Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ninh Trạch Hi vừa về phòng liền sắp xếp, anh ta biết truyền thông truyền tin rất nhanh. Từ lúc vào phòng đến giờ, anh ta gọi không dưới mấy chục cuộc điện thoại, chú ý các phương diện, đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến Lục Tịnh Hinh và Tinh Quang.
Ninh Trạch Hi mệt mỏi ngồi trên sofa, nhíu chặt mày, dùng sức xoa mi tâm.
“Trạch Hi, xin lỗi, nếu không phải em…” Lục Tịnh Hinh đã thay lễ phục ngồi một bên hay tay khẽ đặt bên đầu Ninh Trạch Hi, thuần thục xoa huyệt Thái dương cho anh ta.
“Không cần nói gì, chúng ta đều không muốn nhìn thấy tình cảnh bây giờ, nếu nói xin lỗi, cũng nên là anh, không cho em một bữa tiệc đính hôn hoàn mỹ.” Ninh Trạch Hi nhẹ nhàng ôm chầm người yêu kiều bên cạnh, mỏi mệt nói.
“Em cũng không biết tại sao chị lại đến quậy, rõ ràng đã nói rõ trước, cha mẹ cũng khuyên chị ấy, không ngờ chị ấy vẫn chưa chịu từ bỏ.” Lục Tịnh Hinh dựa vào lòng Ninh Trạch Hi, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của người đàn ông, trong lòng sảng khoái. Lục Mạn, không phải Ninh Trạch Hi đang ở trong tay tôi sao? Chị vẫn không đấu lại tôi!
Nghe nhắc tới Lục Mạn, trong mắt Ninh Trạch Hi thoáng qua vẻ chán ghét, nhưng trong lòng nhớ tới ánh mắt đỏ bừng lại quật cường của Lục Mạn ở đại sảnh, rõ ràng đau lòng lại không chịu rơi giọt nước mắt nào, còn có câu nói vẫn vang vọng bên tai…
“Ninh, Trạch, Hi, chỉ, mong, anh, sẽ, không, hối, hận!”
“Trạch Hi? Trạch hi?”
Ninh Trạch Hi thoát khỏi ký ức, nhìn thấy mặt Lục Tịnh Hinh đầy lo lắng nhìn anh ta.
“Trạch Hi, vừa rồi… anh đang nghĩ gì? Nghĩ đến nhập tâm như vậy…” Dựa vào trực giác của phụ nữ, Lục Tịnh Hinh có thể khẳng định, vừa rồi anh ta đang nghĩ tới người phụ nữ khác. Sắc mặt Lục Tịnh Hinh không tốt lắm, trừ Lục Mạn, cô ta không nghĩ ra người phụ nữ nào khác!
“Chỉ hơi mệt, không có gì.” Ninh Trạch Hi nhắm mắt lần nữa, mi tâm phiền não nhíu chặt thêm.
Lục Tịnh Hinh hận không thể quay ngược thời gian, đều tại mình, nhắc Lục Mạn làm gì!
“Trạch Hi, em biết anh sẽ xử lý tốt, nhưng hôm nay có nhiều người nổi tiếng như vậy, xảy ra chuyện đó, khó tránh khỏi sẽ có người chê cười. Em thì không sợ, em chỉ lo có ảnh hưởng gì Tinh Quang hay không…” Lục Tịnh Hinh nghĩ cách nói sang chuyện khác, không muốn Ninh Trạch Hi lại nhớ tới người phụ nữ kia.
“Em yên tâm.” Ninh Trạch Hi để tay lên trán: “Bọn họ không dám cười nhạo Tinh Quang trực tiếp, Tinh Quang hiện giờ không cần người khác chống đỡ, thủ lĩnh giới truyền thông không dễ cười nhạo như vậy, những ký giả truyền thông kia thế nào đi nữa cũng là cấp dưới Tinh Quang, bọn họ biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, huống chi còn có Tư Nam Ngọc…”
Nhớ đến người đàn ông kia, Ninh Trạch Hi lại nhức đầu: “Anh ta nói không muốn chuyện hôm nay bị tiết lộ ra ngoài, nhất định sẽ ép xuống, em cũng sẽ không rơi vào trong dư luận.”
Ninh Trạch Hi đứng dậy, sờ tóc Lục Tịnh Hinh: “Cuối cùng vẫn ủy khuất em.”
Lục Tịnh Hinh nắm bàn tay vuốt ve đầu mình, mắt đầy hạnh phúc nhìn Ninh Trạch Hi, ôn nhu an ủi: “Em không ủy khuất, em tin anh sẽ cho em một hôn lễ hoàn mỹ long trọng!”