Chương 6-2: Căn bản là một tiểu hồ Ly (2)

“Dì Lý, thực xin lỗi……” Nhìn ra dì Lý là người tốt, thật sự không yên tâm chính mình, Gia Ý không muốn để bà lo lắng nhiều: “Không có gì, chỉ té ngã một cái, khiến váy bị rách……”

Dì Lý nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi. Cháu không biết, mấy con đường ở phía trước rất không an toàn, bởi vì có mấy tòa nhà mới, dân công cùng công nhân ngoại lai cũng nhiều, ở đó rất phức tạp, cũng có rất nhiều dân thất nghiệp lang thang, mấy năm nay luôn xảy ra chuyện, tháng trước hai nữ sinh viên đại học G dạo chơi ngoại thành vẽ tranh, buổi tối còn bị bảy tám tên côn đồ………… Ai, không có việc gì thì tốt!”

Sắc mặt Gia Ý hơi tái, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, trên lưng đầy mồ hôi.

Cách vài bước, Hoắc Chấn Dương thu hết khuôn mặt tái nhợt và vẻ lo sợ của cô vào đáy mắt, mở miêng: “Không còn sớm, đưa Gia Ý tiểu thư lên lầu đo.”

Nhìn Gia Ý cùng dì Lý đi vào biệt thự, La quản gia cất xe vào gara cho thiếu gia xong liền lại gần, nói nhỏ: “Thiếu gia, đã cho hai người kia tiền, chỉ là tên tóc vàng nói đầu bị Gia Ý tiểu thư đập bị thương, còn phải đi khám, cho nên đòi thêm chút.”

Vừa rồi Hoắc Chấn Dương cũng tận mắt nhìn thấy dáng vẻ tên tóc vàng bị Gia Ý đập đến bị thương.

Anh lạnh nhạt nói: “Không sao cả, cho thêm chút tiền, lấp kín miệng của bọn họ.”

La quản gia gật đầu, lại cười khổ một cái. Không thể nghĩ tới thoạt nhìn Gia Ý tiểu thư giống một đứa nhỏ, thế mà lá gan không nhỏ, còn rất lợi hại, nếu không phải thiếu gia cố ý phái hai người đi hù dọa cô, nói không chừng cô sẽ đi được tới nội thành.

Nhưng dù có lợi hại, rốt cuộc vẫn là thiếu gia cao hơn một bậc, có thể làm Gia Ý tiểu thư thu hồi tính tình, ngoan ngoãn chủ động trở về.

*

Ở biệt thự mấy ngày, vết thương trên mặt Gia Ý tốt hơn nhiều.

Mấy ngày nay, ban ngày Hoắc Chấn Dương đều đến công ty trong nội thành, buổi tối có lúc trở về, có lúc không trở về. Kể cả trở về cũng đã khuya, cho nên cô cơ bản không đυ.ng phải anh.

Tới ngày thứ bảy, cuối cùng lớp vảy đã bung ra một cách tự nhiên, da thịt trắng trẻo mũm mĩm, hoàn toàn không để lại bất kì vết sẹo nào.

Buổi sáng, lúc dì Lý đưa bữa sáng lên lầu, thấy vết thương trên mặt Gia Ý đã gần khỏi hẳn, sửng sốt một chút, trong ánh mắt thoáng qua một tia kinh diễm.

Kỳ thật kể cả lúc trước trên mặt có vết thương, cũng không che dấu được vẻ ngoài của cô gái này, dì Lý mẹ nhìn ra được cô là một bé con mềm mại, chỉ là lúc ấy vết trầy da có chút nghiêm trọng, nhìn qua thật dữ tợn, ảnh hưởng rất lớn đến vẻ ngoài.

Hiện tại không có vết sẹo, lại như hoàn toàn thay đổi thành một người khác, rực rỡ hẳn lên.

Dì Lý đặt đồ ăn xuống, thật lòng mà nói: “Tưởng tiểu thư còn nói cháu là đồ quê mùa, dì thấy, Gia Ý tiểu thư không kém Tưởng tiểu thư chút nào, nếu trang điểm một chút, vượt mặt cô ấy cũng không phải việc khó.”

Kỳ thật Gia Ý nhìn mình trong gương cũng có chút mờ mịt, rốt cuộc cô là ai?

Vì sao vô duyên vô cớ bị thương ở một nơi hẻo lánh như khu săn bắn Hoàng Long?

Sau gương mặt này, rốt cuộc có một thân phận như thế nào?

Mấy ngày nay cũng từng nỗ lực nhớ lại, nhưng càng nghĩ đầu càng đau…….

Chỉ có thể chờ sau khi đối phó Tưởng Mỹ Nghi xong, lại xem anh có thể thực hiện lời hứa, giúp cô tìm lại người nhà hay không.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, La quản gia ôm hai cái hộp hình chữ nhật đi vào, vẫn duy trì nụ cười lễ phép, chào hỏi Gia Ý.

Ở biệt thự mấy ngày nay, La quản gia rất ít tự mình lên lầu vào phòng của cô.

Ánh mắt Gia Ý dừng ở chiếc hộp xinh đẹp tinh xảo kia, bên ngoài hộp quà còn được buộc một chiếc nơ màu vàng óng, kỳ quái hỏi: “Có chuyện gì vậy, La quản gia?”

La quản gia đặt hộp quà lên bàn trà, ý bảo cô mở ra xem: “Gia Ý tiểu thư, tối hôm nay ở biệt thự bên cạnh sẽ có tiệc tối, người tham gia đều là những người bạn cùng đến núi Hoàng Long với thiếu gia và một số nhân viên cấp cao của khu săn bắn, thiếu gia nói, cô sẽ cùng tham gia với cậu ấy. Đây là quần áo và giày mà thiếu gia chuẩn bị cho cô.”

Gia Ý cởi bỏ dải lụa, mở nắp hộp ra liền mở to hai mắt.