"Này, đừng nói cậu đang nghi cô ấy sau lương cậu yêu đương vụиɠ ŧяộʍ?" Úc Duật Đình ở đầu bên kia nói to, "Nhanh dẹp đi ý nghĩ bẩn thỉu của cậu đi! Tiêu Tiêu nhi là một cô gái vô cùng tốt, không có khả năng làm ra loại chuyện này!"
"..."
Hàn Chân đột nhiên cười lạnh, "Cậu giống như đối với vợ tôi có ý nghĩ gì, hả?"
Úc Duật Đình giật mình một chút, lập tức nhanh chóng nói, "Móa, tôi chính là coi cô ấy như là em gái! Cậu yên tâm, tôi còn biết đạo lý "Vợ của bạn không thể đυ.ng"!"
Hàn Chân cười lạnh, "Ý cậu.. Nếu như Tiêu Tiêu nhi không phải vợ tôi, cậu liền muốn hạ thủ đúng hay không?"
"..."
Trời đất chứng giám, anh làm sao có suy nghĩ đen tối như vậy? Úc Duật Đình oan uổng nói, "Tôi làm sao có thể.."
"Ba" một tiếng, điện thoại trực tiếp bị cúp máy!
* * *
Sau khi để điện thoại di động xuống, ngay lập tức, Hàn Chân tìm chìa khóa, mở ngăn kéo dưới bàn làm việc kéo ra.
Bên trong để, chính là chuyện hơn bốn năm trước, anh nhờ Úc Duật Đình tra tất cả tư liệu check/in ngày hôm đó ở khách sạn Ức Hào từ nhân viên, trong đó bao gồm cả Cao Trinh Ninh.
Quả nhiên, anh không có nhớ lầm.
Trên tư liệu ghi rõ ràng: Cao Trinh Ninh, nữ, quê quán Sùng Thành.
* * *
Hàn Chân đem tư liệu bỏ xuống, ngón tay thon dài cầm lên một điếu thuốc.
Anh nhắm mắt lại, trên mặt biểu tình giống như đùa giởn điếu thuốc giữa ngón tay, khói mù lượn lờ bên trong, lúc sáng lúc tối, nhìn không rõ ràng.
Mối tình đầu của Cố Hướng Bắc tên là "Tiêu Tiêu Nhi", người Sùng Thành.
Chị dâu của Cố Hướng Bắc tên là Cao Trinh Ninh, cũng là người Sùng Thành.
Nhủ danh của Cao Tiêu Tiêu, vừa khéo cũng gọi là "Tiêu Tiêu Nhi".
Cao Tiêu Tiêu với Cao Trinh Ninh, vừa khéo cũng đều là họ Cao.
Đột nhiên năm năm trước Cố Hướng Bắc bị đưa đi nước ngoài, mà anh năm năm trước, ở khách sạn Ức Hào vô tình gặp được "Con gái" Cao Trinh Ninh..
Mạc dù trong tài liệu của Cao Tiêu Tiêu điền là cô nhi, mà Cao Trinh Ninh cũng chỉ có một người con gái là Cố Lệ Thanh, thế nhưng tất cả mọi thứ, lại trùng hợp như vậy..
Ngay lúc này, cửa phòng làm việc bị gõ vang, cắt đứt suy nghĩ của Hàn Chân.
Luật sư Thẩm cầm một phần văn kiện đi đến, "Hàn thiếu, đây là cha ngài nhờ tôi soạn thảo thư thỏa thuận ly hôn."
"..."
Hàn Chân nhíu mày, đưa tay tiếp nhận, đem thỏa thuận qua loa nhìn lướt qua.
Khi thấy ba chữ "Cao Tiêu Tiêu" nắn nót ở trang cuối cùng, anh bỗng nhiên cười một tiếng, nhíu mày nhìn về phía luật sư Thẩm, "Hiệu suất làm việc rất cao đi, đã ký xong rồi?"
"Đúng vậy, Hàn thiếu." Luật sư Thẩm mỉm cười trả lời, "Cao tiểu thư là người rất thẳng thắn, đối với những điều kiện của chủ tịch đưa ra cũng không có bất kỳ ý kiến gì, ngay lập tức liền.."
"Vù vù" hai tiếng, người đàn ông vốn là vẻ mặt ôn hòa đột nhiên trở nên âm trầm, trực tiếp đem bản thỏa thuận xé nát.
"..."
Luật sư Thẩm ngẩn ngơ cả người.
"Tôi có nói qua.. Tôi muốn ly hôn sao?" Hàn Chân giơ tay lên, trong nháy mắt mảnh giấy đập vào trên mặt luật sư Thẩm, đau nhức..
Hàn Chân đứng dậy, hai tay cắm vào túi quần tây, mắt đen trừng trừng anh ta, giọng nói lạnh lẽo cứng rắn, "Trở về nói cho chủ tịch, về sau chuyện của tôi, không phiền đến ông ấy nhúng tay!"
".. Là." Luật sư Thẩm cúi đầu, một giọt mồ hôi lạnh không khỏi từ thái dương trượt xuống.
Đây là Hàn thiếu ngày bình thường thân thiện lễ phép sao, làm sao tính tình này.. Một chút cũng không thể so với chủ tịch nhỏ.
Cao Tiêu Tiêu buổi sáng ký xong đơn thỏa thuận ly hôn, buổi chiều liền đến phỏng vấn ở tòa nhà nước ngoài.
Đông Lệ là công ty người mẫu, Thường Hoan Nhan nhận chức quan hệ xã hội vừa vặn có chức vụ lui tới, cho nên nắm chắc cơ hội, cộng thêm kinh nghiệm làm việc ở Hàn Thái, Cao Tiêu Tiêu phỏng vấn thuận lợi, trực tiếp thông báo tuần tới có thể đi làm.
Sau khi rời khỏi Đông Lệ, Cao Tiêu Tiêu đi nhà trẻ đón Tiểu Bạch.
Đến cửa nhà trẻ, chỉ chốc lát sau Cao Tiểu Bạch liền từ bên trong đi ra, trên mặt nhỏ không biểu lộ, bên cạnh còn vây quanh một đống tiểu nữ sinh líu rúi.
Cao Tiêu Tiêu nhìn vậy trong lòng xúc động, con của cô, mới bốn tuổi dã có số đào hoa như thế!
Chờ đi đến trước mặt, Cao Tiêu Tiêu cười nâng tay lên, "Tiểu Bạch!"
Cao Tiểu Bạch theo giọng nói nhìn sang, mặt nhỏ vốn đang lạnh lùng ngay lập tức không còn, cũng mặc kệ đám tiểu hoa si bên cạnh kia, bước chân chạy tới.
Tiểu nữ sinh bên cạnh bất ngờ, lập tức hồng hộc chạy theo tới.
"Mammy, phỏng vấn kết quả thế nào?" Tiểu gia hỏa câu nói đầu tiên là hỏi chuyện này.
Cao Tiêu Tiêu vẫn chưa trả lời, một đám tiểu nữ sinh cũng đến, từng đứa mở miệng ngọt ngào gọi.
"Chào dì."
"Dì thật xinh đẹp."
"..."
"Chào các con, các con cũng thật đáng yêu." Cao Tiêu Tiêu mỉm cười đáp lại nhiệt tình, có con trai là nam thần như thế, cô cũng có chút hãnh diện.
Cao Tiểu Bạch, "..."
Thật vất vả mới thoát khỏi một đám tiểu nữ sinh, Cao Tiểu Bạch nắm tay Cao Tiêu Tiêu cũng không quay đầu lại hướng nhà đi.
"Con trai chờ một chút." Cao Tiêu Tiêu dừng lại ở của MacDonald, "Cơm tối chúng ta ăn MacDonald có được hay không?"
Cao Tiểu Bạch bốn tuổi cũng giống những đứa trẻ khác, thích ăn MacDonald.
Cao Tiểu Bạch ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn cô, giọng điệu khẳng định, "Nói như vậy.. Phỏng vấn thông qua rồi?"
Cao Tiêu Tiêu gật đầu.
Không hổ là con của cô, chính là thông minh như vậy!
Lúc Cao Tiêu Tiêu xếp hàng mua bữa ăn, điện thoại để ở trên bàn vang lên.
Cao Tiểu Bạch lấy tới nhìn, "Hoa tâm Boss"? Ai vậy?
Mặc dù hiếu kỳ, nhưng Tiểu Bạch là một đứa trẻ nghe lời, mẹ đã từng nói, không phải chuyện quan trọng, tuyệt đối không nên nghe điện thoại di động của mẹ.
Một lát sau, Cao Tiêu Tiêu bưng đồ ăn trở lại, nghe điện thoại.
Cao Tiểu Bạch ghé vào trên mặt bàn, tay nhỏ ôm Cocacola, miệng nhỏ ngậm lấy ống hút, mắt to không nhúc nhích nhìn cô chằm chằm.
Điện thoại là Hàn Chân gọi tới, "Là anh."
Cao Tiêu Tiêu kinh ngạc, không biết anh tìm mình có chuyện gì, đành phải khách sáo trả lời một câu, "Chào ngài."
"..."
Đầu bên kia điện thoại nửa ngày cũng không có âm thanh.
Cao Tiêu Tiêu cau mày, "Này? Hàn thiếu, xin hỏi.."
"Thư thỏa thuận ly hôn anh xem qua, mặc dù em đã ký tên, nhưng điều khoản còn có chút vấn đề, anh muốn gặp em thảo luận một chút." Hàn Chân rốt cuộc lên tiếng lần nữa, giọng nói nhàn nhạt, nghe không có cảm xúc gì.
Cao Tiêu Tiêu lập tức khẩn trương, "Hàn thiếu, có phải liên quan tới vấn đề tiền bồi thường.."
"Cũng có. Không thể miêu tả được."
Cao Tiêu Tiêu, "..."
"Anh bây giờ đang trên đường tới nhà em, có được hay không?" Hàn Chân hỏi.
Ngay lập tức Cao Tiêu Tiêu trừng lớn mắt, xong đời, cô và Hoan Nhan vốn không ở cùng nhau!
".. À, Hàn thiếu, thật xin lỗi, tôi bây giờ còn đang ở bên ngoài, không có ở nhà, ngày mai có thể chứ? Ngày mai tôi có thể tới Hàn Thái thảo luận với ngài." Vì chút tiền bồi thường, Cao Tiêu Tiêu đành hạ thấp thái độ.
"Sáng mai anh phải đi công tác, nửa tháng mới trở về."
"..."
Ý là trước khi anh trở về, cô không thể ly hôn sao?
Cao Tiêu Tiêu thật sự rất sợ đêm dài lắm mộng..
"Bây giờ xe đã vào trung cư, em cứ từ từ mà về, anh không vội."
Nói xong, không đợi Cao Tiêu Tiêu trả lời, liền lập tức cúp điện thoại.
Cao Tiêu Tiêu, "..."
Trên cầu vượt thành phố, bên trong một chiếc xe Bentley màu trắng, Hàn Chân lại bấm gọi một cuộc điện thoại khác, "Tổng biên tập Lưu, tối nay tạp chí mấy người biết làm sao rồi chứ."
Sau khi bị Hàn Chân cúp điện thoại, Úc Duật Đình đang ngồi trong phòng làm việc của mình phiền muộn hút thuốc, điện thoại đột nhiên lại truyền đến một đoạn thanh âm nhắc nhở.
Anh ấn mở xem thử, "Anh đã bị Hàn Chân xóa khỏi group "Tám mặt mai phục".."
Tám mặt mai phục là group wechat Hàn Chân tạo ra, bên trong đều là người trong tám Gia tộc lớn nhất quan hệ tương đối tốt, tất cả đại ca với chị dâu đều ở bên trong.
Ngay lập tức Úc Duật Đình xù lông, trực tiếp từ trên ghế nhảy bắn lên, "Hàn Chân, công báo tư thù đúng hay không?"