Chương 21

10 phút sau, Cao Tiêu Tiêu từ phòng nghỉ đi ra, toàn bộ phòng thư ký lập tức trở nên yên tĩnh.

Tới khi thư ký Chu không xác định gọi, ".. Tiêu Tiêu?"

Cao Tiêu Tiêu mỉm cười, lộ ra gò má bên cạnh còn lộ ra lúm đồng tiền, "Như thế nào? Có thích hợp không?"

"Oa!" thư ký Chu hai mắt tỏa sáng đi tới, "Tiêu Tiêu cô không đeo mắt kiếng tôi nhận không ra, thật xinh đẹp!"

Đã không còn kính đen che, Cao Tiêu Tiêu lộ ra khuôn mặt trái xoan xinh xắn, ngũ quan tinh xảo lại linh động, nhất là đôi mắt đen to tròn, hồn nhiên còn lộ ra vài phần ưu thương làm cho người khác cảm thấy thương xót.

Tóc ở sau cũng thả xống, mềm mại xỏa trên vai, lễ phục màu xanh lam giống như vì cô mà làm ra, vóc dáng hoàn mỹ, lộ ra vẽ thánh thuần của cô.

Mấy người phụ nữ kia trong lòng tức muốn hộc máu, vốn màu xanh lam cực kén người, cái đồ nhà quê mặc vào nhất định sẽ bị người ta cười một trận, không nghĩ tới.. Hiệu quả vậy mà tốt như vậy! Đừng nói đem các cô hạ thấp xuống, cho dù so sánh với mấy người mẫu minh trước kia quen cùng Hàn thiếu, Cao Tiêu Tiêu cũng không chút thua kém.

Cao Tiêu Tiêu nhàn nhạt nhìn lướt qua, thấy mấy người đó tất cả đều không nói lời nào, đột nhiên cảm giác mình làm vậy cũng rất không có ý nghĩa gì, cùng những.. thứ này không hề có sức chiến đấu, chỉ biết những người kia vì sao lại tức giận như vậy?

Cô nhìn thoáng qua đồng hồ, nói, "Đến giờ làm rồi, tôi đi thay đồ trước."

"Được." Thư ký Chu cười gật đầu, mắt lén nhìn sau lưng Cao Tiêu Tiêu, đột nhiên cảm thấy xấu hổ.. mà bắt đầu.

Cao Tiêu Tiêu còn kinh ngạc hơn, một giọng nói quen thuộc, giọng nói nghiêm túc từ sau lưng truyền tới, "Giờ làm việc, mà mấy ngươi đang ở đây làm cái gì?"

Hàn Chính Minh? Cao Tiêu Tiêu trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, cả người cũng không khá hơn chút nào.

Có thể trùng hợp như vậy hay không?

Mấy bà cô lập tức yêm như gà, trên mặt lập tực nhao nhao lộ một bộ dạng xem kịch vui.

Người nào không biết chủ tịch tính tình nóng nảy? Cao Tiêu Tiêu đang trong giờ làm việc mà mặc lễ phục bị ông vừa vặn bắt gặp.

Thư ký Chu đành phải tiến lên giải thích, "Thật xin lỗi chủ tịch, bởi vì ngày mai Hàn thiếu đi tham gia tiệc rượu, cho nên liền.."

Hàn Chính Minh đưa tay cắt lời của thư ký Chu, nhìn bóng lưng Cao Tiêu Tiêu nghiêm nghị nói, "Như thế nào? Làm sai chuyện còn muốn người khác giúp cô cầu xin sao? Không dám quay người sao?"

Cao Tiêu Tiêu, "..."

Cô nhắm lại mắt, đành phải cúi đầu xoay người lại.

Hàn Chính Minh nhìn cô bày ra bộ dạng "Uất ức", trong lòng càng tức giận đến không chụi được, ngạnh giọng nói ra, "Ngẩng đầu lên!"

Cao Tiêu Tiêu nhận mệnh ngẩng đầu, ai ngờ Hàn Chính Minh lại lại hỏi một câu, "Cô tên gì?"

Cao Tiêu Tiêu, "..."

Dô cô ngày thường che dấu tốt quá ư, vậy mà không có nhận ra cô?

"Ôi! Ở đây có chuyện gì vậy?" Đột nhiên một giọng nam thong thả truyền tới, trong nháy mắt, thân hình cao lớn của Hàn Chân xuất hiện ở cửa ra vào phòng thư ký.

Cao Tiêu Tiêu chú ý tới quần áo trên người anh đã đổi, áo sơmi màu xanh lam nhạt, cúc áo tùy ý mở ra hai cái, không mang cà- vạt, cả người phong thần tuấn lãng, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.

Hàn Chính Minh vẻ mặt không vui nhìn về phía đứa con cà lơ phất phơ, "Con buổi sáng đi đâu vậy? Tại sao cuộc họp lại không tới?"

"Đại ca trở về rồi, cho nên tối hôm qua mấy anh em vui vẻ chút, uống hơi nhiều. Lúc nãy, con vừa mới dậy liền tới đây." Hàn Chân cười cười nói, mắt nhìn đến thân hình mặc trên người bộ lễ phục màu xanh lam kia, lập tức huýt sáo vang dội.

Cao Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, còn chưa kịp phản ứng, trên vai đã truyền đến một cảm giác ấm áp, một mùi hương nam tính quen thuộc vây lấy cô.

"Tiêu Tiêu, bộ lễ phục này rất hợp với em, rất đẹp." Hàn Chân phong độ ôm bả vai xinh xắn của cô, trầm thấp nói.

Tư thế thân mật này làm mọi người nín thở, mà Hàn Chính Minh vừa nghe đến hai chữ "Tiêu Tiêu" này, khóe mắt nhảy dựng, tức giận "Hừ" lạnh một tiếng, trực tiếp quay người rời đi.

Mọi người, "..."

Đây là chuyện gì? Thái tử gia ở chỗ này ôm trợ lý, chủ tịch vậy mà không hề tức giận, ngược lại không nói một câu đã đi?

Sau khi Hàn Chính Minh rời đi, Hàn Chân buông tay ra, khuôn mặt nhu hòa đột nhiên trở nên nghiêm túc lạnh lùng, chậm rãi quét mắt phòng thư ký nói, "Mấy người giống như có điều gì bất mãn với công việc tôi sắp xếp?"

Cao Tiêu Tiêu chớp mắt nhìn, những người khác lập tức cúi đầu xuống, trên mặt phức tạp rồi lại không dám nói.

Hàn Chân đem tay cắm vào túi quần, tiếp tục lãnh đạm nói, "Không có là tốt nhất. Nếu để cho tôi biết mấy người ở sau lưng nói huyên thuyên, bất kể là ai, sa thải hết!"

Nói xong, anh tiêu sái rời đi, Cao Tiêu Tiêu lập tức rầu rĩ.

Ở đâu có người ở đó có giang hồ, huống chi là một đám người tâm tư không hề đơn giản này?

Vốn muốn ở chỗ này bình yên làm một năm, hôm nay xem ra, bình yên sắp sửa bị đánh phá.

Quả nhiên, rất nhanh, mấy người phụ nữ kia len lén nói với nhau, lát sau đem đống lớn văn kiện ôm vội tới để cho cô đi photo, không những như thế, Lisa bên cạnh bàn còn vừa cười vừa nói, "Tiêu Tiêu, có thể đi xuống dưới lầu giúp tôi mua một ly Moka được không? Không thêm đường, cám ơn."

Cao Tiêu Tiêu bị đống văn kiện làm cho tâm tình bực bội, đang muốn đi ra ngoài một chút, nghĩ đến dù sao trước kia cũng thường xuyên giúp mua cà phê, thích thú đứng dậy nói, "Được."

"Tôi muốn một ly đá bào, không thêm kẹo đường."

"Tôi muốn một ly Cappuccino, thêm đường."

"Tôi muốn.."

Mấy bà tám lập tức nắm bắt cơ hội, ở đằng kia hưng phấn không thôi mà bắt đầu.

Sau khi Cao Tiêu Tiêu rời đi không lâu, điện thoại riêng trên bàn đột nhiên vang lên, Lisa tới nghe điện thoại, "Xin chào, đây là phòng thư ký của Hàn thị."

"..."

Đầu kia dừng một chút, lập tức giọng nói không vui của Hàn Chân vang lên, "Tiêu Tiêu đâu?"

".. Hàn thiếu?" Lisa bị dọa tim đập chật nửa nhịp, đành phải nói dối, "Tiêu Tiêu cô ấy đi toilet rồi, lập tức sẽ trở lại."

"10 phút sau kêu cô ấy đi vào."

"Vâng, Hàn thiếu."

Để điện thoại xuống, Lisa cau mày, trong lòng có chút hối hận cùng thấp thỏm không yên.

10 phút đồng hồ trôi qua, Cao Tiêu Tiêu chưa trở về, Hàn Chân đi ra một vòng, nhìn thấy bàn cô chỗ ngồi trống không, sắc mặt âm trầm đi trở về.

Một lát sau, điện thoại của Cao Tiêu Tiêu để trên bàn vang lên, bởi vì không có người nhận, một lần lại một lần không ngừng reo.

Thư ký Chu đành phải tới cầm điện thoại lên, "Hoa tâm boss"?

Cô nhíu nhíu mày, vẫn là lựa chọn nhấn xuống nghe, "Alo, xin lỗi, Tiêu Tiêu cô ấy bây giờ không có ở đây.."

Còn chưa nói xong, đầu dây bên kia "BA~" một tiếng lập tức dập máy.

Thư ký Chu nhịn không được ngẩng đầu nhìn hướng phòng tổng giám đốc, trên mặt như có điều suy nghĩ, là.. Hàn thiếu gọi điện thoại tới?

30 phút sau, Cao Tiêu Tiêu rốt cục cầm túi chậm rãi trở về, "Xin lỗi, nhớ không rõ mọi người muốn cà phê gì, tôi đều mua giống nhau hết, cố uống đi."

Mọi người, "..."

Trong nội lòng tuy nhiên khó chịu, nhưng lại không nói thêm gì, đành phải đem cà phê cầm đi.

"Tiêu Tiêu, Hàn thiếu vừa rồi tìm cô." Chu thư ký nói ra.

Cao Tiêu Tiêu "Vâng" một tiếng, bước chân hướng phòng tổng giám đốc đi đến.