Tống Ngọc Đình cảm thấy chính mình và nhị tỷ Tống Ngưng Quân thân thiết hơn, hắn đau lòng cho nhị tỷ.
Thấy bộ dáng ngốc nghếch của tam tỷ, vô tâm vô phế, là cô nương thế gia nhưng không biết cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú, cả ngày chạy loạn, còn mua sách thuốc về, hắn bèn nói: ” Tam tỷ đã học thuộc lòng hết những bộ sách thiên tự rồi sao? Mua mấy sách thuốc về đọc có hiểu không? Huống chi hiện tại tỷ muốn học y thì có chút muộn, tuổi tác cũng nhiều rồi, hơn nữa nữ tử thế gia học cái này làm gì, còn không bằng học chút nữ công.”
Tam tỷ lớn lên ở nông thôn, phụ mẫu bên kia cũng rất quá đáng , ngay cả lớp vỡ lòng cũng không dạy cho tam tỷ.
Tam tỷ căn bản không biết thế gia kinh thành toàn nhà giàu tàn khốc, phủ Quốc Công nói với bên ngoài tam tỷ ở nông thôn để dưỡng bệnh, nhưng nếu không có tài nghệ, nhóm phu nhân tiểu thư thiên kim nhà giàu ở kinh thành này sẽ nghĩ tam tỷ như thế nào, họ sẽ nói tam tỷ không hiểu này đó, cả ngày không buồn không lo, cũng không biết làm việc gì.
Hắn cũng có chút sốt ruột thay nàng.
“Tứ đệ yên tâm, thiên tự ta đã sớm thuộc làu, ta cũng biết viết.” Nang tiếp tục cười tủm tỉm nói với tứ đệ.
Trên thực tế Xu Xu đã rất cố gắng, nàng lớn lên ở thôn Thủy Hương không đọc được chữ, chỉ sau khi trở lại phủ Quốc Công đi học hai tháng ngắn ngủi nàng đã thuộc thiên tự, văn chương của đệ tử thiên gia này, hơn nữa mỗi ngày nàng còn luyện chữ, đọc mấy bài thơ đơn giản. Đây là Xu Xu trong mắt người ngoài.
Chỉ có trong lòng Xu Xu hiểu rõ, nàng có trí nhớ của đời trước.
Trước khi chết nàng đã học hai năm, cẩn trọng và cố gắng, sau khi nàng từ bỏ và đi theo Tống Ngưng Quân, đại đa số thời gian đều dạo chơi không ở nhà.
Tới trường tư nghe tiên sinh giảng bài tới tiệm sách đọc sách, tới y quán theo lang trung xem y thuật, nhìn lang trung chẩn bệnh.
Nhìn trăm nghìn sắc thái của thế gian.
Hiện tại tài văn chương của nàng có lẽ sẽ kém Tống Ngưng Quân.
Nhưng không đến mức quá kém, đương nhiên, Xu Xu cũng không thể để người Tống gia biết chuyện này.
Nàng cũng không dám nói chuyện sau này Tống Ngưng Quân sẽ hãm hại phủ Quốc Công ra ngoài, bởi vì nàng không có chứng cứ để nói. Nàng mới về phủ hai tháng, nói thế ngoài người thân ở nhị phòng có chút tình cảm có thể sẽ tin nàng ra thì tổ phụ tổ mẫu đại bá phụ thúc phụ bọn họ có lẽ chỉ cảm thấy nàng nói năng lung tung.
Huống chi nàng mới về phủ được hai tháng, cho dù cha mẹ huynh đệ thương nàng.
Nhưng tình cảm của bọn họ với Tống Ngưng Quân mười ba năm qua cũng là thật.
Nếu nói ra, bọn họ sẽ không tin nàng.
Thấy bộ dáng ngốc nghếch khuôn mặt mềm dễ bắt nạt của nàng, Tống Ngọc Đình có chút tức giận, ho khan vài tiếng, sắc mặt ửng hồng.
Xu Xu vội vàng tới vỗ vỗ lưng cho hắn thuận khí.
Tống Ngọc Đình quát nàng, “Tỷ mau về viện của tỷ đi, đừng đến làm phiền ta, đọc sách luyện chữ cho tốt, qua mấy ngày nữa nếu có phu nhân nhà ai mở tiệc chiêu đãi có mời các tỷ tới phủ làm khách, tỷ cũng đừng có đánh mất thể diện đấy.”
Xu Xu cười khanh khách nói: “Ta biết rồi, tứ đệ chớ để tâm.”
“Ai quan tâm tỷ chứ!” Tống Ngọc Đình đỏ mặt, nghĩ tam tỷ thật phiền, ngày ngày đều đến chỗ hắn nói không ngừng, giám sát hắn ăn cơm uống thuốc.
Ngay cả hắn uống nước cũng quản, hỏi Tiểu Liên mỗi ngày hắn uống bao nhiêu nước, nếu biết hắn uống ít, nàng liền tự mình đun nước ấm. bắt hắn uống hai ba chén nước ấm.
Xu Xu cũng mặc kệ tứ đệ cằn nhằn.
Mỗi ngày đều tới bồi hắn nửa giờ.
. . . . . . .
Thực tế mỗi ngày Xu Xu cũng bề bộn nhiều việc, buổi sáng ăn xong bữa sáng sẽ đi bộ ở trong đình viện nửa canh giờ, rèn luyện thân thể.
Nàng cũng không hiếu học như Tống Ngưng Quân đi cầu tổ phụ dạy nàng tập võ, chỉ tự mình ở đình viện rèn luyện đơn giản.
Sau đó bắt đầu đọc sách luyện chữ hai canh giờ, vừa lúc đến buổi trưa, nàng cùng người nhà dùng bữa trưa xong, hết nửa canh giờ, buổi chiều nàng sẽ xem sách thuốc, buổi tối dùng xong bữa tối còn có tiếp tục đốt đèn xem sách.
Nàng nhận ra tự học cũng không khác biệt lắm.
Có thể xem một vài cuốn sách bình thường, nhưng sách thuốc hơi khó hiểu, Tống gia cũng không trông cậy nàng có thể hiểu được cái gì, nghĩ rằng nàng chỉ đang chơi đùa thôi.
Không ai biết mỗi ngày nàng đều đọc sách tới khuya.
Xu Xu cũng hiểu rõ, chỉ dựa vào xem sách thuốc nàng sẽ không thể nào tự học hết y thuật.
Nàng muốn cầu thần y dạy nàng y thuật.
Phương thuốc của tứ đệ là Phục thần y kê cho, y thuật của ông cao minh, là một thần y tốt, tính tình vô cùng ôn hòa.
Nhưng trước đó sau khi kê đơn thuốc cho tứ đệ, ông liền rời khỏi Tống gia, tới một nơi ở phía Bắc.
Bên kia là nơi ít người, thâm sơn cùng cốc, có rất nhiều người không gặp phúc, sinh bệnh cũng không có người cứ trị.
Phục thần y thương chúng sinh thiên hạ nên mới đến nơi đây cứu trị cho người bệnh.
Xu Xu muốn chờ lần sau Phục thần y tới phủ Quốc Công tái khám cho tứ đệ sẽ bái sư học y.
Chỉ là không biết Phục thần y có đồng ý hay không.
Việc trước mắt nàng chỉ có thể cố gắng học tập, xem sách thuốc, bắt đầu phân biệt thảo dược đơn giản.
Không chỉ có Xu Xu bận, phủ Quốc Công cũng không có mấy người rảnh rỗi.
Xu Xu và mấy người cùng rang lứa đều có thời gian phải nghe giảng, các trưởng bối đều theo con đường làm quan, phu nhân mấy phòng cũng bận xử lý công việc trong nhà.
Hơn nữa Thôi thị và Tống Kim Lương còn phái người tới thôn Thủy Hương điều tra chuyện vợ chồng Trần gia.
Ngay cả Tống Ngưng Quân gần đây cũng không ở cùng chỗ với Xu Xu, nàng ta muốn làm thơ vẽ tranh, còn có nữ công gia chánh, rồi theo lão quốc công luyện võ.
Từ khi Lý Cánh trở về từ chùa Bạch Cư về nói cho nàng ta biết là không tìm được bình ngọc kia, Tống Ngưng Quân còn có chút tức giận với Xu Xu, nàng ta cũng thật sự muốn đối tốt với Xu Xu, nhưng Xu Xu ngay cả một cái bình ngọc cũng không muốn tặng nàng ta, cho nên nàng ta có chút buồn bực.
Nhưng cũng chỉ qua vài ngày, nàng ta liền bỏ qua.
Trong lòng Tống Ngưng Quân hiểu rõ lúc trước ôm sai đứa nhỏ có thể không phải là ngẫu nhiên, mà là vợ chồng Trần gia cố ý, dù sao ở cảnh trong mơ kia, vợ chồng Trần gia cũng đối xử quá đáng với Xu Xu, như đã biết trước Xu Xu không phải cốt nhục thân sinh của bọn họ vậy. Cho nên Tống Ngưng Quân cũng không dám phản ứng quá mạnh với Xu Xu, nàng ta biết phải chung sống tình cảm với Xu Xu, khiến cho Xu Xu không quá xa cách nàng ta, như vậy cho dù cuối cùng việc của vợ chồng Trần gia bại lộ, nàng ta cũng sẽ dựa vào tình cảm của người nhà Tống gia và Xu Xu mà thoát nạn.
Nhưng gần đây nàng ta đến tìm Xu xu.
Lại luôn bị sập cửa vào mặt, Xu Xu không muốn gặp nàng ta.
Nàng ta tìm đến hỏi Thanh Hao, mới biết Xu Xu cả ngày lật xem sách thuốc.
Tống Ngưng Quân cảm thấy trong lòng bối rối, cô nương phủ Quốc Công học y, truyền ra ngoài không phải làm cho người ta chê cười hay sao.
Nàng ta đi tìm Thôi thị, lo lắng nói: “Mẫu thân, con nghe nói muội muội đã nhiều ngày ở trong phòng đọc sách thuốc, nàng mới học vỡ lòng, hiện giờ vẫn nên luyện chữ là chính, ngay cả có biết đọc chữ, cũng nên lấy tứ thư ngũ kinh, chư tử bách gia mà đọc, sao lại đọc sách thuốc, huống chi không có sư phụ dạy, nàng xem sách thuốc cũng vô dụng. Cuối tháng sẽ tới phủ Tào Quốc công dự tiệc, đến lúc đó có không ít cô nương phu nhân thái thái thế gia đều tới, nếu có chơi mấy trò thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, mẫu thân cũng biết tính nết mấy phu nhân bên ngoài đó, nếu cái gì muội muội cũng không biết, bọn họ sẽ không nói ra mặt, nhưng sau lưng thì không biết sẽ đặt điều muội muội thế nào nữa đâu.”
Thôi thị cảm thấy Tống Ngưng Quân nói rất có lý, nhưng bà cũng hiểu rõ Xu Xu đọc sách thuốc là vì Ngọc Đình.
Bà cũng không muốn khiến đứa nhỏ đau lòng, nói: “Ta sẽ nói với Xu Xu, để cho con bé không quên chuyện này, ta nghĩ không bằng nên mời một nữ tiên sinh tới dạy Xu Xu đọc sách còn có cầm kỳ thư họa thi từ ca phú, ngày thường ngoài bài giảng, tiên sinh sẽ dạy thêm, nàng muốn đọc cứ để theo ý nàng. Cho dù hiện tại nàng chỉ học mấy thứ này, nhưng đến cuối tháng có thể ngâm nga mấy câu thơ cũng được, đến buổi tiệc đó, Quân Nhi con nhớ phải giúp muội muội một chút.”
Tống Ngưng Quân dịu dàng nói: “Mẫu thân biết đó, con rất thích muội, chắc chắn giúp đỡ muội ấy, nhưng muội ấy đã nhiều ngày ở trong nhà xem sách thuốc, cũng không chịu gặp con.”
“Nương sẽ nói giúp con.” Thôi thị vỗ vỗ mu bàn tay Tống Ngưng Quân, dịu dàng nói.
Thôi thị cũng thật sự nghiêm túc nói với Xu Xu, bảo nàng không được ở trong phòng cả ngày đọc sách như vậy mà nên ra ngoài qua lại cùng với Tống Ngưng Quân nhiều hơn.
Còn nói muốn tìm một nữ tiên sinh dạy nàng, Xu Xu cũng đều đồng ý.
Học tập thì nàng không sợ, cũng không ngại khổ, cho dù có khổ cũng không bằng đời trước.
Sau hôm đó, lúc Tống Ngưng Quân tới tìm nàng, nàng thật sự không để nha hoàn ngăn cản nữa.
Tống Ngưng Quân tiến vào nói chuyện với Xu Xu, Xu Xu cũng rất ngoan ngoãn với nàng ta, nhưng mà miệng nhỏ lại không muốn nói chuyện với nàng ta, “Thiên môn đông, vị khổ bình, được dùng chính để chữa bệnh phong thấp tuổi già, cường kiện cốt tủy, sát trùng. Cửu phục thân khinh, dùng để ích khí, kéo dài tuổi thọ . . . . ” Nàng gần đây còn nghiên cứu thảo mộc thần nông, mấy thứ này đều phải học thuộc lòng.
Nào có thời gian bồi Tống Ngưng Quân, lúc này miệng cũng không ngừng lẩm bẩm ngâm nga.
Tống Ngưng Quân nhìn Xu Xu như thế cũng rất đau đầu.
Ngoài miệng nói chuyện với nàng, tất cả nàng đều gật đầu đồng ý, nhưng sau lưng vẫn luôn trộm đọc sách thuốc.
Cuối cùng Tống Ngưng Quân cũng hết cách, chỉ có thể thúc giục Thôi thị mau tìm nữ tiên sinh đến dạy Xu Xu.
Tìm tiên sinh dạy học đương nhiên tài văn nhân phẩm đều phải xuất chúng, Thôi thị cũng muốn tìm một người tốt cho Xu Xu.
Chuyện này không thể gấp.
Xu Xu không đợi đến bữa tiệc mới tới phủ Tào Quốc công, một ngày giữa tháng, người nhà Tống gia đều phải đến đó.
Cứ giữa mỗi tháng, ba phòng Tống gia của phủ Định quốc công đều phải qua viện lão quốc công gia và lão quốc công phu nhân cùng dùng bữa tối và trò chuyện.