Động tác của anh không còn như lúc ban đầu vừa mãnh liệt vừa vội vã, ngược lại nhẹ nhàng ôn nhu, chạm qua đầu lưỡi của cô, rồi quấn lại, hết sức nhẫn lại dây dưa.
Cao Tiêu Tiêu không chịu được sự cố ý trêu chọc như này, nhịp tim càng lúc càng nhanh, trong hoang miệng đều là hơi thở nống hổi của anh, từng chút một lan truyền khắp toàn thân, giống như bị một dòng điện chạy qua..
Cô ở trong ngực mềm mại lại nhu thuận, cũng làm cho Hàn Chân càng thêm động tình, loại mùi vị tươi mát lại ngọt ngào kia, đã qua năm năm lại một lần nữa cảm nhận được, Cho anh một loại xúc động một lần nữa sống lại, nhịn không được liền nâng eo của cô kéo tới bên người mình ma sát.
Trong không gian chật hẹp, hai người cứ như vậy không có chút khe hở nào dính vào nhau, cho đến trước người đột nhiên xuất hiện một cảm giác ấm nóng, ngay lúc này Cao Tiêu Tiêu hoàn hồn.
Cô trừng to mắt, đột nhiên dùng sức, đúng lúc Hàn Chân cũng buông lỏng cảnh giác, lập tức bị cô đẩy ra.
Cao Tiêu Tiêu giống như mèo con bị kinh hãi, nắm chặt nắm đấm, cuối cùng tất cả xấu hổ giận dữ rót thành một câu, "Đồ lưu manh!"
Sau đó, cô đẩy cửa xe ra chạy ra ngoài.
* * *
Hàn Chân không đuổi theo, cơ thể quay lại ghế lái ngửa về phía sau, hơi híp mắt, giống như còn đọng lại dư vị.
Một lát sau, anh cúi đầu nhìn đũng quần một chút, khóe miệng lộ ra một vòng tự cười giễu.
Cao Tiêu Tiêu cũng không biết lực ở đâu ra, giống như có hổ dữ đang đuổi theo, lại một bước một bước không ngừng đi lên lầu sáu..
Sau khi vào cửa, cô đứng vịn lấy cửa, vuốt trái tim đang đập loạn.
Tống Tiêu Thụ từ trong phòng nhô cái đầu ra, ánh mắt nhìn một vòng, xác định chỉ có một mình Cao Tiêu Tiêu, cười hì hì đi ra, "Bây giờ đã hơn nửa đêm.. Ai nha!"
Anh ta chỉ vào bờ môi đang sưng đỏ của Cao Tiêu Tiêu, hai mắt tỏa sáng nói, "Có thể, kịch liệt như vậy sao?"
Cao Tiêu Tiêu vô ý thức đưa tay che miệng, ngay lúc này, mới cảm thấy giống như càng che càng lộ, tay lại để xuống.
"Ha ha không cần thấy xấu hổ, tất cả mọi người đều đã trưởng thành rồi!" Tống Tiêu Thụ giống như chó con lại gần hít hà, "Nha, tôi ngưởi được, mùi của đàn ông.."
Cao Tiêu Tiêu tức giận đẩy đầu anh ta ra, đi vào phòng khách.
Tống Tiêu Thụ không cam lòng ở sau lưng tiếp tục lải nhải, "Nếu như tôi không nhìn lầm, người đàn ông vừa rồi là Hàn Chân? Chậc chậc nhìn không ra, cô bình thường buồn bực không lên tiếng, vậy mà có thể câu được người cực phẩm như thế! So Hoan Nhan nhà tôi lợi hại hơn nhiều!"
Cao Tiêu Tiêu, "..."
Suýt nữa quên mất, Tống Tiêu Thụ làm ở phòng xã hội của tập đoàn Thượng Quan, biết không ít doanh nhân ở thành phố D.
Nhưng mà cũng có thể thừa nhận, Hoan Nhan không có đem chuyện của cô nói ra bên ngoài, ngay cả Tống Tiêu Thụ quan hệ tốt như vậy cũng không biết.
Cao Tiêu Tiêu nhẹ nhàng thở ra, đi đến ban công, thăm dò nhìn xuống nhìn.
Sau khi xác định được chiếc xe Bentley đã biến mất về sau, cô quay người cầm túi xách đỉa cửa.
"Chị gái, Hoan Nhan nói cô ấy về ngay lập tức, ai cô đừng đi, này.."
Tiếng gọi của Tống Tiêu Thụ trực tiếp bị cô bỏ qua sau cửa.
Trở lại trung cư Thúy Uyển, bây giờ đã qua 10 giờ.
Vốn cho rằng Tiểu Bạch đã ngủ, ai ngờ vừa mở cửa, tiểu gia hỏa từ trên ghế salon đứng lên, cậu bé bối rối gọi, "Mẹ."
Cao Tiêu Tiêu đau lòng nhíu chặt lông mày, "Tiểu Bạch, muộn như vậy sao không đi ngủ?"
"Con chờ mẹ về." Cao Tiểu Bạch nói, đi lấy ép lê cho Cao Tiêu Tiêu, lại nói một câu, "Dù sao cũng thi xong rồi, không cần phải đi nhà trẻ."
Cao Tiêu Tiêu gật gật đầu, thay dép xong, xoay người ôm lấy tiểu gia hỏa mềm mại, "Đi, mẹ ôm con đi ngủ."
Lúc Thường Hoan Nhan điện thoại tới, Cao Tiêu Tiêu đang ở trong nhà vệ sinh đánh răng.
Đánh hơn một tiếng, trong miệng không còn hương vị bá đạo của anh..
Lại nghĩ tới Tiểu Bạch trước khi đi ngủ không yên tâm hỏi cô, "Mẹ, chuyện ly hôn sự thế nào rồi?"
Ai, để con trai mới bốn tuổi mỗi ngày quan tâm tới chuyện ly hôn, mình thật sự không xứng làm một người mẹ!
Ảo não lại tăng thêm, cho đến chuông điện thoại di động vang lên.
"Tiêu Tiêu, thế nào rồi, tối nay không bị lộ chứ?" Thường Hoan Nhan ở đầu kia hỏi.
Cao Tiêu Tiêu xoa quai hàm đang đau, đơn giản trả lời, "Không có."
"Nha, Tiểu Thụ nói cậu với Hàn Chân là người yêu, còn nói hai người, ách.."
Cao Tiêu Tiêu nhíu mày, Tống Tiêu Thụ tên miệng rộng này!
Ho nhẹ một tiếng, cô thản nhiên nói, "Anh ta hiểu lầm."
Thường Hoan Nhan "À" một tiếng, "Vậy chuyện ly hôn của hai người nói như thế nào rồi?"
Cao Tiêu Tiêu ấp úng nói không nên lời.
Lúc đầu coi như chuyện rất thuận lợi, cô cũng đã ký xong, kết quả tối nay trong xe..
Thường Hoan Nhan thức thời không có hỏi tới, ôn nhu nói, "Đừng nóng vội, nhất định không có vấn đề. Đúng rồi, tối thứ sáu có rảnh không? Mình với Tiểu Thụ mời cậu với Tiểu Bạch ăn cơm, chúc mừng sắp có cuộc sống mới!"
Cao Tiêu Tiêu nghĩ nghĩ, đồng ý.
Hàn Chân lái xe tới đến Duệ Viên.
Mới từ nhà để xe ra, dì Liên liền tiến lên đón, "Thiếu gia, cậu sao giờ mới trở về, tiên sinh chờ lâu lắm rồi.."
Hàn Chân cười cười, chậm rãi dạo bước đi vào.
Vừa vào nhà, Hàn Chính Minh lập tức từ trong nhà rống lên, "Tiểu tử thôii, lại đi chỗ nào ăn chơi? Nói!"
Hàn Chân thay dép xong, mới chậm rãi ung dung quay người, nhìn ba vị trưởng bản ngồi trên ghế sa lon, mặt lộ vẻ kinh ngạc nói, "Ai, đã trễ thế này, làm sao còn không nghỉ ngơi?"
"Tiểu tử thối!" Hàn Chính Minh đợi một đêm, kiên nhẫn sớm đã sử dụng hết, lại nhìn thấy bộ dạng con trai cố làm ra vẻ cà lơ phất phơ, tức giận cầm chén trà lên ném tới..
Động tác của ông quá nhanh, Hàn lão phu nhân, Chung Du Hồng không kịp ngăn cản, bị dọa kêu lên tiếng.
Hàn Chân mặc dù động tác nhanh tránh thoát chén trà, nhưng không thể tránh khỏi bị nước trà giội lên, trên áo sơ mi trắng, màu nâu nhanh chóng loang ra.
Anh cúi đầu nhìn một chút, ngẩng đầu vẫn là khuôn mặt tươi cười, tùy tiện nói, "Ba, ai lại chọc tới ba, làm sao tức giận như thế?"
Chung Du Hồng nhịn không được đứng dậy đi tới, "Dì Liên, nhanh cầm khăn mặt đến đây!"
Sau đó, kéo anh thấp giọng nhắc nhở, "Chuyện đơn ly hôn."
Hàn Chân ngay lập tức ý cười càng đậm, anh nhíu mày, nhìn Hàn Chính Minh nói, "Thì ra là bởi vì chuyện này."
Hàn Chính Minh một mặt nghiêm túc nhìn anh, nhìn ra được tâm tình thật sự không tốt.
"Đúng lúc, hôm nay con tới cũng có chuyện muốn tuyên bố." Hàn Chân nhận khăn tay dì Liên đưa tới, tùy ý lau ở trên người, hời hợt nói, "Con quyết định không ly hôn."
Hàn lão phu nhân bất ngờ, lập tức trong mắt dâng lên vui sướиɠ, kích động nói không ra lời.
Hàn Chính Minh vẻ mặt biến đổi, tức giận đến giọng nói có chút phát run, "Lời này của con có ý gì?"
Hàn Chân cười cười, đáy mắt lạnh lùng, "Ý chính là, con với Tiêu Tiêu sẽ không ly hôn, ba hi vọng.. Có thể phải tan vỡ."
Hàn Chính Minh thở sâu, vừa muốn mở miệng, Hàn Chân còn nói thêm, "Còn có, về sau chuyện của con, tự bản thân con quyết định, không làm phiền mọi người quan tâm. Đương nhiên, nếu như mọi người cảm thấy nuôi đứa con này như là nuôi người rơm, vậy con có thể.. Không làm con cháu nhà họ Hàn."
Lời này vừa nói ra, trong phòng khách ngay lập tức rơi vào yên lặng.
"Loảng xoảng" một tiếng vang thật lớn, Hàn Chính Minh đưa tay lật ngược bà trà trước mặt, mặt đỏ tía tai mắng to, "Nghịch tử! Mày sao nói hỗn xược như vậy!"
Chung Du Hồng sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lập tức tới đỡ lấy Hàn Chính Minh, "Chính Minh, coi chừng huyết áp, đừng tức giận đừng tức giận."
Hàn Chân cười lạnh một tiếng, trực tiếp quay người đi ra cửa trước.
Hàn lão phu nhân gấp gọi ra tiếng, "A Chân.."
"Để hắn cút! Coi như ta không có đứa con trai này! Cút!" Hàn Chính Minh nghiêm nghị a xích.
Hàn Chân không tiếp tục quay đầu, đổi giày, sải bước đi ra ngoài.