hôn nàng liên tục, Xu Xu cả người đều mềm nhũn, không phải là loại mềm nhũn khó chịu kia, thậm chí còn có chút dễ chịu.

Vừa rồi thân thể nàng bỗng dưng có chút kỳ lạ, Xu Xu cảm giác có thứ gì đó ấm áp tràn ra, không phải là chuyện kinh nguyệt, kinh nguyệt của nàng mấy ngày trước đây vừa mới qua xong.

Nhưng mà nó là cái gì, Xu Xu cũng nói không rõ, thân thể trở nên có chút kỳ lạ, nàng có chút khó chịu, cũng sợ điện hạ phát hiện ra điểm khác thường của nàng, thật quá xấu hổ, nàng, nàng vậy mà trong lúc được phu quân hôn mình lại cảm thấy như vậy, cũng không dám tiếp tục để ngài ấy hôn nữa, sợ ngài ấy phát hiện nàng có khác thường

“Hửm? Sao vậy?” Phó Liễm Chi ngẩng đầu, tiếng nói khàn giọng khó hiểu.

Xu Xu nắm lấy chăn gấm, như là sắp muốn khóc, “Sư huynh, ta, ta muốn đi tắm rửa.” Tiếng nói của nàng thẹn thùng mang theo sự xấu hổ .

Nghe nàng nói như vậy, đôi mắt của Phó Liễm Chi càng phát ra ảm đạm, hô hấp cũng có chút chìm xuống

“Sư huynh?” Xu Xu nhỏ giọng hỏi.

“Ừ, đi đi thôi.” Phó Liễm Chi đứng dậy, cũng kéo giúp nàng dậy.

Xu Xu bận bịu xuống giường mang giày vào và đi đến phòng tắm, sau đó sai bọn nha hoàn đưa nước nóng trở lại để cho nàng tắm rửa.

Sau khi lau sạch sẽ, Xu Xu mới thay một bộ y phục rồi trở lại trong phòng, chậm rãi bò lên giường nằm, Thục Vương vẫn còn chưa ngủ, ngài ấy đang tựa nằm trên gối, thấy nàng trở về liền đem người nàng ôm vào trong ngực, hai người nằm xuống nghỉ ngơi, nhớ tới tình huống vừa rồi, Xu Xu xấu hổ một chút đều không muốn nói chuyện, buồn bực nằm trong ngực Thục Vương không chịu ngẩng đầu.

Phó Liễm Chi ôm eo nàng, hôn vào tai, nhỏ giọng chậm rãi nói với Xu Xu, “Vừa rồi cũng chỉ là phản ứng bình thường của nữ nhi mà thôi, Xu Xu không cần xấu hổ như thế”

Chuyện này chứng tỏ Xu Xu đã dần động tình với hắn.

Xu Xu còn không chịu ngẩng đầu, nằm ở trong ngực hắn mềm giọng nói: “Sư huynh, sớm đi ngủ thôi.”

Phó Liễm Chi tiếng cười khẽ, “Thôi, chí ít cũng có chút tiến bộ.”

Từ từ sẽ đến, không cần phải gấp

Một đêm ngủ ngon, Xu Xu sáng sớm đã dậy, Phó Liễm Chi cũng rời khỏi giường, lúc ngài ấy cần vào triều còn sớm hơn lúc Xu Xu rời giường, cho nên nếu có và triều bình thường sẽ không để cho Xu Xu hầu hạ hắn mặc quần áo.

Nhưng mà đợi lúc hắn mặc xong quần áo, Xu Xu cũng đã rời giường.

Lúc nàng rời giường có chút mơ hồ, đợi đến khi Phó Liễm Chi hôn vào gò má nàng thì nàng mới tỉnh ngủ một chút.
« Chương TrướcChương Tiếp »