Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Suối Tiên Của Xu Nữ - Trọng Sinh Ta Đem Bàn Tay Vàng Cướp Về

Chương 102

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lễ trưởng thành của Xu Xu diễn ra rất thuận lợi, một thời gian trôi qua sau lễ trưởng thành, Xu Xu cũng chưa gặp lại Thục Vương điện hạ lần nào.

Ba tháng trước khi thành thân, nam nữ hai bên không được gặp mặt, đó là phong tục của nơi này. Thôi thị đã bí mật thông báo cho Xu Xu về việc này, sau lễ trưởng thành Xu Xu không thể gặp mặt Thục Vương, cho nên ngày thường Xu Xu có nhiều việc cần thương lượng với Thục Vương đều để bọn tay chân thân tín chuyển lời.

Thời gian cũng nhàn rỗi nhiều vì lúc này Xu Xu ngoại trừ chuẩn bị cho lễ thành thân ra cũng không có quá nhiều chuyện để làm.

Ngược lại thì trong phủ Quốc Công ai nấy đều tất bật, nhất là Thôi thị và thẩm, bá mẫu đang phải chuẩn bị tương đối nhiều việc cho buổi lễ trọng đại này.

Xu Xu là Bảo Phúc huyền quân, thân phận rất tôn quý, hơn nữa còn thành thân với Thục Vương điện hạ, hôn lễ này tất nhiên chính là một vấn đề trọng đại của quốc gia, hoàng gia đương nhiên sẽ tổ chức vô cùng lớn. Một mình Thôi thị cũng không thể nào đích thân chuẩn bị hết mọi việc, vì thế nên liền mời chị em dâu bọn họ cùng nhau hỗ trợ.

Lúc này, trong Phủ Quốc Công lại thường xuyên đón tiếp những vị khách vô cùng đặc biệt. Đó là những bằng hữu tốt của Xu Xu. Phương Châu Châu và Khang Bình cũng có nghĩ đến chuyện sau khi Xu Xu thành thân. Nàng sẽ phải gả đi tới Vương phủ, e rằng cơ hội gặp mặt sợ sẽ không nhiều. Vì thế những ngày này liền thường xuyên đến tìm Xu Xu hàn huyên, tâm sự.

Ngoại trừ hai nàng còn có Ngỗi Cao Lan quận chúa cũng thường xuyên đến tìm Xu Xu. Tuy thân thể của Ngỗi quận chúa không tốt lắm, đi đường vài bước đều đổ mồ hôi thở dốc mệt mỏi bắt đầu đi không nổi, nhưng nàng ấy cũng rất quan tâm Xu Xu.

Lần thứ nhất nàng ấy tới cửa tìm gặp Xu Xu, nàng ấy còn mang theo quà tặng, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Xu Xu, Ngỗi quận chúa kinh ngạc, mặt nhìn như muốn khóc, nàng ấy nhỏ giọng nói: “Từ khi ta về trong kinh thành đến bây giờ cũng không có bằng hữu, vì các nàng ấy ghét bỏ thân thể ta không tốt, luôn nói ta thân thể yếu là giả vờ, không muốn mang ta đi chơi cùng. Lúc trước, trong lễ trưởng thành của huyền quân, mẫu thân ta có nói để cho ta tới đây tìm ngươi chơi, ngươi cũng đồng ý, ta, ta tưởng là nói thật.”

“Quận chúa chớ nên hiểu lầm, ta chỉ là có chút kinh ngạc,” Giọng nói của Xu Xu mềm mềm, “Ta thật sự rất vui khi quận chúa tới tìm ta, kỳ thật ngoại trừ Châu Châu và Khang Bình ra, bằng hữu của ta cũng không nhiều. Bằng hữu đều là phải hòa hợp mới cùng làm bạn được, phải gặp mặt chơi với nhau mới biết được có thích hợp hay không.”

Từ lần đó về sau, Ngỗi Cao Lan cũng thỉnh thoảng đến vương phủ tìm Xu Xu chơi, thân thể nàng ấy không tốt lắm, nên không ra ngoài dạo chơi. Bình thường nàng ấy đến cũng chỉ đợi trong thư phòng Xu Xu, nhìn Xu Xu phối thuốc, thấy rảnh rỗi nên nàng ấy liền lấy mấy quyển sách nhìn xem. Bởi vì Châu Châu và Khang Bình cũng thường thường đến phủ Quốc Công chơi với Xu Xu, nên cũng đều quen biết Ngỗi quận chúa.

Xu Xu biết thân thể Ngỗi quận chúa không tốt, nàng còn đích thân bắt mạch cho nàng ấy, thật sự là rất yếu ớt, mạch đập yếu như vậy, theo nàng đoán là do bẩm sinh đã có bệnh trong người.

Nếu mà là do bẩm sinh từ lúc mẫu thân của nàng ấy mang thai, thế thì là do mẫu thân nàng ấy đã có không ít bệnh. Khi đang mang thai, do không chú ý nên có thể là dùng qua thuốc để trị bệnh, cho nên Ngỗi quận chúa khi sinh ra đã có thân thể rất kém cỏi, yếu ớt. Đó gọi là bệnh bẩm sinh.

Xu Xu nhìn sắc mặt đang trắng bệch của Ngỗi Cao Lan, nàng thử hỏi han qua bệnh tình của nàng ấy xem thử. Nàng ngại ngần nói ra suy đoán: “Bệnh tình của quận chúa chắc mang đã lâu trong người, nói không chừng sinh ra đã thế”. Trong lòng có chút bi thương và đồng cảm với quận chúa đang ngồi trước mặt.

Cũng đúng là như thế, nàng ấy có hơi xúc động, đợi một lúc sau, Ngỗi Cao Lan liền xác nhận cùng với các nàng, nhẹ nhàng nói : “Khi ta còn trong bụng, mẫu thân ta vì thân thể không khỏe khiến phụ thân lo lắng nên cho người hầu hạ uống thuốc, buộc phải đẻ non, cho nên thời điểm ta sinh ra, thân thể còn non tháng nên không thích ứng được với bên ngoài, mẫu thân cũng bởi vì khi sinh ta nên gặp một số vấn đề dẫn đến tổn thương thân thể, từ đó về sau mẫu thân cũng không thể mang thai lần nữa.” Ngỗi quận chúa nói xong, liền thổn thức, đau lòng nhắc lại. Nàng ấy vô cùng áy náy, vì sinh ra nàng ấy nên mẫu thân không thể sinh thêm, mới bị cha đối xử phụ bạc.

Mẫu thân nàng ấy là Lạc phu nhân, được gả cho là Nam Dương Vương, những năm này vẫn luôn ở trên đất được Thuận Hòa đế phong cho. Vì Lạc phu nhân chỉ sinh được mỗi một nữ nhi và không thể sinh con nữa nên Nam Dương Vương mới sủng ái một thϊếp khác có thể sinh nhi tử cho hắn.

Nam Dương Vương sủng thϊếp mà bỏ rơi thê tử của mình, nghe nói Lạc phu nhân và Ngỗi Cao Lan lúc còn ở đất phong cũng không được đối xử tốt. Đây cũng là nguyên nhân Lạc phu nhân nhất định phải vì nữ nhi cầu xin được sắc phong, về sau Thuận Hòa đế phong Ngỗi Cao Lan làm quận chúa. Cuộc sống của hai mẹ con trên đất phong thời gian sau cũng tốt hơn rất nhiều. Về sau Nam Dương Vương qua đời, Lạc phu nhân giữ Ngỗi Cao Lan quận chúa ở lại chịu tang báo hiếu ba năm sau đó mới mang theo nữ nhi trở về kinh thành.

Mà bởi vì Nam Dương Vương ái thϊếp diệt thê nên Thuận Hòa đế khiển trách hắn phẩm hạnh không tốt tức giận và thu hồi dòng dõi nhận vinh ân. Cho nên lúc Nam Dương Vương qua đời, con thứ và thϊếp của hắn lúc đó sống không được tốt lắm, có phần khó khăn.

Lúc Lạc phu nhân gả cho Nam Dương Vương, của hồi môn đương nhiên là không ít. Lúc trở lại kinh thành có xin được mang của hồi môn trước kia cũng về kinh, nghe nói chuyện này còn bị ả thϊếp thân kia làm loạn một trận.

Cuối cùng không thể gây chuyện với Lạc phu nhân, nàng ta thấy không thể ức hϊếp Lạc phu nhân nên đành trơ mắt nhìn Lạc phu nhân mang của hồi môn trước kia đều trở về kinh thành.

Thực tế, lúc này phủ triệt Nam Dương Vương để chỉ còn lại cái tiếng, không còn tiền bạc và quyền lực nên trở thành cái xác rỗng.

Những chuyện này Xu Xu nghe bọn nha hoàn trong phủ nói qua, dù sao khắp kinh thành ai cũng biết. Trong lòng Xu Xu vô cùng cảm thương cho nàng quận chúa tội nghiệp này nên khóe mắt rưng rưng.

Xu Xu cảm thấy Ngỗi quận chúa cũng thật đáng thương, hơn nữa Lạc phu nhân tự thân tới cửa nhờ vả nàng. Vì thế Xu Xu cũng thương lượng với sư phụ mở đơn phối thuốc giúp đỡ nàng ấy.

Nếu Ngỗi Cao Lan chú tâm sử dụng đúng đơn thuốc theo lời căn dặn của Xu Xu, chắc chắn hai ba năm sau cơ thể nàng ấy có thể tốt hơn.

Lạc phu nhân còn tự mình tới phủ Quốc Công nói lời cảm ơn với Xu Xu.

Đến thời điểm đầu tháng tám, hỷ phục của Xu Xu đã được may hoàn thành.

Xu Xu cũng rất nôn nóng muốn thử hỷ phục. Hôm thử hỷ phục, Phương Châu Châu, Khang Bình cùng Ngỗi quận chúa vừa vặn đều đang ở viện phủ, nghe bọn nha hoàn đã lấy hỷ phục trở về phòng Xu Xu, các nàng đều khẩn trương muốn nhìn Xu Xu thử.

Xu Xu cũng có chút khẩn trương nên mặt đỏ bừng, xem chừng có phần mắc cỡ. Thôi thị nhìn con cười tủm tỉm nói: “Xu Xu trước tiên đem hỷ phục mặc thử, nhìn xem kích thước đúng hay không.”

Nàng e thẹn liếc nhìn cặp mắt đang khẩn trương của các nàng. Xu Xu vội vàng đi rửa mặt trước, sau đó vào phòng để bọn nha hoàn giúp đỡ đổi hỷ phục.

Hỷ phục màu đỏ, phía trên thêu lên phượng hoàng màu vàng rực rỡ bay múa, tầng tầng lớp lớp, phía dưới là váy tản ra cũng màu đỏ. Xu Xu xõa tóc đen nhánh đứng trước gương đồng soi. Xu Xu nhìn qua trong gương đồng thấy người thiếu nữ đang mặc hỷ phục, có chút hốt hoảng, hối hận. Chẳng lẽ một tháng nữa nàng đã phải lập gia đình sao?

Thôi thị nhìn qua Xu Xu đang trước gương đồng, thẫn thờ lẩm bẩm nói: “Bảo nhi thật xinh đẹp, dáng dấp thực sự dễ nhìn. Da trắng nõn nà, tóc xanh mềm mại, vóc người cũng dần dần nẩy nở, như là nụ hoa đột nhiên nở rộ, tươi đẹp động lòng người.”

Ba vị hảo hữu cũng kinh ngạc nhìn nàng nói: “Xu Xu thật là xinh đẹp nha. Hỷ phục này cũng là thật đẹp đẽ, phía trên phượng hoàng dùng tơ vàng thêu thành, khiến người trở nên rực rỡ, dù Xu Xu còn chưa trang điểm khuôn mặt, đều xinh đẹp bội phần khiến cho mắt người nhìn đều không muốn rời.”

Ngỗi Cao Lan nhìn qua người Xu Xu đang mặc hỷ phục, ánh mắt khẽ hứng thú chớp chớp, nàng ấy ngầm ghen tị, hỷ phục này quả nhiên là xinh đẹp, Xu Xu đúng là thật là may mắn, dù là đã từng rơi vào vũng bùn, đều có thể gả cho biểu ca tôn quý này của ta, theo ta thấy thì hắn chính là người tuấn mỹ nhất trên đời mà ta từng gặp.

Xu Xu thử qua hỷ phục thấy kích thước thật vừa vặn, tôn lên dáng vẻ xinh đẹp hoàn mỹ của nàng. Nhìn ngắm hồi lâu, sau khi cởi xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt hoa văn, trong lòng có chút mờ mịt.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến cuối tháng tám, tiết trời cũng đã vào thu, thời tiết chuyển dần, ngày hôm đó Xu Xu từ Đức Thiện Đường đi về đến phủ Quốc Công, trên đường nhìn thấy lá cây xen lẫn đã nhuộm sắc đỏ vàng đang rơi rụng theo từng làn gió khiến nàng bắt đầu phát hoảng, bồi hồi, đột nhiên mênh mông nói: “Chẳng còn có mấy ngày nữa là ta phải thành thân rồi.” Tâm tư có chút nặng trĩu, có chút mông lung. Cho đến tận lúc này nàng mới chính thức hiểu rõ được mình đã sắp lập gia đình.

Hạnh Nhi đi theo bên cạnh nàng vội nói: “Đúng nha cô nương, mùng một tháng chín người chuẩn bị thành thân rồi, phu nhân còn nói là mấy ngày sắp tới cô nương khẳng định không thể lại đi Đức Thiện Đường khám bệnh nữa, phải ở trong nhà chuẩn bị thành thân.”

Bởi vì phủ Quốc Công đang chuẩn bị công việc cho đại hôn lễ của Xu Xu và Thục Vương, mấy tên đại nha hoàn và nhị nha hoàn bên người Xu Xu đều bận bịu đến nỗi đi chân không chạm đất. Những ngày này đi theo Xu Xu ra ngoài chính là tam đẳng nha hoàn mà thôi, Hạnh Nhi còn đang nói: “Cô nương, người không khẩn trương à?”

“Khẩn trương sao? Cũng không phải, chỉ là có chút cảm xúc không nói rõ được và cũng không tả rõ được, cảm giác có chút không chân thực, nó tựa hồ như là ảo mộng,” Nàng đều đã trải qua lễ trưởng thành tuổi mười lăm. Mới tổ chức lễ trưởng thành xong còn phải gấp rút thành thân sao?

Hạnh Nhi cười cười nhìn nàng nói: “Nô tỳ lại cảm thấy rất khẩn trương nha, ngày cử hành đại hôn của cô nương khẳng định rất nhiều người sẽ đến xem lễ, phu nhân còn nói, những người hầu như chúng em đều là của hồi môn của cô nương mang đến Vương phủ để hầu hạ, còn có ma ma, tiểu Xá và tiểu Bạch cũng đều phải gả đi, cô nương ban đêm còn phải thử lại hỷ phục lần nữa”

Hạnh Nhi tuổi còn nhỏ, so với Xu Xu nhỏ hơn mấy tháng, còn chưa tròn mười năm, lại sùng bái chủ tử nhà mình, bởi vậy cực kỳ chờ mong xem lễ thành hôn của chủ tử.

Xu Xu trên đường im lặng không biết nói gì, trở lại Thấm Hoa viện, Thôi thị cũng ở nơi đó. Thôi thị vui mừng kéo Xu Xu ngồi xuống ghế nói: “Con chờ một lúc rửa mặt cho tốt xong rồi ta lại mang hỷ phục cho con thử một chút, ba ngày sau tổ chức đại hôn, hỷ phục cũng phải thử lại một chút, sợ kích thước không thích hợp còn có thể chỉnh sửa .”

Xu Xu lần nữa thử qua hỷ phục, kích thước vẫn rất thích hợp, những ngày này vóc người Xu Xu cũng không có thay đổi quá lớn.

Nhìn váy áo kích thước đã phù hợp cho nên không cần chỉnh sửa lại. Sau khi Xu Xu cởi hỷ phục, bọn nha hoàn cẩn thận từng li từng tí cất kỹ đồ trong phòng.

Thoáng một cái là đã tới thời gian ba ngày, một ngày trước khi thành thân, Xu Xu ban đêm nằm trên giường, rất nhanh liền ngủ thϊếp đi.

Thời điểm nàng tỉnh lại, âm thanh chiêng trống khua vang ầm ĩ bên ngoài. Chân trời vẫn còn một màn đêm, không có chút sáng nhưng nàng dậy sớm là phải sớm đi chải tóc, trang điểm, rồi mặc hỷ phục.

Xu Xu được bọn nha hoàn đưa đi tịnh phòng rửa mặt, sau khi mặc hỷ phục vào, ngồi trước gương bắt đầu chải tóc. Mọi việc diễn ra chóng vánh khiến Xu Xu cũng còn không có hoàn hồn, ánh mắt nàng mờ mịt.

Vẫn là người nhân, Đường lão phu nhân cười nói: “Tân nương tử đây là còn chưa chịu hoàn hồn lại sao, có phải là cảm giác không quá chân thực, cảm giác như là một giấc mơ không? Yên tâm đi, mỗi một cô nương nào đều phải trải qua cái cảm giác này một lần trong đời, nhớ năm đó lúc mà lão thân thành thân cũng có cảm giác và phản ứng chẳng khác gì nha đầu ngươi bây giờ, không cần phải khẩn trương đâu, cũng không cần sợ hãi, cảm giác này chính là cảm giác bồi hồi ngạc nhiên, tự nghĩ làm sao mình lại đột nhiên trở thành một cô nương trưởng thành rồi, hẳn là vẫn còn chưa muốn thành hôn đâu?”

Hôm nay người cài trâm cho nàng vẫn là người cài trâm lần trước ở lễ trưởng thành cho Xu Xu, chính là Đường lão phu nhân. Bà ấy lúc này vẫn hiền lành nhìn qua Xu Xu, cười nhẹ nhàng : “Nha đầu chớ sợ như vậy nha, về sau ngươi còn có những ngày tốt lành hơn, sẽ cùng Đại điện hạ ân ân ái ái, hạnh phúc mỹ mãn.”

Chung quanh đều là nữ quyến của phủ Quốc Công, tất cả mọi người nhìn qua Xu Xu, gương mặt Xu Xu dần trở nên ửng đỏ, nghe Đường lão phu nhân nói như vậy, nàng mới cảm giác được một chút chân thực, sau đó lòng tràn đầy bối rối nghĩ thầm, chẳng lẽ giờ phải lập gia đình rồi sao. Trước đó mấy tháng nàng kỳ thật đều có chút lang thang bên ngoài, luôn cảm giác chuyện này cũng không quá quan trọng và cũng không quá liên quan đến mình.

Nhưng bây giờ, Đường lão phu nhân giúp đỡ Xu Xu suy nghĩ thông suốt, kỳ thật trên gương mặt của Xu Xu bây giờ rất căng mịn, ngay cả một chút lông tơ cũng không có nhìn ra được.

Nhưng bộ dạng vẫn phải trang điểm một chút, lúc đang chuẩn bị trang điểm gương mặt thêm một chút, Thôi thị đè ép thanh âm nói: “Trước hết để cho Xu Xu ăn chút gì đó cho đỡ đói đã.”

Lát nữa khẳng định sẽ không có thời gian rảnh để mà đi ăn đây, hôm nay Xu Xu thành thân, buổi trưa lúc ấy là giờ lành, đợi đến lúc người ta tới đón dâu đi vương phủ, buổi trưa Xu Xu cũng không thể ăn trưa được, phải chờ tới ban đêm, thành ra là như bỏ đói một ngày rồi!

Đường lão phu nhân cũng nói: “Cũng được thôi, làm vài món điểm tâm cho Xu Xu ăn no bụng lấy sức đi.”

Thế là trong phòng mọi người vây quanh hầu hạ Xu Xu dùng đồ ăn sáng, cháo tổ yến, còn có một đĩa sủi cảo tôm, uống chút canh ngọt.

Kỳ thật thức ăn cũng không coi là nhiều, mọi người cũng không dám cho Xu Xu ăn quá nhiều. Hôm nay bận nhiều chuyện, nếu như Xu Xu phải đi nhà xí cũng thật không thuận tiện.

Ăn vài thứ lót dạ xong, một người bắt đầu trang điểm khuôn mặt cho Xu Xu.

Làn da của Xu Xu rất tốt, căn bản không cần trang điểm gì thêm, nếu trang điểm thì dễ bị mất đi vẻ tự nhiên, cho nên chỉ vẽ vài nét lông mày cho nàng, vẽ mắt thêm cho đẹp, bôi lên một tí son nhẹ.

Đợi đến khi Xu Xu trang điểm xong, Thôi thị con mắt đỏ bừng lên, trong hốc mắt rưng rưng, vì hôm nay chính là ngày đại hỉ của Xu Xu, nên bà không muốn khóc lên, nhưng thật sự bà cảm thấy trong lòng quá cảm động, có chút nuối tiếc cũng có chút vui mừng.

Kế tiếp là phụ mẫu của Xu Xu dặn dò nàng vài câu, những người còn lại đều lui ra khỏi phòng.

Búi tóc Xu Xu đã chải kỹ càng, mang theo mũ phượng, khăn hỉ chưa đội lên, lúc này nàng ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nhìn qua phụ thân của mình, khóe mắt cũng không khỏi dần ướŧ áŧ.

Thôi thị trở lại bên người Xu Xu, nắm chặt hai tay của nàng, “Hôm nay là ngày đại hỉ của con, Bảo nhi đừng khóc nhé……” Bà ấy khuyên Xu Xu đừng có khóc, thế nhưng chính khóe mắt của lại đỏ lên.

“Mẫu thân cũng không nên khóc.” Xu Xu cắn môi nói khẽ.

“Được rồi được rồi, chúng ta đều không được khóc.” Thôi thị cầm tay Xu Xu không chịu buông, không ai biết được những khó khăn trong nội tâm của bà ấy nhiều năm qua, vừa gặp lại được Xu Xu mới có hai năm đã phải gả cho người ta, bà cảm thấy mình nợ Xu Xu rất rất nhiều, cả đời này đều thua thiệt cho Xu Xu.

Bên trong nội tâm của Tống Kim Lương cũng không cảm thấy tốt hơn Thôi thị, ông ấy chính là phụ thân của Xu Xu, nhưng kỳ thật chỉ chăm sóc Xu Xu được hai năm.

Mới tìm được Xu Xu hai năm nay, Xu Xu vậy mà đã liền phải đi thành thân, gả cho nhà người khác.

“Chúng ta để Xu Xu thua thiệt rồi.” Tống Kim Lương thở dài, lại nhìn nữ nhi của mình mà ôn nhu nói: “Trước kia ta với mẫu thân của con còn muốn lưu thêm con hai năm nữa rồi mới gả đi, chỉ là chuyện đính thân với Đại điện hạ cũng không phải chúng ta có thể sắp xếp được, Đại điện hạ tuổi tác không còn nhỏ, hoàng thượng cũng muốn để cho ngài ấy sớm thành thân, nói ra thiệt thòi cho Xu Xu. Nhưng mà Xu Xu hãy nhớ kỹ, về sau chúng ta cũng không thể ở bên cạnh làm bạn với con nữa, nhưng chúng ta mãi mãi cũng là người thân yêu nhất của con, là mái ấm, là tấm chắn bảo vệ phía sau con, về sau mặc kệ cho dù có chuyện gì xảy ra, Xu Xu đều có thể đến tìm lại bọn ta, chúng ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ cho Bảo nhi.”

Đây là lần đầu tiên Tống Kim Lương lộ vẻ ôn nhu của mình ra ngoài, ông ấy lần đầu tiên gọi Xu Xu là Bảo nhi thân mật như thế.

Bảo nhi là nhũ danh mà Thôi thị đặt cho Xu Xu.

Hai con mắt Xu Xu rưng rưng lệ nhòa, “Phụ thân, Xu Xu biết rồi.”

Tống Kim Lương vỗ vỗ bả vai của nữ nhi, “Vậy thì phụ thân đi ra ngoài trước, mẫu thân của con còn có lời muốn dặn dò, tâm sự với con”

Sau khi Tống Kim Lương rời đi, gian phòng chỉ còn lại mẹ con hai người bọn họ, Thôi thị lúc này kỳ thật rất là đặc biệt muốn khóc, nhưng một mực chịu đựng, kiềm chế lại nước mắt.

Thôi thị dùng khăn lau khóe mắt nói: “Phụ thân của con nói cũng đúng, ta muốn nói cho Bảo nhi vài lời trước khi con đi.”

Thế mà sau đó Thôi thị lại lôi kéo Xu Xu lại và nói liên miên rất nhiều rất nhiều lời, nói về năm đó bà sinh Xu Xu ra khổ cực như thế nào, cùng với những điều dày vò trong lòng bà ấy hai năm nay, lại xin lỗi Xu Xu, nói xong lời cuối cùng Thôi thị vẫn không nhịn được mà khóc lên, cuối cùng sợ Xu Xu cùng bà ấy khóc, Thôi thị nhét một quyển sách vào trong tay của Xu Xu, ấp úng nói: “Bảo nhi nhìn xem cái này đi, ta sẽ đi ra ngoài trước, không làm ảnh hưởng tâm tư của con nữa.”

Xu Xu kỳ thật cũng có chút muốn khóc, nhưng đợi đến khi Thôi thị rời đi và đóng cửa phòng lại, nàng vô ý thức mở ra quyển sách, mắt nàng nhanh chóng đọc qua nội dung trên đó, nước mắt không tuôn ra, nhưng gương mặt lại đỏ lên.

Nguyên nhân không gì khác, trên quyển sách này chính là do bà ấy tỉ mỉ viết lại những việc mà sau khi vợ chồng thành thân thì phải làm gì.

Xu Xu vụиɠ ŧяộʍ nhìn qua, lại cảm thấy quá xấu hổ, liền cất nó ở phía sau bàn trang điểm

Về sau các nữ quyến tới cửa chúc mừng, Xu Xu mang khăn quàng vai lên cùng với khăn trùm mặt cô dâu, ngồi ngay ngắn ở trên giường chờ đợi giờ lành đến.

Chớp mắt giờ lành cũng đến, bên ngoài vang lên âm thanh khua chiêng gõ trống vui mừng, sau đó rất nhiều tiếng bước chân từ xa đến gần, Xu Xu xoắn ngón tay, trong lòng nàng bây giờ, trái tim đập thình thịch loạn nhịp như muốn nhảy lên.

Cửa phòng mở ra, những khách nhân đều tràn đến phủ Quốc công như đổ xô đi chợ, người cầu phúc dẫn Tống Ngọc Cẩn đi vào khuê phòng của Xu Xu, đến chúc vài câu cát tường, đại hỉ, vân vân…, sau đó Tống Ngọc Cẩn cõng Xu Xu đi ra ngoài, chậm rãi đi đến hướng đại môn của phủ Quốc công, đi theo phía sau phủ Quốc công là các gia quyến, lão Quốc Công gia cùng lão phu nhân Thịnh thị đều ở trong đó, khóe mắt hai người cũng có chút đỏ lên, vành mắt hơi rưng rưng, Thịnh thị còn lặng lẽ lau nước mắt.

Tống Ngọc Cẩn chậm rãi cõng Xu Xu đi ra, hắn đi rất chậm rãi, trong lòng bùi ngùi mãi thôi, cũng có chút không nỡ để cho Xu Xu phải xuất giá sớm như vậy.

Chỉ là cho dù có đi chậm nữa thì đường nào cũng đi tới trước cửa chính, giờ lành đến, Phó Liễm Chi mặc áo đỏ cưỡi trên lưng con ngựa cao to, hắn ngắm nhìn tân nương tử của mình đang được huynh trưởng của nàng cõng tới, chậm rãi nắm chặt dây cương trong tay.

Xu Xu được đưa đến bên trên kiệu hoa, bên ngoài có rất nhiều tiếng bàn tán ồn ào, có tiếng nói người nhà, còn có những thanh âm của hàng xóm chung quanh nhà đến dự lễ.

Trước mắt Xu Xu là một màu đỏ chói, khăn van đỏ che kín, nàng cũng không nhìn thấy được cái gì.

Chỉ cảm thấy cỗ kiệu chậm rãi từ từ đi, bình tĩnh hướng về phía trước, chậm rãi rời đi phủ Quốc Công, đi ra ngõ nhỏ, đi vào trong phiên chợ.

Đi theo đằng sau là còn có một đội ngũ đưa dâu, đồ cưới của Xu Xu, một trăm hai mươi tám hòm đồ cưới.

Trước kia Thôi thị còn nghĩ cho nàng thêm nhiều đồ lễ, nhưng công chúa xuất giá cũng không có dùng đến nhiều đồ cưới như vậy, làm lớn cũng không tốt, cho nên Thôi thị đem một trăm hai mươi hòm đồ cưới còn lại đem đi đổi lại thành ngân phiếu, cũng được tổng hơn mười vạn lượng ngân phiếu, chứa ở trong cái hộp nhỏ khiến chút nữa là cái hộp không chịu nổi.

Chuyện này Thôi thị cũng không có nói cho ai biết, đây đều chính là đồ vật để Xu Xu làm bảo vật áp đáy hòm, còn cố ý cho thêm một ma ma đi theo Xu Xu coi như là làm của hồi môn, trước kia Thấm Hoa viện đều là tiểu nha đầu bọn họ đi theo, Thôi thị lo lắng các nàng kia đi Vương phủ không bảo vệ được cho Xu Xu, cho nên mới cố ý để Phạm ma ma thân cận của bà coi như của hồi môn đi Vương phủ, còn có một lão nhân gia đi theo, nói về chuyện đối nhân xử thế cũng có thể hiểu nhiều hơn một ít.

Cỗ kiệu chậm rãi hướng đi về phía Vương phủ, đi theo phía sau là đội ngũ đưa dâu cùng với đồ cưới, hoa lệ hoành tráng, lúc mà đi đến Vương phủ, đồ cưới còn chưa được chuyển đến kịp từ phủ Quốc Công, nên chỉ coi như mười dặm hồng trang.

Đến Vương phủ, cỗ kiệu dừng lại, Xu Xu cảm giác màn kiệu bị xốc lên, sau đó một đôi bàn tay trắng nõn thô thô duỗi vào tấm màn trong kiệu của nàng.

Hẳn là tay của Thục vương, Xu Xu duỗi ra bàn tay trắng nõn tinh tế của nàng, sau đó được bàn tay vừa đưa vào kia nắm chặt.

Xu Xu lúc này mới khẩn trương lên, nàng đi theo xuống cỗ kiệu, nàng cũng nhìn không thấy đường, nên được Thục vương nắm chặt tay chậm rãi đi vào bên trong hướng Vương phủ, hắn đi cũng rất chậm rãi từ từ, đạp cánh cửa và bậc thang ra……

Lễ thành thân khi bái thiên địa đều tổ chức ở Vương phủ, Thục Vương tuy là Đại hoàng tử, nhưng đến cùng khi phong vương, đều phải có một môn hộ riêng cho mình.

Xu Xu được dẫn đi vào chính sảnh, sau đó là bái đường, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, giống như là các quy thức của phu thê khi thành hôn như ở trong dân gian vậy, toàn bộ quá trình khiến Xu Xu cảm thấy vừa khẩn trương lại là vừa hoảng hốt, chờ đến lúc nàng lấy lại được tinh thần thì đã được đưa đến bên trong tân phòng.

Tân phòng cũng không có náo nhiệt như là lúc trước, nơi này có chút yên tĩnh, Xu Xu được đôi bàn tay hơi thô kia nắm đi vào trước giường, nàng ngồi ngay ngắn ở bên cạnh giường.

Khăn tân nương màu đỏ từ từ được vén ra, Xu Xu ngẩng đầu lên nhìn, nhìn về phía người nam tử mặc áo đỏ đang có chút cúi người nhìn về phía mình, nam nhân này thật đúng là có khuôn mặt tuấn mỹ, môi mỏng, mắt phượng.

Trên mặt Xu Xu lộ ra một tia ngạc nhiên, Thục Vương vậy mà trước tiên lại dùng ngọc như ý vén ra chiếc khăn cô dâu của nàng, nàng nhớ kỹ mẫu thân bàn giao nói là, hẳn phải để chờ điện hạ xã giao xong thì đến ban đêm mới có thể vén khăn đỏ của tân nương ra rồi uống chén rượu giao bôi của phu thê cơ mà.

“Tới đây nào.” Phó Liễm Chi lại cầm tay của Xu Xu, mang theo nàng ấy đến bên bàn, “Chúng ta trước tiên uống chút rượu giao bôi”

Xu Xu rất nhanh kịp phản ứng, hẳn là ngài ấy sợ mình mang theo mũ phượng chờ đến buổi trưa rất mệt mỏi đi?

Đi đến bàn, Phó Liễm Chi từ trong bầu rượu bạch ngọc rót ra hai dòng rượu ngọt thanh liệm, bưng lên một chén rồi đưa cho Xu Xu. Xu Xu tiếp nhận, hai gò má ửng đỏ, trong lòng cũng khẩn trương không kém.

Phó Liễm Chi bưng lên một chén rượu còn lại ở trên bàn, cùng cánh tay của Xu Xu tương giao với nhau, ánh mắt một mực nhìn vào nàng như muốn mãi ở đó không rời.

Sau đó Thục Vương uống một hơi cạn sạch, Xu Xu cũng thuận thế nâng chén rượu uống vào.

Có chút hơi cay, hơi nồng, nhưng còn có thể tiếp nhận, Xu Xu nhẹ nhàng ho ho vài tiếng, Phó Liễm Chi lại dẫn nàng trở lại giường bên cạnh, rồi nói nhỏ: “Chờ một lúc ta ra ngoài xã giao, nếu như nàng cảm thấy có mệt mỏi thì cứ cởi mũ phượng xuống trước rồi nghỉ ngơi một lúc đi, ta sẽ sai người đưa đồ ăn uống tới cho nàng, những nha hoàn và người hầu làm của hồi môn cho nàng cũng đang ở bên ngoài chờ, nếu cần bọn họ thì nàng cứ hô một tiếng liền có thể cho bọn họ vào.”

Lời của Đại hoàng tử rất chậm rãi, thanh âm rất êm tai, như viên ngọc thạch.

Xu Xu không biết nên nói cái gì, chỉ lắp bắp nói: “Vâng.”

Phó Liễm Chi lại nhìn nàng một chút, một chút này cũng rất sâu đậm, sau đó mới quay người rời đi, Xu Xu không dám nhìn nhiều, chỉ nhìn chằm chằm xuống mặt đất. Sau khi nhìn thấy đối giày gấm màu đỏ kia của Thục Vương bước ra cánh cửa, đợi đến lúc cửa phòng đóng lại, Xu Xu mới hít vào một hơi thật sâu.

Nàng lúc này mới triệt triệt để để cảm nhận được chuyện này, cuối cùng thì nàng đã gả cho người ta rồi, về sau nàng không phải là Tam cô nương của phủ Quốc Công nữa, mà là Vương phi của Vương phủ.

Xu Xu đưa ngón tay qua lại, nàng vẫn rất khẩn trương, suy nghĩ rất nhiều chuyện mông lung, về sau nên làm như thế nào để cùng Thục Vương ở chung, còn nghĩ về những chuyện sau cần phải đối mặt, đứng mũi chịu sào chính là chuyện giữa vợ chồng đêm động phòng hoa chúc.

Nghĩ đến quyển sổ kia, gương mặt phiếm hồng của Xu Xu trở nên hơi trắng bệch, nàng vẫn còn có chút sợ hãi về chuyện này, tự hỏi: “Chuyện này nên làm sao bây giờ .”

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa nhẹ nhàng, sau đó là giọng nói của Trân Châu vang lên nhẹ nhàng “Cô nương……” Nhưng mà câu nói này còn chưa nói xong liền đã bị giọng nói của Linh Lung chèn vào “Trân Châu, cô nương hiện tại đã là Vương phi, nhớ kỹ về sau là phải gọi người là Vương phi, chuyện này không phải chuyện đùa, tuyệt đối không thể gọi sai.”

Trân Châu sợ hãi lè lưỡi, sau đó nói: “Vương phi nương nương, nô tỳ từ phòng bếp nhỏ bên kia bưng một chút đồ ăn đồ uống đến cho người đây, người có muốn nô tỳ đưa vào hay không? Chờ một lúc còn phải chờ rất là lâu đó, người phải ăn một chút đồ ăn lót dạ vào thì mới tốt được”

“Vào đi.” Xu Xu cười khẽ nói.

Trân Châu và Linh Lung sau khi đi vào liền đặt đồ ăn lên bàn sau đó rời đi, dù sao đây cũng là tân phòng, bọn họ cũng không tiện lưu lại lâu, bọn họ đều ở bên ngoài chờ .

Xu Xu quá khẩn trương, cũng không biết đói, hai canh giờ nhanh trôi qua, sắc trời tối xuống hoàn toàn, gian phòng còn đốt hai cây nến đỏ to như tay em bé, bụng của nàng cũng ùng ục một tiếng, bây giờ nếu mà không ăn thì cũng không chịu được, chờ một lúc nữa lỡ đâu ở trước mặt Thục Vương mà bụng “cầu cứu” thì đúng là mất mặt, may mắn trên bàn còn có chút điểm tâm lúc nãy Trân Châu và Linh Lung mang đến cho nàng, Xu Xu ăn vào hai miếng điểm tâm, sau đó uống chút trà nóng rồi lại trở lại giường bên cạnh lại ngồi xuống chờ đợi.

Vừa ngồi xuống, bên ngoài vang lên tiếng bước chân trầm ổn, sau đó là thanh âm của bọn nha hoàn hô lên: “Điện hạ…”, tiếp sau đó cửa phòng bị đẩy ra, Xu Xu ngẩng đầu lên…
« Chương TrướcChương Tiếp »