Chương 3: Cậu thật hiền huệ

Cao Dương dẫn Trần Vu Ý vào một nhà hàng ăn cơm trưa.

Hai người cứ ăn theo ý mình, vì không có đề tài chung, bầu không khí hơi ngượng ngùng.

Trần Vu Ý còn đang lo lắng lát nữa làm gì, Nhan Nhất không ở cùng cô, cô không có hoạt động giải trí.

Ăn xong, cô dùng khăn giấy lau miệng, ngẩng đầu nói: "Tôi về trường trước."

Cao Dương gật đầu, nói: "Tôi cũng về, cùng nhau đi."

Khu mua sắm cách trường học rất gần, hai người đi bộ.

Cao Dương thỉnh thoảng nhìn trộm cô. Dù sao anh cao lớn, cơ bản sẽ không bị phát hiện.

Hai người lảo đảo đến gần trường học, dòng người dần trở nên đông đúc.

Từ phía sau truyền đến tiếng xe đạp điện chạy đến, cô tự giác sang một bên tránh. Nhưng không ngờ giây tiếp theo tiếng phanh xe đã ở bên tai, cô chưa kịp quay đầu xem chuyện gì, giây tiếp theo eo lưng đã bị đâm mạnh.

"A!" Cô đau đến lảo đảo về phía trước.

Cao Dương hoảng hốt, chạy nhanh đỡ cô: "Sao vậy?" Anh đỡ cô đứng vững, từ trên xuống dưới kiểm tra một lượt.

"Tê... Eo tôi!" Trần Vu Ý biểu hiện đau đớn, suýt nữa không đứng vững.

Người đàn ông quay người, một bước nhanh tiến lên nắm lấy người lái xe đạp điện định bỏ chạy: "Mẹ nó đâm người rồi không biết sao? Còn muốn chạy?"

Người lái xe đạp điện bị anh kéo xuống xe, bất đắc dĩ nhận lỗi: "Đúng... Đúng đúng, tôi không phải cố ý!"

"Nói cái gì, cùng đi bệnh viện đi."

Anh quay đầu quan tâm hỏi cô: "Nặng không? Bây giờ đưa cậu đi bệnh viện?"

Trần Vu Ý xoa eo: "Chắc là không sao, chỉ là hơi đau."

Cô cau mày nhìn người lái xe đạp điện một cái: "Anh lái xe có thể cẩn thận một chút không? Không nhìn đường sao?"

"Thật xin lỗi em gái, tôi đưa em đi bệnh viện xem sao?"

Tuy nhiên cô cũng không đến mức phải đi bệnh viện. Cô chỉ là bị tay lái xe đυ.ng trúng một chút, cơn đau nhất đã qua đi, chắc là eo sẽ xanh tím, cô cau mày lắc đầu: "Không cần, anh đi đi, phiền anh lần sau lái xe nhìn đường."

"Được được được, cảm ơn em gái."

"Lưu số liên lạc." Cao Dương lấy điện thoại ra bảo anh ta đọc số, để đề phòng bất trắc, thấy điện thoại anh ta reo mới gật gật đầu cho đi.

Cao Dương vẫn hơi lo lắng cho cô: "Thật sự không có việc gì sao? Phía trước có hiệu thuốc, tôi đi mua cho cậu ít thuốc."

Nói xong không đợi cô trả lời, anh liền vội vàng chạy đến hiệu thuốc.

Trần Vu Ý đành phải đỡ eo thong thả đuổi theo.

Cô đứng ở cửa hiệu thuốc, nhìn anh mua thuốc, lông mày nhíu lại: "Thật ra không cần mua, chút thương tích này mấy ngày nữa sẽ khỏi, hơn nữa tôi cũng không nhìn được sau lưng."

Cao Dương đề nghị: "Có thể gọi bạn cùng phòng giúp cậu."

"Bạn cùng phòng của tôi gần đây xin nghỉ." Còn xin nghỉ sinh.

Cao Dương suy nghĩ một chút, nói: "Tôi ở gần đây, ở khu Dụ Hoa Uyển, từ đây quẹo một vòng là tới, đi nhà tôi, tôi giúp cậu."

"Cậu không ở ký túc xá trường à?" Cô hỏi.

"Ở, đó là nhà của mẹ tôi." Anh không nói nhiều về tình huống trong nhà.

Trần Vu Ý gật đầu một cái, rồi im lặng không nói gì.

Anh giải thích: "Bây giờ tôi thấy thương thế của cậu khá quan trọng, tôi xem thử nghiêm trọng không, lỡ mà thương tới xương cốt thần kinh gì đó thì phiền phức."

Cô do dự một lúc, lời từ chối đã ở bên miệng.

"Tôi có một người bạn, anh ấy cũng bị thương ở sau eo, vì xử lý không kịp thời, sau lại bị thoát vị đĩa đệm thắt lưng."

"......" Trần Vu Ý nhíu mày, không dám tin tưởng: "Không có khả năng đi......"

"Là thật sự, không lừa cậu, anh ấy hiện tại đang trị liệu bằng xoa bóp trung y." Anh biểu hiện nghiêm túc, nghiêm trang.

"Vậy đi, vậy phiền toái cậu giúp tôi bôi một chút thuốc."

"Không sao, tôi cũng biết một chút xoa bóp, trước đây học qua một đoạn thời gian."

Người đàn ông lại nhanh chóng mà bồi thêm một câu: "Yên tâm, tôi không có bạn gái."

"......"

"Vậy được rồi, phiền toái cậu."

Đến nhà anh, Trần Vu Ý thay giày mới đột nhiên nhớ tới hôm nay cô mặc chính là váy.

Tại chỗ do dự vài giây, cô hướng về bóng dáng phía trước nói: "Cái đó, cậu lấy cái qυầи ɭóŧ cho tôi."

Cao Dương nhìn váy cô, đi vào phòng ngủ. Một lát sau, anh cầm cái quần màu đen ra ngoài.

"Cậu mặc đi, cái này phía trước có dây rút, vòng eo lớn, cậu có thể thắt chặt chút."

Trần Vu Ý cầm quần đi vào phòng tắm thay đi. Quần rất dài, cô đem ống quần vặn một vòng lại một vòng. Váy chạm đầu gối, buông xuống có vẻ chẳng ra cái gì cả, nhắc tới lại quái dị.

Thấy cô ra ngoài, Cao Dương chỉ vào sô pha: "Cậu nằm bò, tôi bôi thuốc cho."

Cao Dương nhẹ nhàng quỳ gối cạnh sô pha, sau đó mở ra bao nilon, sột sột soạt soạt một trận tiếng vang, anh lấy ra rượu thuốc.

"...Tôi kéo váy lên trên một chút." Anh nhẹ giọng nói, chỉ cảm thấy thở ra hơi thở đều trở nên lửa nóng.

"Được." Trần Vu Ý cằm lót ở trên cánh tay, đã thả lỏng.

Cao Dương tay kéo làn váy lên, chậm rãi xốc lên, tay có chút run.

Anh thầm hít một hơi, cho đến khi lộ ra một đoạn eo nhỏ trắng ngần, thấy được một khối xanh tím, anh nhíu mày, trước kiểm tra một phen, xác nhận chỉ là vết thương ngoài da.

Anh dùng tăm bông dính rượu thuốc, nhẹ nhàng bôi trên mặt trên, hoàn toàn bao trùm nốt xanh tím.

Trần Vu Ý cắn môi cực lực nhẫn nại, eo cô thực mẫn cảm, bị anh chạm vào, cảm giác cả người đều tê rần.

"Cậu... cậu đừng nhúc nhích."

Cao Dương có chút thất thố mà nhìn cô vặn eo hướng trong trốn, tay chỉ có thể bất đắc dĩ mà giơ trên không.

Anh hỏi: "Có phải sợ ngứa hay không?"

Đầu Trần Vu Ý gật gật, thân thể dịch ra bên ngoài chút: "Cậu tận lực nhanh lên."

Cao Dương thầm hít sâu một hơi, hai tay nhẹ nhàng vịn hai sườn eo, ngón cái ấn ở chỗ xanh tím bắt đầu xoa.

"A..." Cô kêu lên đau đớn, lại nhanh chóng vùi đầu, dùng cánh tay chặt chẽ lấp kín miệng.

Không nghĩ tới một tiếng rêи ɾỉ này có bao nhiêu câu dẫn người mơ màng.

Cả khuôn mặt và tai của Cao Dương đều đỏ, anh không chịu khống chế mà nhớ tới trước kia xem qua nữ chính nào đó trong video, tiếng kêu đại khái có lẽ cũng là như vậy... Dễ nghe.

“Nếu có hơi đau, cậu chịu khó một chút, tôi phải xoa cho máu bầm tan.” Anh cố gắng xua tan những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, trên mặt càng lúc càng nóng, cảm giác như mình sắp bốc hơi.

Cảm giác này thật sự giống như kiến bò trên người, nửa trên Trần Vu Ý cứng đờ trên sô pha, không dám động đậy, cái cổ như bị điện giật cứ luồn lách đến tận gáy.

Anh tăng thêm lực đạo một chút, trầm ổn tâm tình, nghiêm túc xoa ấn, trên mặt độ ấm lại càng không giảm, nóng bỏng kinh người.

Bàn tay anh hơi thu lại liền nắm trọn lấy vòng eo nhỏ nhắn, bàn tay dưới lại là vòng mông tròn trịa đầy đặn, vô cùng… mềm mại, tầm mắt anh không chịu nổi mà dừng lại vài giây.

Xoa bóp được hơn mười phút, Trần Vu Ý thoải mái đến mức muốn ngủ rồi, cô mơ màng hỏi anh: “Tốt rồi sao?”

“Chưa đâu, phải xoa 30 phút, hiện tại mới mười ba phút.” Cao Dương sắc mặt khôi phục như thường, chuyên chú động tác dưới bàn tay.

“Tốt rồi.” Vì thế Trần Vu Ý liền không phòng bị mà ngủ thϊếp đi.

Trần Vu Ý có thói quen xoay người khi ngủ, lúc mơ màng cô nhẹ nhàng lật người liền lăn xuống đất, may mắn là khoảng cách giữa sô pha và mặt đất không cao, thảm lại quá mềm, không hề đau đớn, cô khẽ hừ nhẹ một tiếng, rồi lại ngủ tiếp.

Cao Dương nghe thấy tiếng động, từ phòng bếp đi ra xem xét. Trên sô pha không có một bóng người, trong lòng anh hoảng hốt một chút, vội vàng nhìn về phía huyền quan, giày vẫn ở, cô không đi. Anh lướt qua sô pha chuẩn bị đi tìm người, ánh mắt liếc sang người đang nằm nghiêng ngủ ngon lành bên cạnh sô pha, anh sững sờ.

Chiếc váy đã cuộn lên đến trên bụng, lộ ra một chút đường viền áo ngực màu đen. Đến gần, anh ngồi xổm xuống, định kéo váy cô xuống, nhưng lại bị vướng ở phần eo, kéo không ra.

Cao Dương đành phải nhẹ nhàng bế cô lên, cánh tay anh ôm lấy thân thể mềm mại của cô.

Hơi thở yếu ớt của cô như uất nghẹn trong l*иg ngực anh, trên người cô có mùi hương dễ chịu vô cùng. Cao Dương nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, rồi lại ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt ngủ say của cô.

Bỗng nhiên, anh tiến lên, giống như mười năm trước, trộm hôn má cô, hôn một chút lại một chút.

Phòng tối om, bức màn dày nặng bên ngoài ánh nắng chiều buông xuống, nhuộm một mảnh trời.

“…ưm…”

Trần Vu Ý trong lúc ngủ mơ không tự giác ưm ưm một tiếng, khiến Cao Dương giật mình, đột nhiên văng ra xa hai mét, tim đập loạn nhịp, khẩn trương đến mức suýt không thở nổi.

Đứng bất động tại chỗ mấy chục giây, anh thở hắt ra một hơi nặng nề, nhanh chóng tiến lên đắp chăn cho cô đàng hoàng, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, xác nhận cô không tỉnh lại, rồi mới vui vẻ đi phòng bếp tiếp tục nấu cơm.

Trần Vu Ý ngủ một giấc thật lâu, tỉnh dậy đã ngơ ngác một lúc, sau đó vội vàng kéo chăn đứng dậy.

Cô đi một mạch đến phòng khách, nhìn thấy người đàn ông trên sô pha, cô tiến lên: “Tôi ngủ bao lâu rồi? Sao cậu không gọi tôi dậy.”

Cao Dương xoay người đứng lên: “Không lâu lắm. Đói bụng không? Tôi đã nấu cơm rồi, ăn cơm đi.”

Trần Vu Ý sờ sờ bụng: “Ừm, vừa lúc đói bụng.”

Cao Dương đi phòng bếp mang đồ ăn sang.

Một món kho, một món xào, một món canh, ăn tạm được.

Trần Vu Ý nhướng mày, khen: “Anh cũng thật hiền huệ.”

————— hiền huệ tiểu Sơn Dương: Quá khen.