Chương 4-1: Báo đáp tôi (1)

Mấy người trong phòng khách nhìn về phía giọng nói.

Hoắc Chấn Dương mặc một bộ tây trang màu đen được cắt may thủ công, dáng người cao lớn đang đứng ở cửa, đôi mắt thâm thúy hơi nghiêng, dấu diếm vài phần sắc bén cùng bất mãn nói không nên lời, như sự bình yên trước cơn bão.

“Chấn Dương! Anh đã trở lại!” Đôi mắt Tưởng Mỹ Nghi sáng lên, nhào tới, vừa muốn giữ chặt anh, mới phát hiện ánh mắt tối tăm không vui của anh, tức khắc rút tay về, nhíu mày chỉ Gia Ý ở trong phòng khách: “Mấy ngày nay anh đều ở bên cô ta?”

Vốn dì Lý muôn đưa Gia Ý tiểu thư lên lầu trước, không nghĩ tới đôi môi mỏng hoàn mỹ của Hoắc Chấn Dương hơi cong lên, đi về phía Gia Ý.

Gia Ý còn chưa phản ứng lại, Hoắc Chấn Dương đã cánh tay của cô giơ về phía Tưởng Mỹ Nghi: “Ừ.”

Chỉ một từ “Ừ” đơn giản, khiến dì Lý cùng La quản gia ngây người.

Sắc mặt Tưởng Mỹ Nghi thay đổi, vẫn không dám tin tưởng, trừng lớn đôi mắt: “Cô ta…… Cô ta là gì của anh……”

“Được ở trong biệt thự của tôi, cô nói là người nào?” Hoắc Chấn Dương nắm tay lại, đặt tay Gia Ý ở khóe môi, vô cùng lưu luyến khẽ chạm một cái, nhàn nhạt nói: “Đương nhiên là người phụ nữ của Hoắc Chấn Dương.”

Gia Ý hít sâu một hơi, hiểu rõ tên biếи ŧɦái này muốn lợi dụng mình để tống cổ cô gái kia, muốn tránh khỏi tay anh.

Hoắc Chấn Dương trở tay nắm chặt, không cho cô cơ hội để tránh thoát, ngược lại còn dùng thêm sức, khuỷu tay cong lại, kéo cô vào trong ngực.

Gia Ý bỗng chốc bị người đàn ông này kéo vào trong ngực, cái trán đυ.ng phải bộ ngực cường tráng của anh.

“Sao nào? Đυ.ng đau?” Hoắc Chấn Dương bóp chặt eo cô gái, vuốt ve đầu cô, giọng điệu hiếm khi nào có sự cưng chiều.

“Sẽ không, sẽ không! Anh ở bên cô ta từ lúc nào? Nếu là người phụ nữ của anh, đã sớm bị đội paparazzi đào ra!……” Tưởng Mỹ Nghi đứng trước mặt hỏi anh, vốn dĩ muốn có được câu trả lời phủ định, muốn anh nói cho mình biết, đứa con gái quê mùa này không liên quan đến anh, không nghĩ tới, hai người thật sự có một chân!

“Người phụ nữ của tôi đương nhiên phải cưng chiều giấu trong lòng bàn tay, không thể tùy tiện xuất đầu lộ diện,” Hoắc Chấn Dương nhếch môi, ôm chặt cô gái hơn chút, âm thầm véo Gia Ý một cái.

Gia Ý ăn đau, hiểu rõ ý của anh muốn mình phối hợp, cắn cắn môi, nghiêng đầu sang chỗ khác.

Hoắc Chấn Dương liếc xéo cô gái mềm mại trong ngực, không khỏi nở nụ cười, cúi người xuống chậm rãi lại gần khuôn mặt cô.

Đây là cố ý uy hϊếp mình! Mắt thấy anh sắp chạm vào môi mình, Gia Ý vội vàng co rụt lại, hừ! Được rồi, coi như báo đáp sự chăm sóc của dì Lý đi.

Cô nắm chặt đôi tay trắng như phấn, âm thầm chống lại sự tiến công của người đàn ông này, mặt đã sớm không còn chút máu nhìn Tưởng Mỹ Nghi: “Tưởng tiểu thư, hy vọng cô đừng quấy rầy một người đã có bạn gái. Cô là minh tinh, nếu truyền ra ngoài cô quấn lấy người đã có bạn gái, kẻ thứ ba tự đưa tới cửa, danh tiếng sẽ không dễ nghe đi? Không phải gần cô còn muốn thử vai à, cũng sẽ có ảnh hưởng đi?”

Không nghĩ tới, con thỏ nhỏ thoạt nhìn rất đơn thuần ngu xuẩn, vậy mà rất biết ăn nói a, còn có vài phần thông minh.

Hoắc Chấn Dương nhướng mày.

“Con bé xấu xí, đồ quê mùa! Mày dám uy hϊếp tao!” Tưởng Mỹ Nghi rốt cuộc tỉnh lại từ trong mất mát, ngày thường được fans khen ngợi đã quen, cô ta luôn cao cao tại thượng không cách nào chấp nhận được sự chế nhạo của một đứa con gái không chút tên tuổi, nổi cơn điên đi về phía trước vài bước, muốn túm chặt tóc Gia Ý, còn chưa tới gần, đã bị Hoắc Chấn Dương tóm lấy cổ tay.

“Cút.”

Trên mặt người đàn ông bị bao phủ bởi đám mây dày đặc, đen đến dọa người, ngày thường đôi mắt luôn lạnh lùng giờ phút này lại sáng quắc, ngọn lửa nhỏ như muốn bắn ra ngoài.

Trái tim Tưởng Mỹ Nghi lỡ nửa nhịp, bị dọa sợ đến không thể hô hấp, càng làm cho cô ta đau lòng là người đàn ông này lại đang chặt chẽ bảo vệ một đứa con gái khác ở trong ngực.

“Được!” Tưởng Mỹ Nghi hung hăng nhìn Gia Ý một cái, hoảng sợ lại tức giận bất bình dẫm lên giày cao gót, chạy ra bên ngoài.