Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Suối Tiên Của Xu Nữ - Trọng Sinh Ta Cướp Bàn Tay Vàng Về

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Báo xa-li không hiểu tiếng người, nhưng thấy người tới gần, lại trùng hai chân trước gầm nhẹ, tư thái như công kích, mãi đến khi Lạc Dật cho hai hạ nhân dùng mảnh vải đen cẩn thận che kín cả l*иg sắt thì bên trong vẫn còn có thể nghe thấy tiếng gầm nhẹ của báo xa-li.

Xu xu không dám tới gần, nàng đứng tại chỗ, tội nghiệp liếc qua Thục Vương một cái, hy vọng hắn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Người này thật đúng là cổ quái, làm người khác kinh sợ.

Nhưng Thục Vương không nói gì thêm, xoay người rời đi.

Lạc Dật đi theo sau hắn, còn tại lải nhải hỏi, "Biểu ca, huynh đây là có ý gì?"

Đây là ý gì? Đây cũng là câu hỏi mà tất cả yến khách đang nghĩ.

Tất cả mọi người đều là người không biết được yến hội lần này là tìm một cô nương cho Thục Vương.

Đây là Thục Vương coi trọng tiểu cô nương hay là không?

Nếu nói không coi trọng, Thục Vương điện hạ còn chưa bao giờ công khai nói chuyện cùng cô nương này, nhưng nếu là coi trọng, đây là Tam cô nương của phủ Định Quốc Công mấy tháng trước mới dưỡng bệnh ở nhà cũ trở về? Là muội muội sinh đôi với vị tài nữ Tống Ngưng Quân nổi tiếng kinh thành sao, mới mười ba tuổi, tuổi tác có chút nhỏ.

Tuổi tác nhỏ thì không sao, hơn hai năm nữa cũng không phải không thể định hôn, nhưng, nào có người nào coi trọng mà tặng cô nương người ta mãnh thú?

Huống chi là ngay cả phủ Tào Quốc Công cũng chưa thể thuần phục mãnh thú.

Không thấy mắt tiểu cô nương này cũng thấm lệ rồi sao.

Ai, thật sự là chọc người mà.

Mặt Xu Xu trắng bệch, nhỏ giọng nói với Thôi thị bên cạnh: "Mẫu thân, con muốn hồi phủ."

Nơi này thật đáng sợ, rõ ràng đời trước nàng đã đánh mất thể diện, cũng không có chuyện này xảy ra.

Hiện giờ nàng tình nguyện nàng nói sai, bị người cười nhạo, cũng không muốn Thục Vương tặng cả con mãnh thú cho nàng.

Thôi thị biết Xu Xu hoảng sợ, nắm tay nữ nhi qua cáo từ với Tào Quốc Công phu nhân Diệp thị, "Lạc phu nhân, Xu Xu nhà ta hôm nay có chút sợ, nàng thuở nhỏ thân thể không tốt, mới vừa rồi lại bị dọa sợ, còn phải đưa nàng về sớm uống chút thuốc an thần, thật sự là không thể ở lâu. . . . . ."

Tào Quốc Công phu nhân Diệp thị còn đang mơ màng, vừa rồi cháu ngoại bà ấy là có ý gì?

Coi trọng Tam cô nương Tống gia ? Nhưng nào có ai coi trọng cô nương nhà người ta mà bắt người ta mang mãnh thú đi?

Bà ấy có chút không hiểu ý muốn của Thục Vương, tính toán buổi tối lại hỏi trượng phu nhà mình một chút.

Diệp thị nghe những lời này, lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tam cô nương Tống gia trắng bệch, xem ra bị dọa sợ rồi, vội vàng nói: "Muội muội, thật không phải với muội, dọa cô nương nhà muội rồi, ta cho người tiễn muội về trước, ngày khác lại tới Định phủ tạ lỗi."

Thôi thị nói: "Lời này nghiêm trọng quá rồi, Lạc phu nhân không cần khách khí như thế, ngày khác trong phủ có yến ta lại mời tỷ tới trò chuyện."

Diệp thị khách khí hai câu, gọi ma ma bên người tự mình đưa mẹ con Thôi thị đến cửa chính.

Thôi thị dẫn Xu Xu và Tống Ngưng Quân về Tống phủ trước.

Tiết thị rốt cuộc cũng không thể rời đi theo, chỉ có thể đợi tới buổi tối yến hội ở phủ Tào Quốc Công tan mới quay về.

Sau khi Xu Xu rời đi, nhóm nữ khách ở phủ Tào Quốc Công trở lại hoa viên tiếp tục ngắm hoa.

Không tiếp tục nghị luận chuyện vừa rồi.

Nhưng thật ra nhóm nam khách bên kia, mấy thiếu niên đều đang thảo luận.

Nhưng không nghĩ được nguyên nhân là vì sao.

Khi Xu Xu trở lại Thấm Hoa viện, ở giữa đình viện đặt một cái l*иg sắt giam giữ báo xa-li.

Không biết ai đã xé mảnh vải đen ra, rơi tán loạn ở bên cạnh, nhóm nha hoàn ma ma ở Thấm Hoa viện bị dọa không ít, đều tránh ở bên hiên nhìn báo xa-li trong l*иg sắt đang gầm gừ.

Kinh thành lưu hành việc nuôi mấy mãnh thú làm sủng vật.

Vì thế ở núi gần kinh thành còn có một hội săn bắn dã thú nhỏ rồi mang tới kinh thành bán, cung không đủ cầu.

Báo xa-li này không tính là nhỏ, nhìn cái đầu cũng thấy đã được bốn năm năm, chân sau có thương tích, hẳn là do rơi vào bẫy của mấy người đi săn nên mới bị bắt.

Sau đó đưa tới kinh thành buôn bán, được tiểu công tử Lạc Dật phủ Tào Quốc Công mua về.

Sau khi Lạc Dật mua về được mấy ngày, vẫn luôn vô dụng, báo xa-li tính tình hung hăng, không thể thuần phục.

Ngày hôm đó trong phủ có yến khách, Lạc Dật muốn mang cho họ nhìn một chút, xem có người nào có thể thuần phục báo xa-li không, không nghĩ tới cuối cùng lại bị Thục Vương mang cho Xu Xu.

Xu Xu trở lại trong phủ, nhìn thấy báo xa-li này, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Nàng nhanh chóng đi đến mái hiên, báo xa-li ở trong l*иg giống như ngửi được mùi hương của nàng, dừng lại, đứng thẳng lên, không hề gầm nhẹ, còn nức nở mấy tiếng với Xu Xu đang đứng dưới hiên.



"Ai cho các người mang thứ này đến viện của Tam cô nương!" Thôi thị tức giận đến đau đầu.

Tay chân của tiểu tử Lạc gia kia đúng là nhanh, còn nhanh hơn các nàng một bước, đã mang thứ này tới viện của Xu Xu .

Thanh Hao mặt trắng bệch tiến lên, "Phu nhân, là, hạ nhân của phủ Tào Quốc Công, không thể ngăn được, nói là phải đem đồ vật này đưa đến trong viện Tam cô nương."

Thôi thị khó thở, "Còn không mau gọi người tới đây mang thứ này đi."

Có nô bộc nhanh chóng chạy tới, hỏi Thôi thị, "Phu nhân, nên đưa thứ này đến nơi nào?"

Thôi thị nhất thời ngây người, đúng vậy, xử lý thứ này như thế nào, đây là Thục Vương đưa cho Xu Xu, cho dù ý hắn là gì, thứ này cũng không thể tùy ý xử lý, thôi, cứ tìm một cái viện tùy ý giam giữ trước đã, tóm lại không thể đặt ở trong viện của Xu Xu, nhỡ đâu nó xông ra làm Xu Xu bị thương thì sao bây giờ.

Thôi thị mở miệng, "Trước hết cứ mang ra hậu viện đã."

Nô bộc tiến lên định dùng mảnh vải đen che cái l*иg, bằng không báo xa-li này rất hung dữ.

Báo xa-li nức nở kêu, đôi mắt màu vàng nhìn Xu Xu như đang cầu xin.

Xu Xu đứng ở hiên nhà, có chút không đành lòng.

Nghĩ đến kết cục đời trước của báo xa-li này.

Đời trước nàng nói báo xa-li là mèo, bị người ta chê cười, nàng cũng không thể chịu đựng xấu hổ mà tiếp tục đứng xem, liền trốn tới hoa viên.

Đương nhiên không có chuyện Thục Vương bắt nàng mang báo xa-li đi, buổi tối nàng cùng mẫu thân và Tống Ngưng Quân về phủ.

Qua vài ngày, nàng chợt nghe đồn con báo xa-li kia ở phủ Tào Quốc Công không cho người tới gần, chân sau bị thương không thể cứu trị được nên đã chết.

Hiện tại hoàn toàn khác với đời trước.

Vận mệnh của nàng, còn có vận mệnh của báo xa-li này, đều đã khác với trước kia.

Nhưng nếu nàng không cứu trị cho báo xa-li này, vận mệnh của nó lại giống như đời trước.

Xu Xu nắm chặt tay, sau một lúc lâu mới giật nhẹ ống tay áo của Thôi thị, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, trước hết cứ để nó ở trong viện của con đi, để ở phòng tạp vật bên cạnh, trước hết cứ cho nó ở đó đã."

Thôi thị chần chờ, "Nhưng nó thật sự rất hung hãn, nhỡ đâu nó trốn được ra, cắn con bị thương thì làm thế nào."

Xu Xu liếc qua con báo xa-li, nói: "Con thấy cái l*иg sắt cũng rất chắc chắn, chỉ cần không ai động đến nó, nó sẽ không chạy được, mẫu thân, nương cứ theo ý con đi, con nhất định sẽ cẩn thận."

Thôi thị cũng không cản Xu Xu, chỉ có thể để cho nô bộc đem đưa báo xa-li đến nhĩ phòng.

Lúc nô bộc di chuyển nó, báo xa-li lại nhe răng trợn mắt như công kích.

Chờ đến khi thấy báo xa-li được đưa vào nhĩ phòng, Xu Xu cũng nhẹ nhàng thở ra.

Rốt cuộc cũng có chút kinh hách, Thôi thị để cho nha hoàn đun một bát thuốc an thần cho Xu Xu uống.

Đến lúc dùng bữa tối, cả phủ Quốc Công đều biết Thục Vương cho Tam cô nương một con mãnh thú.

Nếu không phải sợ chủ nhân răn dạy, bọn hạ nhân phủ Quốc Công đều muốn tới nhìn xem mãnh thú có bộ dạng gì.

Đến bữa tối, Tống Kim Lương cũng từ nha môn trở về.

Trên đường ông cũng có nghe chuyện xảy ra ở phủ Tào Quốc Công, một đường lo lắng, trở về thấy Xu Xu không có gì đáng ngại mới nhẹ nhàng thở ra.

Lại nói: "Không biết Thục Vương đang nghĩ cái gì, sao có thể mang con báo xa-li ngay cả người phủ Tào Quốc Công không thể thuần phục cho Xu Xu nhà ta."

Thôi thị thở dài.

Xu Xu nhỏ giọng nói: "Phụ thân con không sao, chúng ta dùng bữa tối trước đi."

Thật ra nàng có đoán một chút, có lẽ là bởi vì cam lộ trên người nàng, cho nên báo xa-li kia cũng không có hung dữ với nàng.

Nếu là như thế, báo xa-li không dọa nàng cắn nàng, nàng sẽ dùng cam lộ chữa khỏi cho báo xa-li, sau đó thả nó về núi rừng.

Dùng xong bữa tối, Xu Xu nhớ tới con thú kia, lệnh cho nha hoàn tới phòng bếp bắt gà mang tới cho báo xa-li trong l*иg sắt.

Buổi tối Xu Xu không qua nhĩ phòng, nàng vẫn có chút sợ này mấy con thú hung mãnh như vậy, bóng ma đời trước quá lớn, buổi tối nàng ở trong phòng đọc sách, đợi tới giờ hợi thì ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Xu Xu lại tới viện của tổ phụ rèn luyện.

Tống Xương Đức cũng nghe chuyện hôm qua, hôm nay thấy cháu gái nên cũng hỏi một câu, "Vậy báo xa-li kia ở đâu?"

Xu Xu gật gật đầu, "Còn đặt ở l*иg trong nhĩ phòng ạ."



Tống Xương Đức gật gật đầu, cũng không hỏi thêm nhiều.

Mỗi ngày Xu Xu vẫn đứng tấn nửa canh giờ, nửa canh giờ nàng lại nghỉ một lần.

Lão Quốc Công gia thấy cháu gái có thể kiên trì đến như vậy, đã nhìn nàng với con mắt khác xưa, đứa cháu gái rất được ông yêu thích.

Xu Xu đứng tấn trong nửa canh giờ xong, cũng không quản Tống Ngưng Quân còn đang đánh quyền.

Nàng cáo từ lão Quốc Công gia trở về Thấm Hoa viện.

Tống Ngưng Quân còn chưa đánh quyền xong, còn chưa tới giờ ăn sáng, Xu Xu nghĩ nghĩ, rồi đi qua nhĩ phòng.

Trân Châu đi theo nàng, thấy nàng muốn vào nhĩ phòng, vội vàng nói: "Cô nương, ngài cũng không thể đi vào, con thú kia rất hung dữ, hôm qua đi vào cho nó ăn, nó còn hận không thể cắn lũ nô tỳ một cái."

"Không sao, ta đi vào đứng cách xa chút là được rồi." Xu Xu nghĩ, không thể cứ bắt nó ở nhĩ phòng mãi mà không nhìn nó.

Xu Xu đứng ở hiên một hồi lâu, cuối cùng mới cắn răng cố lấy dũng khí đẩy cửa nhĩ phòng ra.

Ban đầu nhĩ phòng không có động tĩnh gì, Xu Xu đẩy cửa ra liền thấy báo xa-li đang ngồi chồm hỗm trong l*иg.

Một đôi mắt thú màu vàng lẳng lặng nhìn nàng, bộ dáng không hung tàn chút nào, thậm chí còn quơ quơ cái đuôi ngắn nhỏ.

Trân châu che miệng nói: "Nó thế nhưng không hung dữ với cô nương."

Xu Xu thấy nó ngồi chồm hổm nhu thuận, hình như cũng không đáng sợ, nàng quay đầu lại nói với Trân Châu: "Ngươi đi lấy một bát nước trong lại đây đi."

"Vậy cô nương cẩn thận chút, vẫn là không nên đến gần thì tốt hơn." Trân Châu dứt lời, xoay người tới phòng bếp lấy một bát nước trong lại đây.

Xu Xu nhận bát nước, do dự một chút, quay đầu lại nói với Trân Châu: "Trân Châu, ngươi đi ra ngoài chờ ta đi, đóng cửa phòng lại giúp ta."

Trân Châu cũng không hỏi nhiều, lui ra đóng cửa phòng lại.

Xu Xu bưng nước trong đứng ở cửa, vẫn còn sợ hãi không dám tiến lên.

Mãi đến khi báo xa-li trong l*иg ‘meo’ nhẹ một tiếng, Xu Xu có chút bất ngờ, nở nụ cười, nói thầm: "Còn nói không phải mèo, đây rõ ràng là một con mèo mà."

Một con mèo to mà thôi.

Xu Xu nghĩ như vậy trong lòng mới không sợ hãi, nàng tiến thử đến thăm dò cái l*иg sắt một chút.

Báo xa-li trong l*иg lại nhẹ nhàng ‘meo’ một tiếng, đôi mắt cũng mở to ra.

Xu Xu nhẹ nhàng thở ra, ngồi xổm trước cái l*иg sắt, đặt bát nước trong tay xuống, rồi sau đó vươn tay phải, trong lòng bàn tay khẽ động đậy, bình ngọc kia liền lộ ra.

Báo xa-li ngửi thấy, cũng không ngồi chồm hổm nữa , lập tức đứng dậy, dùng sức ‘meo meo’ hai tiếng với Xu Xu.

Còn nâng một chân trước vươn lên nàng, cũng thu hồi những cái móng sắc nhọn, chỉ thấy phần thịt thật dày.

Xu Xu rốt cuộc vẫn là lui hai bước, thân mình không chắc, thiếu chút nữa ngã.

Báo xa-li cúi đầu liếc nàng một cái, thu hồi chân trước, đôi mắt thú hình như có chút khó hiểu.

Xu Xu đỏ mặt, lại ngồi chồm hổm, sau đó đổ hai ba giọt cam lộ trong bình vào bát nước, nàng nhỏ nhẹ nói: "Chắc là ngươi sẽ thích thứ này, nhưng không biết là có tác dụng gì với ngươi không, ta cho ngươi một chút trước đã, sau khi vết thương trên chân ngươi không còn nghiêm trọng nữa , buổi chiều ta tìm một ít thuốc lại đây đắp lên miệng vết thương cho ngươi, nhưng ngươi không được cắn ta."

Nước cam lộ nhỏ vào bát nước, báo xa-li ở trong l*иg sắt thậm chí còn dùng hai chân trước với với hai cái, bộ dáng như đang rất cao hứng.

Xu Xu cẩn thận đẩy bát nước có cam lộ vào trong l*иg, báo xa-li ngoan ngoãn nhìn, chờ đến khi nàng rút tay ra, mới bắt đầu uống nước trong bát từng ngụm từng ngụm một.

Xu Xu cũng hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, nó thật sự không có thương tổn gì nàng, cũng không có ý đồ tấn công nàng.

Chẳng lẽ là do cam lộ?

Nhưng nàng nhớ rõ đời trước Tống Ngưng Quân thuần phục con báo đen kia không phải như thế này.

Khi con báo đen kia trở về cũng có tính công kích, thậm chí còn muốn tấn công Tống Ngưng Quân, sau đó mỗi ngày Tống Ngưng Quân cho nó một bát nước trong, bên trong có nửa giọt cam lộ.

Cũng phải qua mấy ngày, báo đen kia mới không còn ý đồ công kích Tống Ngưng Quân.

Nhưng báo xa-li này hoàn toàn không cần, lúc nó ở phủ Tào Quốc Công đã bộc lộ một bộ dáng rất dịu ngoan.

Có phải cam lộ của nàng không giống với Tống Ngưng Quân không?

Cho nên mãnh thú này mới ngoan hiền với nàng như thế.

Cho dù như thế nào, Xu Xu cảm thấy đây là một chuyện tốt.

Nàng thu hồi bình ngọc lòng bàn tay, thấp giọng nói: "Vậy ngươi uống xong rồi ngoan ngoãn nghỉ ngơi, ta đi ra ngoài trước."
« Chương TrướcChương Tiếp »