Chương 20

Ăn xong bữa sáng, Cao Tiêu Tiêu liền đưa Tiểu Bạch đến nhà trẻ.

Bởi vì là trường quý tộc lớn nhất thành phố D, trước cổng nhà trẻ đều là những người có tiếng đưa con đi học, người như Cao Tiêu Tiêu đưa con trai đến trường thật là hiếm thấy.

Cho dù như vậy, "trẻ con" Như Cao Tiểu Bạch vẫn được rất nhiều tiểu nữ sinh tâm hồn thiếu nữ yêu mến.

Như lúc này, vừa tới cổng trường, một tiểu cô nương mũm mĩn đi tới, "Cao Tiểu Bạch, cậu đã ăn sáng chưa? Mình có mang theo bánh ngọt mẹ mình làm, cậu ăn một cái được không?"

Cao Tiêu Tiêu, "..."

Thật xấu hổ, mẹ người ta biết làm bánh ngọt, cô chỉ biết làm trứng gà luộc..

"Mình đã ăn sáng rồi, cảm ơn." Cao Tiểu Bạch nắm tay Cao Tiêu Tiêu, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt trả lời.

Cô bé mất mát chớp chớp đôi mắt, "Thế nhưng mà, thật sự ăn rất ngon, mình cố ý mang đến cho cậu đấy.."

Cao Tiêu Tiêu không đành lòng nhìn cô bé đau lòng, cười tủm tỉm nói, "Oa, cám ơn cháu nha, Tiểu Bạch nhanh nhận lấy đi con, người ta có lòng như vậy."

Cao Tiểu Bạch mấp máy môi, đành phải đưa tay nhận lấy hộp bánh, "Cảm ơn."

Cô bé lập tức cười tươi, "Không cần khách sáo. Vậy cậu có thể lúc tập thể dục đứng cùng mình có được không?"

Cao Tiêu Tiêu, "..."

Hóa ra con giái bây giờ đã chủ động trước rồi, còn biết đạo lý "Bắt người tay ngắn" (*)..

(*) Làm khó dễ người khác

Cuối cùng, Cao Tiêu Tiêu bị ánh mắt tức giận của con trai trừng lấy, nhanh chóng rời đi.

Đến công ty, Cao Tiêu Tiêu liền nahnh tay bắt đầu vào công việc bận rộn.

9 giờ, thân hình cao lớn của Hàn Chân từ than máy đi ra.

Chổ ngồi của Cao Tiêu Tiêu vừa vặn trước phòng thư ký, lúc Hàn Chân đi qua nhất thời dừng lại, ngón tay thon dài gõ ở cửa hai cái, giọng nói không mặn không nhạt, "Đến phòng làm việc của tôi một chút."

"Vâng, Hàn thiếu." Cao Tiêu Tiêu cung kính đứng dậy.

Khi cửa phòng tổng giám đốc đóng lại, một đám bà tám trong phòng thư ký lập tức xôn xao bàn tán.

Phòng tổng giám đốc.

Cao Tiêu Tiêu đứng thẳng tắp trước bàn làm việc màu đen, chờ Hàn Chân ra lệnh.

Kết quả người nào đó đầu tiên là cởi âu phục, lại giật cà- vạt ra, cởi ra mấy nút áo sơmi, rồi gọi điện thoại cho thư ký Chu pha cà phê..

Một lúc sau, mới cúi đầu sâu kín nhìn cô, "Tối hôm qua ngủ ở đâu?"

".. À, tối qua trở về quá muộn, ngủ ở nhà Hoan Nhan luôn." Cao Tiêu Tiêu nhanh trả lời.

Hàn Chân nhíu mày, cả người buông lỏng ngồi ở ghế sô pha, nói thêm, "Làm sao không gọi điện thoại về cho anh?"

Cao Tiêu Tiêu mặt không đổi sắc, "Sợ quấy rầy anh cùng bạn gái hẹn hò, cho nên không có gọi."

Hàn Chân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn yên tĩnh của cô, mắt đào hoa có chút híp lại, đang muốn mở miệng..

"Cốc cốc cốc", thư ký Chu bưng một ly cà phê đen đi vào, "Hàn thiếu, cà phê của ngài."

Vừa đặt ly cà phê xuống, Hàn Chân ánh mắt khẽ động, mở miệng quyết định, "Thứ bảy nhà họ Cố có tiệc rượu, Tiêu Tiêu Nhi sẽ cùng tôi tham gia. Thư ký Chu, cô hãy chuẩn bị lẽ phục cho cô ấy."

Cố gia?

Cao Tiêu Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu.

Thư ký Chu cũng bất ngờ không kém, lập tức nhanh chóng phản ứng nói, "Vâng."

"Không còn gì nữa đi làm việc đi." Hàn Chân nói xong cũng nhấc lên khóe môi, một bộ dạng rất tốt.

Cao Tiêu Tiêu kiên trì mở miệng, "Hàn thiếu, xin lỗi, tôi có thể.."

"Không cần lo lắng, quần áo công ty sẽ thanh toán." Hàn Chân nhẹ nhàn đã cắt đứt lời cô.

Cao Tiêu Tiêu cắn răng, "Hàn thiếu, tôi.."

Thư ký Chu nhanh chóng kéo cánh tay Cao Tiêu Tiêu, vừa cười vừa nói, "Yên tâm đi Hàn thiếu, tôi nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt."

"Tốt." Hàn Chân bắt chéo chân, cầm lấy máy tính bảng rất nghiêm túc xem.

Cao Tiêu Tiêu lập tức bị thư ký Chu trực tiếp kéo khỏi văn phòng.

Phòng trà.

"Tiêu Tiêu, cô với Hàn thiếu.. Sẽ không phải có quan hệ đặc biệt gì đó chứ?"

Từ khi Cao Tiêu Tiêu được đề bạt thành trợ lý đặc biệt, mấy ngày nay phòng thư ký luôn bàn luận sôi nổi, tuy nhiên thư ký Chu cảm thấy cô không phải là loại người ham hư vinh, nhưng nghĩ đến hai ngày trước lúc tan làm nhìn thấy Hàn thiếu giúp cô cầm túi xách, hôm nay lại để cho cô cùng đi tham gia tiệc rượu..

Đủ loại khác thường, cũng làm cho thư ký Chu không thể không hoài nghi.

Cao Tiêu Tiêu nâng gọng kính, nghiêm túc nói, "Thư ký Chu cô đã hiểu lầm rồi, tôi với Hàn thiếu chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới thôi."

Thư ký Chu mắt nhìn chằm chằm vào cô, "Thật sự?"

"Đương nhiên thật rồi." Cao tiêu tiêu sợ cô không tin, lại nói thêm một câu, "Hàn thiếu cao như vậy không thể chạm tới, tôi làm sao không biết lượng sức chứ? Hơn nữa tôi đã có bạn trai rồi, tôi cũng rất yêu anh ấy!"

Tiểu Bạch, mammy mượn con dùng một chút..

"Thì ra là như vậy." Thư ký Chu nhẹ nhàng thở ra, trấn an vừa cười vừa nói, "Tôi làm ở Hàn Thái cũng năm sáu năm, thành thực nói cho cô biết, kỳ thật Hàn thiếu cái gì cũng tốt, chỉ là.. Có chút quá hoa tâm! Rất nhiều phụ nử đúng là nhìn đúng điểm ấy, cho nên liều mạng muốn cùng ngài ấy có chút quan hệ, không phải vì chia tay sau đó cầm một khoản tiền sao! Tôi còn tưởng rằng cô cũng giống mấy người đó nữa chứ.."

Cao Tiêu Tiêu nhìn cô cười cười, nhưng trong lòng thầm nói, kỳ thật tôi cũng là vì tiền.

Một ngày bận rộn qua đi, Cao Tiêu Tiêu vốn định buổi tối cùng Hàn Chân nói chuyện tiệc rượu, thuận tiện thăm dò thái độ của anh về chuyện ly hôn.

Ai ngờ ở biệt thự đợi đến lúc 11 giờ cũng không thấy bóng người, gửi tin nhắn cũng không trả lời, cuối cùng đành phải lên lâu nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau rời giường, phát hiện cửa phòng đối diện mở, giường chiếu sạch sẽ, không giống có người đã ngủ qua.

Cao Tiêu Tiêu nhíu mày, đành phải đi công ty trước.

Tập đoàn Hàn Thái.

Cả một buổi, Hàn Chân không hề xuất hiện.

Ăn cơm trưa xong, thư ký Chu đem một cái hộp tinh xảo đưa cho cô, "Tiêu Tiêu, lễ phục của cô đến rồi."

Một bộ lễ phục màu xanh lam, kiểu dáng trang nhã, cổ áo kính đáo, nhìn qua cũng mấy nghìn vạn.

Cao Tiêu Tiêu vuốt vuốt lên vải cảm thấy mền mại, nghe được sau lưng có người xì xào bàn tán:

"Thật không biết Hàn thiếu vì sao lại để cho cô ta tham gia?"

"Đúng đấy, trong chúng ta tùy tiện chọn một một người so với cô ta nhìn còn đẹp mắt!"

"Ai bảo cô không có tâm cơ cùng thủ đoạn như người nào đó?"

"Thật không nghĩ tới, ngày bình thường thoạt nhìn ngơ ngác ngây ngốc đấy, vậy mà có thể bò lên trên giường Hàn thiếu.."

"Đúng đấy.."

Cao Tiêu Tiêu nhìn lại, mấy cái người kia lập tức cúi đầu, giả vờ giả vịt nhìn đông nhìn tây.

Thư ký Chu nhẹ ho khan vài tiếng, làm bộ không nghe thấy, "Tiêu Tiêu, muốn mặc thử hay không? Không thích hợp nói tôi để cho người đến sửa."

Cao Tiêu Tiêu vốn không muốn thử, trên thực tế, cô cũng không có ý định đi tham gia tiệc rượu.

Nhưng vừa rồi những.. người kia rãnh rỗi nói xấu làm cho tâm tình của cô thật không tốt!

Cao Tiêu Tiêu nhìn mấy người kia, "Được!"

Quả nhiên, mấy người kia lập tức nhao nhao trở mặt.