Chương 13: Liền ở bên nhau

Cô cảm thấy rất thích thú.

"Gọi thêm vài tiếng nữa đi."

Cao Dương nắm tay cô, nhưng vẫn không chịu mở miệng.

Cô lại hỏi: "Hai chúng ta ai lớn hơn?"

"Em."

Cao Dương cúi đầu nói: "Em sinh ngày 8 tháng 9 năm 1996, anh sinh ngày 12 tháng 11 năm 1997."

Trần Vu Ý nhướng mày: "Em hơn anh một tuổi, mau gọi chị đi."

Nam sinh nhìn thẳng về phía trước.

"Gọi đi, gọi đi." Cô lay lay cánh tay anh, giọng điệu cố ý mềm xuống.

Cao Dương thỏa hiệp, đối với cô làm nũng không có chút sức chống cự.

"Chị." Anh giả bộ như không có chuyện gì mà cúi đầu gọi một tiếng.

"Ừm, ngoan." Trần Vu Ý không thể không thừa nhận mình có chút ác thú vị, cô nhón mũi chân sờ sờ đầu anh, mỉm cười hài lòng.

Đi trên đường, Cao Dương hỏi cô: "Tối nay qua nhà anh nhé?"

"Tối hôm qua không phải mới làm rồi sao?"

Nam sinh trầm mặc trong chốc lát mới nói: "Anh cũng không phải hoàn toàn vì cái này."

"Càng muốn cùng em ở bên nhau."

Cô nhớ lại lịch biểu sau tan học, nói: "Nhưng không được, tối nay có thực nghiệm, sáng ngày mai cũng có tiết."

Hai người đến khu giảng đường, mỗi người đi đến phòng học của mình.

Ngày hôm sau là thứ bảy, Cao Dương vốn định tối nay đưa cô đi xem phim, nhưng có một người bạn thân quen nhiều năm ăn sinh nhật mời anh ăn cơm. Anh liền hỏi Trần Vu Ý có đi hay không.

Cô cảm thấy đều không quen biết, để tránh xấu hổ liền không đi.

Cao Dương đến phòng thấy Nhan Nhất cũng ở đó, liền vô cùng hối hận.

"Ai? Sao không đưa Ý Ý đến?" Nhan Nhất nhìn những người khác, có người yêu đều mang theo người yêu đến đây.

"Cô ấy sợ người lạ. Nếu biết cậu cũng ở đây, cô ấy chắc chắn sẽ đến."

Nhan Nhất hiểu rõ.

Hôm nay là Tiền Hạo ăn sinh nhật, Tiền Hạo là bạn học tiểu học của cô, cũng là bạn học sơ trung của Cao Dương.

Như vậy một cơ thể sống "bát quái" nam chính ngồi bên cạnh, Nhan Nhất ngo ngoe rục rịch.

Cuối cùng, cô không nhịn được hỏi: "Cao Dương, cậu và Ý Ý là như thế nào xác định quan hệ?"

"Cứ ở bên nhau, tự nhiên là được."

Nhan Nhất muốn điên, nói tương đương chưa nói, quả nhiên không phải người một nhà không vào một cửa, hai người này miệng đều kín giống nhau.

"Tôi nói này! Lộ ra một chút chi tiết sẽ chết à! Tôi tò mò chết rồi."

Cao Dương suy nghĩ mông lung, nghĩ rằng những chi tiết đó thật sự có thể khiến người ta chết, chỉ là một cách chết khác.

Anh liếc nhìn Nhan Nhất, nghi hoặc nói: "Cậu sao lại hứng thú đối với chuyện của người khác như vậy, chính mình nói yêu đương không phải cái gì cũng biết sao."

Nhan Nhất nhịn không được trợn trắng: "Làm ơn, cậu cho rằng tôi là có bao nhiêu nhàm chán, còn không phải vì Ý Ý sao."

"Nói nữa, trước đây tôi cũng là bà mai." Nói đến cái này cô ấy còn có chút áy náy, lúc đó lo lắng gần chết, sợ Cao Dương một mình luẩn quẩn trong lòng liền cô độc sống quãng đời còn lại.

Người yêu cũ kia cũng không khuấy lên nhiều gợn sóng trong lòng anh, bắt đầu qua loa, kết cục thảm hại.

"Đừng nói với cô ấy."

"Đặc biệt là để ý trước mặt." Anh bổ sung.

Nhan Nhất còn muốn nói gì, lại bị một trận nói chuyện đánh gãy. Cửa phòng được mở ra, Tiền Hạo từ bên ngoài đi vào, bên ngoài ẩn ẩn truyền đến giọng nữ nũng nịu.

Cô có loại dự cảm bất thường.

Quả nhiên thấy cái gương mặt có chút quen thuộc kia, cô cùng Cao Dương đều không hẹn mà cùng nhíu lại lông mày.

Tống Trí ngồi ở bên cạnh Cao Dương.

Hai năm trước cũng là như vậy, Tống Trí cứ như vậy dối trá mà cọ vào cuộc sống Cao Dương.

Tống Trí cùng Cao Dương liên quan kỳ thực rất đơn giản.

Tống Trí xem vòng bạn bè của Tiền Hạo có chụp chung với một cái nam sinh nhìn một cái nhất kiến chung tình, sau đó liền trực tiếp hỏi Tiền Hạo đây là ai, có phải độc thân hay không. Mà Tiền Hạo thấy Cao Dương nhiều năm như vậy đều vẫn một mình, cũng không tìm đối tượng, mà Tống Trí lớn lên cũng không tệ lắm, người cũng tốt, liền vui vẻ giới thiệu giúp bọn họ tác hợp một chút. Vừa lúc khi đó cậu ta cũng ăn sinh nhật, vì thế liền tổ chức trò chơi.

Qua lần đó, hai người liền thêm WeChat.

Mà Trần Vu Ý trong lúc đó cũng có bạn trai, Cao Dương càng thêm nản lòng thoái chí, quyết định từ bỏ.

Anh thuyết phục chính mình cùng người khác thử xem.

Tống Trí quyết tâm mà muốn theo đuổi anh, lớn mật lại nhiệt tình. Vì thế thường xuyên qua lại, hai người dần dần quen nhau.

Có một ngày Tống Trí hẹn anh ra tới, hỏi anh muốn cùng cô ở bên nhau hay không.

Cao Dương do dự trong chốc lát thì đồng ý, anh cảm thấy Tống Trí cũng không làm người ta chán ghét, có lẽ có thể thử xem.

Mà người lâm vào yêu đương, đều sẽ chậm rãi trở nên chân thật.

Tống Trí bề ngoài ôn nhu, bên trong lại mẫn cảm đa nghi, tính kiểm soát cực mạnh.

Có một lần Tống Trí trộm xem di động Cao Dương, thấy anh cùng Nhan Nhất vẫn luôn nói chuyện phiếm, hơn nữa nội dung còn không đơn giản, liền hoài nghi giữa bọn họ có quan hệ. Vì thế cô lấy di động Cao Dương nhắn tin tức qua lại, lấy miệng lưỡi chính mình, cảnh cáo Nhan Nhất tự quản mình, không được tìm bạn trai cô nói chuyện phiếm, không được quấy rầy anh, còn tự làm chủ mà đem cô ấy kéo đen.

Khi đó Nhan Nhất đều tức chết rồi.

Sau đó, một lần Nhan Nhất gặp lại cô ta ở một bữa tiệc bạn bè, và họ đã cãi nhau. Đối mặt với những lời châm chọc vô cớ của Tống Trí, Nhan Nhất cười lạnh và nói với cô ta: "Cô nghĩ Cao Dương thực sự thích cô sao? À, cô biết không, cậu ấy có một nữ thần mà cậu ấy thích bảy tám năm rồi? So với cô đẹp gấp một vạn lần, tôi đoán Cao Dương là cảm thấy cô lớn lên có một chút giống với cô ấy nên mới ở bên cô."

Tống Trí bắt đầu kiểm tra điện thoại của Cao Dương một cách nghiêm trọng hơn. Cuối cùng, cô ta tìm thấy một lời chúc mừng sinh nhật của Cao Dương trên bản ghi lại của không gian QQ của một cô gái khác. Vì vậy, cô ta ghi nhớ QQ của cô gái đó, thêm bạn bè với cô bằng QQ của mình, sau đó vào trang cá nhân của cô để xem ảnh chụp, và sau khi nhìn thấy những hoạt động của cô, Cao Dương đã từng thích, lý trí của Tống Trí gần như bị đánh mất hoàn toàn.

Sự tin tưởng là lẫn nhau. Kể từ khi yêu cô ta, Cao Dương luôn muốn nghiêm túc phát triển mối tình này, nhưng Tống Trí một mặt nghi ngờ, cố gắng kiểm soát, thậm chí là những ảo tưởng Mary Sue vớ vẩn đã khiến cả tinh thần và thể xác anh đều mệt mỏi. Sau đó, anh biết rằng cô ta thậm chí đã đi lăng mạ người vô tội, điều này thực sự đã chạm đến điểm mấu chốt của anh. Cao Dương quyết đoán chia tay.

Nhan Nhất biết chuyện này thì vui mừng rất lâu. Bây giờ xem ra, người phụ nữ này vẫn còn lòng dạ hiểm độc. Nhan Nhất hối hận đến chết vì đã không mang Ý Ý đến để cho cô ta cảm nhận được cảm giác bị nghiền nát mười con phố.

"Cao Dương, lâu rồi không gặp."

Hai năm trôi qua, sẽ khiến một người trưởng thành rất nhiều, Tống Trí trông dịu dàng như nước.

Nhan Nhất trợn mắt nhìn.

Cao Dương vẫn chưa trả lời.

Tiền Hạo gọi rất nhiều rượu lên, chắc chắn muốn uống cho đã đời.

Cao Dương duy trì sự cảnh giác cao độ, rượu căn bản không uống nhiều, người bên cạnh vẫn luôn muốn nói chuyện với anh, còn cố ý đυ.ng vào anh, điều này khiến anh không thể né tránh kịp, thực sự phản cảm.

"Tớ sẽ cho cậu viện binh." Nhan Nhất nhanh chóng đi hành lang gọi điện thoại.

"Ý Ý, mau tới, bạn trai của cậu bị tiện nữ quấn lên."

Lúc này Trần Vu Ý vẫn đang làm thí nghiệm, đang bận rộn, chợt nghe thấy vậy, còn tưởng rằng là một bộ phim cẩu huyết lúc 8 giờ.

"Chuyện gì vậy?" Cô kiên nhẫn hỏi.

"Cao Dương đó! Ở bữa tiệc bị bạn gái cũ của cậu ấy quấn lấy." Cô ấy gấp đến mức muốn chết.

"Mau đến giáo huấn trà xanh đi! Cô ta quá không biết xấu hổ, câu dẫn bạn trai của cậu." Nhan Nhất tức giận nói.

Trần Vu Ý nghĩ đến, chính là người đã mắng cô trên QQ.

Cô cau mày: "Không rảnh, đang làm thí nghiệm đấy, để Cao Dương tự giải quyết đi."

"Ý Ý! Ý Ý! Cậu thật sự không đến sao? Năm đó cô ta đã mắng cậu như vậy? Cậu thật sự không đến giáo huấn một chút sao?"

"Không có hứng thú."

"Vậy cậu để Cao Dương một mình xé trà xanh sao?"

"Số liệu thực nghiệm của tớ còn chưa làm ra, không bằng luận văn cậu thay tớ viết?"

"Quấy rầy, cáo từ!"

Nhan Nhất cầm điện thoại vẻ mặt tiếc nuối đi vào, nhìn Cao Dương với ánh mắt đồng tình.

————— Cao Dương: :) tự mình làm tội, tự mình thừa chịu.