Chương 12

Tống Ngọc Tông ôm cánh tay hừ lạnh một tiếng, "Con cũng không chỉ tên nói họ, sao mẫu thân lại cảm thấy người ngay cả tên con cũng không nói ra này lại chính là tam muội? Hay chính bản thân mẫu thân cũng cảm thấy lời này của con nói rất đúng?"

Cao thị tức giận đến mức đầu óc ong ong, bà thật sự bị chính nghiệt tử do mình sinh ra làm cho tức giận đến không chịu được, một cái tát đập sau vào lưng hắn, "Vô liêm sỉ, nói cái gì vậy."

"Tống Ngọc Tông!" Tống Kim Phong tức giận quát lớn nói: "Con mau tới từ đường quỳ hai canh giờ cho ta."

Đối với trưởng tử này, Tống Kim Phong cũng rất bất đắc dĩ, rõ ràng từ nhỏ ông đã nhúng tay vào dạy dỗ, nhưng nó vẫn ngỗ nghịch đến thế này. Bản thân ông là trưởng tử của phủ Quốc Công, ngày sau sẽ kế thừa tước vị, Tống Ngọc Tông cũng là trưởng tử của ông, cũng sẽ thừa kế tước vị, nhưng tính tình nhi tử như thế, Tống Kim Phong thật sự lo lắng sau này tước vị của Tống gia sẽ mất trong tay của trưởng tử này.

Nếu Xu Xu biết được suy nghĩ trong lòng của đại bá phụ, chắc chắn sẽ cảm khái một câu, đại bá phụ thật đúng là liệu sự như thần.

Tính cách của đại huynh nóng nảy dễ xúc động, đời trước bị Tống Ngưng Quân lợi dụng, thậm chí liên lụy đến cả phủ Quốc Công, làm phủ Quốc Công sụp đổ theo.

Xu Xu cảm thấy đại huynh rất thật ngốc.

Thôi thị bất đắc dĩ, vội vàng mở miệng, "Đại ca đại tẩu, hôm nay đã khuya rồi, thời tiết trở lạnh, không nên để Ngọc Tông tới từ đường, huống chi chuyện này vốn cũng không có gì lớn."

Tuy rằng cháu trai nói Xu Xu như vậy, nhưng Thôi thị hiểu rõ đứa cháu này bản tính không xấu, người một nhà, thỉnh thoảng có mâu thuẫn cũng là chuyện bình thường. Tính cách của Ngọc Tông có chút xúc động, hắn cũng không có ý xấu, thậm chí còn đối xử không tệ với đám đệ đệ muội muội trong nhà, lúc trước vì bệnh của Ngọc Đình, hắn còn chạy khắp đại giang Nam Bắc tìm thần y chữa bệnh cho đệ đệ, cũng chính hắn đã tìm được Phục thần y.

Cao thị làm mẫu thân, vẫn luôn đau xót con mình, cũng không muốn đứa con này đến từ đường chịu phạt.

Nhưng trượng phu làm gia chủ, ông đã mở miệng, Cao thị cũng không thể nói gì.

Tống Ngọc Tông lại càng không sợ, từ nhỏ đến lớn không biết hắn đã quỳ ở từ đường bao nhiêu lần, cho nên hắn bước ra khỏi mái hiên rồi định đi đến từ đường bên kia.

Xu Xu nhìn bóng dáng đại huynh, thầm thở dài.

Đời này, nàng phải vạch trần bộ mặt thật của Tống Ngưng Quân, đuổi nàng ta ra khỏi phủ Quốc Công, như vậy đại huynh sẽ không xảy ra chuyện gì.

Phủ Quốc Công cũng sẽ không sa sút.

Xu Xu ngẫm nghĩ một hồi, không muốn chính mình vì báo thù mà bị che mờ hai mắt, rơi vào vực sâu như vậy.

Nhưng không có nghĩa là nàng sẽ tha thứ cho Tống Ngưng Quân, nàng sẽ chấm dứt ân oán giữa hai người.

Không chỉ có vậy, nàng còn muốn giành lại cuộc sống của chính mình, hy vọng đời này người thân ở phủ Quốc Công đều khỏe mạnh, suôn sẻ, nàng cũng sẽ tìm một phu quân yêu thương nàng, dưỡng dục đứa nhỏ của chính mình

Cuối cùng Tống Ngọc Tông vẫn bị phạt quỳ hai canh giờ.

Trên đường trở về Xu Xu im lặng không nói.

Đi qua đường đá mòn tĩnh lặng, Tống Ngưng Quân đi đến nghiêng đầu nhìn Xu Xu , "Muội muội, buổi sáng ngày mai tỷ tới gọi muội, chúng ta cùng qua đình viện của tổ phụ."

Thôi thị nghe thấy, cười nói: "Như vậy cũng tốt, sau này tỷ muội hai con qua bên lão gia, Xu Xu rèn luyện thân thể cho tốt, nhưng cũng không thể nóng vội, thân mình còn gầy yếu, phải tiến hành tuần tự từng bước."

Xu Xu cười nói: "Mẫu thân yên tâm, con hiểu rõ."

. . . . . . . . . . . .

Sáng sớm hôm sau.

Xu Xu rời giường rửa mặt chải đầu, nàng bảo Trân Châu tìm cho mình một bộ y phục thoải mái chút.

Nàng phải qua viện của tổ phụ rèn luyện thân thể.

Tống Ngưng Quân đã ở bên ngoài chờ, đợi đến lúc Xu Xu đi ra, hơi thở của nàng ta có chút nghẹn lại.

Xu Xu giả bộ ngước mặt nhìn trời, quần áo trên người đơn giản thoải mái, mái tóc đen được buộc gọn sau đầu.

Khuôn mặt đơn giản như thế đã làm cho người ta chói mắt, nàng ta thân là nữ tử cũng nhịn không được mà nhìn lâu hơn chút, chờ đến lúc Xu Xu dậy thì hoàn toàn, chắc chắn sẽ khuynh quốc khuynh thành.

Trong lòng Tống Ngưng Quân có chút níu chặt, nàng ta có hơi không thoải mái.

Nhưng rất nhanh nàng ta đã loại bỏ cảm giác này, sau đó nở nụ cười nói với Xu Xu: "Xu Xu, chúng ta cùng nhau qua viện của tổ phụ đi."

Xu Xu gật đầu.

Cho dù nàng không thích Tống Ngưng Quân, nhưng hiện tại cũng không thể tùy ý tỏ thái độ không tốt với Tống Ngưng Quân.

Người ngoài không biết ân oán giữa bọn họ, nếu nàng đi nhầm một bước, lộ ra dấu vết trước mặt Tống Ngưng Quân, người ngoài sẽ nói nàng ngang ngược, lạnh lùng ích kỷ.

Hai người qua viện của tổ phụ Tống Xương Đức.

Tống Xương Đức cũng đã đến, hiện giờ ông đã hơn năm mươi, thân mình cũng coi như cường tráng khỏe mạnh.



Ông bước chân đến trước mặt hai cháu gái, năm đó Tống Xương Đức vì chắn đao cho Thánh Thượng mà bị đao kia chém vào chân, vì thế hiện tại ông đi đứng vẫn có chút khập khiễng.

Tống Xương Đức nói thẳng: "Quân Nhi đã theo ta luyện nhiều năm, lúc trước đứng trung bình tấn cũng đã luyện được ba năm rồi ta mới bắt đầu dạy nó quyền pháp, Xu Xu cháu cũng tập đứng trung bình tấn đi."

Trung bình tấn là nền móng cơ bản của luyện công, cho dù không tính là luyện công thì cũng có thể rèn luyện thân thể.

Xu Xu gật gật đầu, "Cháu gái hiểu ạ."

Tống Xương Đức thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, hoàn toàn khác với Tống Ngưng Quân, vừa nhìn đã thấy nhu nhược, ông thầm nghĩ, cũng không biết nhóc con này có thể kiên trì được mấy ngày, thôi, có thể kiên trì được mấy ngày thì mấy ngày.

Xu Xu đứng ở dưới hiên, thử đứng tấn.

Tống Xương Đức nâng cánh tay Xu Xu, sửa tư thế của nàng cho chính xác, nói: "Trước hết mỗi ngày luyện nửa canh giờ, đứng tấn nửa khắc rồi lại nghỉ ngơi một lát."

Xu Xu gật đầu, nàng phát hiện tư thế đứng tấn chính xác thật sự vô cùng vất vả.

Tống Ngưng Quân cũng bắt đầu đứng ở đình viện đánh quyền.

Nửa khắc sau, đầu Xu Xu đầy đổ mồ hôi, tay chân đều run rẩy.

Xu Xu biết cam lộ có thể bài trừ tạp chất trong cơ thế, có thể chữa thương chữa bệnh, có thể làm cho mặt mày nàng tỏa sáng, cũng có thể tẩm bổ vạn vật.

Nhưng còn lại thì vẫn cần nàng tự mình cố gắng, thể lực và thân thể đều phải rèn luyện, đều phải tự mình kiên trì bền bỉ.

Sau nửa canh giờ, trên người Xu Xu ướt đẫm mồ hôi, hai chân run lên, cả người cũng oải ra.

Nàng căn bản không thể đứng tiếp, trực tiếp chống tay lên vách tường đứng thở.

Thân thể mệt mỏi, nhưng lại có cảm giác toàn thân sảng khoái không thôi.

Xu Xu căn bản không thể đứng thẳng người.

Có nha hoàn nhanh chóng lấy ghế con tới, đỡ Xu Xu ngồi xuống.

Tống Xương Đức cười nói: "Không tồi, kiên trì thêm chút nữa, vạn sự khởi đầu nan, ngày mai lại qua đây tiếp."

Xu Xu lên tiếng trả lời vâng, thân mình nàng còn đang phát run, không thể đứng dậy, chỉ có thể tiếp tục ngồi nghỉ ngơi.

Tống Ngưng Quân còn đang trong đình viện luyện quyền pháp, nàng ta còn luyện thêm một canh giờ.

Xu Xu nghỉ ngơi tầm nửa khắc, hơi thở cũng bình ổn lại, nàng đứng dậy, có Trân Châu giúp đỡ, chậm rãi đi đến trước mặt Tống Xương Đức, "Tổ phụ, cháu gái về Thấm Hoa viện trước, ngày mai lại đến ạ."

"Đi đi."

Xu Xu lại nói với Tống Ngưng Quân ở bên cạnh.

Tống Ngưng Quân dịu dàng nói: "Vậy muội về rửa mặt chải đầu trước, ngày mai chúng ta lại cùng nhau tới đây."

Trở lại Thấm Hoa viện, mồ hôi trên người Xu Xu còn chưa hết, cả người nàng bủn rủn, nàng biết tình trạng này phải qua mấy ngày mới tốt hơn được.

Thanh Hao ,Thanh Trúc đã đun nước ấm, Xu Xu đi đến phòng tắm, cũng không để cho người khác hầu hạ, nàng nhỏ vài giọt cam lộ vào trong bồn tắm, lúc này mới cởi xiêm y ngồi vào.

Rửa mặt chải đầu xong, Xu Xu thay một thân váy dài như thường ngày, để cho nha hoàn giúp nàng chải tóc đơn giản.

Đây là việc mà cô nương thế gia làm mỗi ngày, cho dù không ra khỏi cửa cũng phải sạch sẽ, thoa son đánh phấn.

Ăn mặc nhẹ nhàng mà xinh đẹp.

Nhị phòng giờ thìn mới dùng bữa, nàng và Tống Ngưng Quân chưa đến giờ mẹo đã qua viện của tổ phụ.

Bây giờ còn chưa tới giờ dùng bữa, Xu Xu cầm cuốn sách thuốc ngồi trên tháp tiếp tục xem.

Cũng không được bao lâu, Tống Ngưng Quân trở về viện của nàng ta, sau khi rửa mặt chải đầu, người của Nhị phòng liền bắt đầu dùng bữa.

Trên bàn cơm, Thôi thị còn hỏi Xu Xu, "Con đã quen đến chỗ tổ phụ bên kia chưa?"

Xu Xu gật gật đầu, "Ngay từ đầu thì còn chưa quen được, hiện tại trên người vẫn còn đau, qua mấy ngày nữa sẽ quen thôi ạ."

Thôi thị đau lòng cho nữ nhi, "Vậy buổi trưa con nghỉ ngơi nhiều thêm chút."

Bà biết lão gia tử cũng vì muốn tốt cho Xu Xu, nên đương nhiên sẽ không ngăn cản.



Tống Ngưng Quân cười nói: "Đứng trung bình tấn cũng rất vất vả, hồi đầu con luyện, chân cũng mềm nhũn, ngày thứ hai đi đường còn không đi được, phải mất hai ba ngày mới quen." Lúc ấy nàng ta tuổi còn nhỏ, toàn bộ dựa vào cảnh trong mơ kia để chống đỡ, vì lo lắng sẽ phải trở về thôn Thủy Hương cũ nát, cho nên nàng ta mới từng bước mà cố gắng.

Thôi thị lo lắng nói: "Như vậy có vất vả quá không?" Bà hơi lo lắng nữ nhi bảo bối sẽ không chịu được khổ.

Xu Xu đoán Tống Ngưng Quân không muốn nàng tới trước mặt tổ phụ, để tổ phụ dạy nàng tập võ, sợ nàng cướp mất sủng ái của tổ phụ.

Cho nên nàng ta hẳn là muốn khiến Thôi thị đau lòng cho nàng, ngăn nàng tới Xương Hồng viện rèn luyện với tổ phụ.

"Mẫu thân, Xu Xu không sợ khổ, Xu Xu thầm nghĩ có một thân thể tốt thì sẽ có thể bồi mẫu thân nhiều hơn."

Giọng nói của Xu Xu mềm mại trong veo, khóe mắt mang theo ý cười nhìn Thôi thị.

Bộ dáng làm nũng như vậy, Thôi thị lại mềm lòng, "Được rồi, mọi chuyện theo ý Xu Xu, vậy con cần chú ý kết hợp với nghỉ ngơi, nếu quá mệt mỏi thì nghỉ ngơi một hai ngày cũng không sao, vẫn là thân thể quan trọng hơn."

"Nữ nhi hiểu rõ rồi, mẫu thân yên tâm."

Tống Ngưng Quân nghẹn họng.

. . . . . . . . . . . .

Hôm sau, Xu Xu tiếp tục theo Tống Ngưng Quân cùng đến viện của tổ phụ.

Hôm nay tổ mẫu dậy sớm, hai người thỉnh an Thịnh thị xong, lúc này mới tiếp tục qua đình viện.

Xu Xu lại đứng tấn dưới mái hiên, hôm qua nàng tắm nước cam lộ, bủn rủn trên người cũng tiêu tán hơn phân nửa, nếu không hôm nay cũng không thể kiên trì được.

Sau nửa canh giờ, Xu Xu đứng tấn xong, người vẫn đầy mồ hôi như trước, hai chân bủn rủn vô lực.

Vẫn là Trân Châu đỡ nàng về Thấm Hoa viện.

Cứ như vậy mấy ngày, Xu Xu thích ứng hơn chút, hơn nữa mỗi ngày đều tắm nước cam lộ để giảm bớt đau nhức trên người.

Nàng còn phải cố gắng kiên trì tiếp, chỉ mười ngày sau nàng đã hoàn toàn thích ứng, lúc quay về viện cũng không cần Trân Châu đỡ nàng nữa.

Ngay cả Tống Xương Đức cũng không nghĩ là đứa cháu gái nhìn yếu đuối như vậy lại có thể kiên trì được nửa tháng.

Ông cũng nhìn Xu Xu với đôi mắt khác xưa, thậm chí còn nói với Thịnh thị, "Đứa nhỏ này không tồi, đứng tấn nửa tháng cũng không kêu khổ, có thể nhìn ra nó đã thích ứng được, trở về cũng không cần nha hoàn nâng đỡ nữa."

Thịnh thị cười nói: "Dẫu sao vẫn là con cháu Tống gia ta, không tệ không tệ."

Xu Xu tiếp tục kiên trì, sáng sớm mỗi ngày đều tới viện của tổ phụ đứng tấn nửa canh giờ.

Tổ phụ nói ba tháng sau nếu nàng khỏe rồi sẽ tăng thời gian lên một canh giờ.

Xu Xu gật đầu đáp vâng.

Mỗi ngày nàng đều đứng tấn nửa canh giờ, những việc còn lại thì vẫn tiếp tục, hết học thi từ ca phú rồi lại đến xem sách thuốc.

Nữ tiên sinh mà Thôi thị muốn mời cho nàng phải đợi đến giữa tháng sau mới tới kinh thành.

Cho nên mấy ngày này Xu Xu đều tự mình đọc tứ thư ngũ kinh, nhưng vẫn lấy việc đọc sách thuốc là chính.

Lúc này đã là cuối tháng, đầu tháng Thôi thị nhận được thiệp mời từ phủ Tào Quốc Công, ngày mai Thôi thị sẽ dẫn nữ nhi trong phủ tới phủ Tào Quốc Công dự tiệc.

Nói là dự tiệc, thật ra đây là lúc để mấy đại tộc thế gia cùng quan sát, chọn mối hôn sự cho mấy đứa con.

Người đến đều đã đến tuổi cập kê, các cô nương hơn mười tuổi.

Trưởng nữ Tống Ngưng Gia đã sắp mười lăm, gần như đã định mối hôn sự, bình thường rất ít ra ngoài dự tiệc.

Hai cô nương tam phòng lại quá nhỏ, trưởng nữ Tống Ngưng Lan mới chỉ có mười tuổi.

Cho nên vừa độ tuổi chỉ có Tống Ngưng Quân và Xu Xu .

Ngày mai Thôi thị sẽ dẫn Tống Ngưng Quân và Xu Xu tới phủ Tào Quốc Công dự tiệc.

Buổi tối, Thôi thị căn dặn nha hoàn bên người hai cô nương phải chuẩn bị xiêm y chỉnh tề cho chủ nhân và chuẩn bị tốt mọi chuyện để ngày mai còn ra ngoài.

Đỡ phải sáng sớm mới chuẩn bị, luống cuống tay chân xảy ra sai sót.

Dù sao phủ Tào Quốc Công cũng là nhà mẹ đẻ của cố Nguyên Hoàng hậu.

Cũng là mẫu tộc của Thục vương Phó Lệ Mô.