Một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi bước vào, ăn mặc sạch sẽ, gương mặt hiền từ, bưng một cái khay bạc, bên trên là đồ ăn nóng hôi hổi.
Có sữa bò, sandwich dăm bông, trứng ốp la, còn có một quả cam được cắt gọn gàng.
Mùi hương bay ra bốn phía.
Bụng Gia Ý kêu vang, có chút ngượng ngùng.
Nhìn thấy Gia Ý tỉnh lại, dì Lý vui vẻ đi qua, sờ trán của cô thấy đã hạ sốt, cười nói: “Tới ăn cơm sáng đi.”
“Dì là……” Gia Ý nuốt nước miếng.
“Dì họ Lý, là người làm của biệt thự này, chuyên phụ trách việc ăn uống hàng ngày của thiếu gia, cháu cứ gọi dì Lý là được. Ngày hôm qua cháu ngất xỉu, đều là dì giúp cháu lau người và uống thuốc.”
Ngày hôm qua dì Lý hỏi Hoắc Chấn Dương về việc của Gia Ý, thế mới biết, hóa ra cô gái này bị thiếu gia tưởng là paparazzi nhặt về, hình như không còn nhớ rõ việc gì.
Gia Ý thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn không phải người đàn ông kia thay quần áo cho cô, mũi chân đặt xuống đất, muốn rời đi, còn chưa đứng vững, cả người mất sức hơi lung lay.
“Gia Ý tiểu thư làm gì vậy?” Dì Lý thấy cô muốn đi, có chút vội vàng, “Cháu ngã đến bị thương, lại mới vừa hạ sốt, thiếu gia nói cháu cũng không nhớ rõ nhà mình ở đâu, bây giờ cháu cũng không biết phải đi đâu, cứ dưỡng tốt vết thương rồi đi.”
Gia Ý thấy ánh mắt từ ái của bà không phải là dối trá, trong lòng ấm áp.
Lại cúi đầu nhìn, quả nhiên, cánh tay cùng chân bị trầy da đều được băng bó tốt, vì đã được bôi thuốc nên tỏa ra mùi thuốc nhàn nhạt.
“Cảm ơn dì Lý, nhưng…… Cháu không biết thiếu gia của mọi người, không tiện ở lại nơi này.” Gia Ý ngập ngừng một chút, vẫn chưa nói ra điều mấu chốt nhất, tính tình người đàn ông kia quá tàn bạo, lại có chút biếи ŧɦái, động một chút liền xé quần áo, cô không thể trêu vào.
Dì Lý hiểu rõ băn khoăn của Gia Ý, giải thích: “Gia Ý tiểu thư đừng trách thiếu gia, thiếu gia là tổng tài tập đoàn Hoắc Thị, luôn bị phóng viên giải trí chú ý cùng quấy rầy, khoảng thời gian trước, còn bởi vì bị paparazzi theo dõi, nên để lộ ra tin tức thương nghiệp, kiện tòa soạn kia lên tòa án, cho nên mới khẩn trương hơn chút
Tập đoàn Hoắc Thị …… Hình như đã nghe qua cái tên này ở đâu?
Thật sự nghĩ không ra.
Hẳn là một công ty lớn rất trâu bò, trước khi mất trí nhớ đã nghe qua, mới còn sót lại một chút ấn tượng đi.
Gia Ý thu hồi hồi ức, nhỏ giọng: “Nhưng……”
Tuy trên mặt cô gái có mấy vết trầy da, tạm thời phá hủy vẻ ngoài, lại không biết vì sao từ trên trời rơi xuống, không biết xuất thân là gì, nhưng nhìn rất ngoan ngoãn, cũng rất lễ phép, ngược lại giống người có giáo dưỡng.
Dì Lý đỡ tay Gia Ý: “Ít nhất hôm nay ở lại đậy, chờ khỏi bệnh lại nói. Cháu yên tâm, sáng nay thiếu gia về công ty trong nội thành xử lý công việc, hôm nay sẽ không trở về.”
Thật ra Gia Ý cũng có chút do dự, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, nếu một mình mơ hồ đi ra ngoài, có thể tìm được người nhà của mình sao?
Trên người cũng không có một đồng tiền nào.
Trước khi tìm được, phải ngủ ở đường cái sao?
Huống hồ thân thể còn rất suy yếu.
Nghe dì Lý nói hôm nay người đàn ông tên Hoắc Chấn Dương kia sẽ không quay về, rốt cuộc Gia Ý gật đầu.
Ăn cơm sáng, dì Lý cầm váy của mình tới đây, để Gia Ý thay, nói: “Biệt thự không có quần áo phụ nữ, lão La đã để tài xế Tiểu Hàn vào nội thành mua, cũng không thể để cháu mặc quần áo của thiếu gia mãi, mặc tạm của dì đi, dì đã lớn tuổi, quần áo nhất định hơi cổ lỗ, Gia Ý tiểu thư đừng ghét bỏ.”
Dì Lý đã cố gắng chọn bộ quần áo trẻ trung nhất mà mình có, là một chiếc váy hoa tối màu nhưng vẫn khá già dặn, Gia Ý nhận lấy, sau khi nói cảm ơn liền đi thay quần áo.
Ăn xong bữa sáng, dạ dày của Gia Ý được lấp đầy, sau khi uống thuốc xong liền buồn ngủ, trở lại phòng cho khách đi ngủ.
Đến khi tỉnh lại trời cũng đã tối.
Gia Ý cảm giác thân thể thoải mái hơn buổi sáng nhiều, đầu cũng không nặng nề, xuống giường mở cửa sổ, hít thở một chút không khí mới mẻ.
Ngoài cửa sổ là một bãi cỏ xinh đẹp được cắt tỉa gọn gàng, xa xa bên ngoài cửa lớn khắc hoa, là dãy núi Hoàng Long chập trùng.
Nghe dì Lý nói, khu săn bắn Hoàng Long cũng là sản nghiệp thuộc về Hoắc thị.