Cuốc đất xong đi rồi nói sau”.
“Vâng, được!” Tại Trung lập tức nhảy dựng lên, cầm lấy cái cuốc khua loạn trên mặt đất.
Trong nháy mắt, một khối đất nhỏ phi đến trúng giữa đầu Tại Trung: “Ngươi đang làm cái gì thế? Xới đất cẩn thận cho ta!!!”
“Vâng vâng” Tại Trung thành thật làm nhẹ nhàng hơn, chậm rãi từng chút một cuốc cuốc xới xới.
“Lão bá a, ngươi vừa rồi có nói đến mẫu thân ta, ngươi biết nàng sao?” Tại Trung vừa làm vừa nhích đến gần tiên nhân trước mặt.
“Ít nói nhảm, mau làm việc!”
“Lão bá, ngươi mau nói cho ta biết đi. Ta mới sinh ra được vài ngày, nương ta đã……” Tại Trung nén nước mắt, lại mở miệng. “Ta rất muốn biết
mẫu thân trông như thế nào, có đôi khi ta ở trong mộng sẽ thấy nàng, trong mộng nàng sẽ nói với ta rất nhiều, chính là không thấy rõ bộ dáng của nàng. Yêu tinh trên núi đều bảo nương ta rất đẹp, bọn họ thực thích nương ta, nhưng mà họ lại toàn bắt nạt ta, nói ta hại nương……” Tại Trung vụиɠ ŧяộʍ lau nước mắt. “Ta rất muốn biết về nàng”.
Tiên nhân thấy tiểu yêu tinh bi thương vậy, lại bắn ra một khối đất nữa. “Làm việc!”
“Vâng” Tại Trung buồn rầu, cúi đầu làm việc.
“Lão bá, ta thực thích ngươi, tuy rằng ngươi rất dữ, nếu ngươi không nói bậy về Xương Mân thì tốt rồi.” Tại Trung bổ một nhát xuống đất lại lượn đến bắt chuyện với tiên nhân.
Tiên nhân trừng con rắn nhỏ nói nhiều.
“Ta biết, ta làm việc đây.” Tại Trung đông đào một cái, tây đào một cái, lại mở miệng nói.“Lão bá.”.
“Câm miệng! Mau làm cho xong chỗ này, ta sẽ đưa cỏ linh chi kia cho ngươi!!”
“A!!” Tại Trung hoan hô, nhảy dựng lên trước mặt tiên nhân hô to. “Lão bá, ngươi tốt nhất.” Cầm lấy cái cuốc, tập trung làm việc.
“Tiểu yêu đáng ghét này” Tiên nhân nhìn Tại Trung đứng giữa vườn mồ hôi như mưa, lắc đầu lại nhịn không được mỉm cười.
…
“Con rắn nhỏ, ngươi lại đây.” Tiên nhân đứng ở cửa, ngoắc ngoắc tay với tiểu yêu tinh đang lao động vất vả bên trong vườn.
“Có việc gì thế?” Tại Trung lắc lắc đầu, mồ hôi lập tức tung bay tứ phía, lấy tay lau lau mồ hôi dính trên mặt, nghiêng đầu hỏi. “Ta đang rất bận, có chuyện gì cần nói a?”
“Lại đây nghỉ ngơi một chút”.
“Không cần, ta không mệt” Tại Trung hăng say vùi đầu vào cuốc đất. Làm thế nào không mệt cho được, ngày đêm ở trong khu vườn này không ngừng bận rộn, thắt lưng đau, chân cũng đau, tay thì vừa sưng vừa chảy máu, đôi chân cũng đau ê ẩm hết cả rồi. Nhưng mà Tại Trung chính là muốn cây cỏ linh chi kia, có cái đó, Duẫn Hạo có thể trường sinh bất lão, có thể vĩnh viễn ở bên mình không rời xa. Nghĩ tới Duẫn Hạo, lập tức không hề cảm thấy vất vả hay mệt mỏi gì nữa. Xương Mân hẳn là đã trở về rồi đi, Duẫn Hạo hẳn là đã tỉnh dậy rồi đi. Duẫn Hạo a, ngươi phải đợi ta, ta rất nhanh sẽ trở lại bên cạnh ngươi.
Ưỡn thẳng người, đưa tay đấm đấm lưng, lại cúi gập người cầm lấy cái cuốc càng ngày càng nặng. Lâu như vậy, cố gắng như vậy mà mới làm xong được một góc nho nhỏ, khu vườn lớn thế này bao giờ mới làm xong được đây?
“Ngươi không phải muốn cây cỏ linh chi này sao? Lại đây, cho ngươi.” Tiên nhân lấy ra một cây linh chi.
“A?” Tại Trung ngạc nhiên. “Lão bá, ngươi không phải nói khi nào ta làm xong mới cho ta sao?”
Tiên nhân nhìn phần đất đã bị tiểu yêu tinh xới hư hoàn toàn, thầm nghĩ, chờ ngươi hoàn thành xong việc ta còn muốn từ bỏ ngay ý định cho ngươi cỏ linh chi mới đúng.
“Ta thấy ngươi là một bé ngoan, nghĩ muốn thưởng cho ngươi, ngươi không muốn sao?” Tiên nhân thân thiết lại hòa ái nói.
“Có, ta muốn!!!” Tại Trung lập tức chạy đến, cẩn thận tiếp nhận tiên thảo. “Lão bá, ngươi thật sự cho ta?”
“Đúng, cho ngươi, đây là do ngươi vất vả lao động đổi lấy, ngươi xứng đáng” Tiên nhân thay Tại Trung lau mồ hôi trên trán. “Bé ngoan, vất vả rồi!”
“Ta không vất vả. Lão bá, ngươi đối ta thật tốt.” Trong tay có được cây cỏ linh chi, Tại Trung nét mặt rạng rỡ, vui mừng tươi cười, cẩn thận đặt cây vào trong ngực. “Lão bá, ta lập tức đi cuốc, ta nhất định sẽ cố gắng!”
“Ai, không cần.” Tiên nhân giữ chặt con rắn nhỏ lại muốn tiếp tục đi gây tai họa, vẻ mặt hiền lành nói. “Con rắn nhỏ, ngươi không muốn trở về sao?”
“Đương nhiên muốn a. Nhưng ta phải làm xong việc thì mới được về” Tại Trung nói xong, đột nhiên kinh nghi thất sắc. “Lão bá, ngươi là muốn nói không cho ta trở về sao?”
“Lão bá, ta không phải không muốn ở cùng ngươi. Ta là…” Tại Trung buồn rầu. “Duẫn Hạo đang ở nhà chờ ra, ta rất nhớ hắn. Ngươi cho ta trở về được chứ?”
“Được”. Tiên nhân gật đầu đáp ứng.
“A?” Tại Trung nghệt mặt, dễ dàng vậy sao? Tiểu yêu tinh cẩn thận suy nghĩ nguyên nhân vì sao lão tiên đột nhiên lại thả mình nhanh thế. “Lão bá, ngươi thực cho ta trở về?”
“Đúng, Duẫn Hạo nhà ngươi đang chờ ngươi. Sau khi trở về ngươi phải ngoan ngoãn, nghe lời hắn”. Tiên nhân vén sợi tóc lòa xòa trên trán Tại Trung, lại phủi phủi bùn đất dính trên quần áo y. “Về sau, cũng không được bắt nạt Xương Mân nữa”.
“Ta đã biết, lão bá.” Tại Trung nhu thuận đáp ứng. “Nhưng mà, Xương Mân là con của ta, tiểu hài tử là muốn quản giáo nó, không phải bắt nạt”.
“Đúng, là muốn quản giáo.” Tiên nhân cười cười. “Con rắn nhỏ, ngươi có thể……”.
“Cái gì?” Lão tiên chỉ nói một nửa rồi ngừng lại, đợi một hồi, Tại Trung không nhịn được hỏi: “Lão bá ngươi muốn hỏi cái gì?”.
“Không có gì, ngươi cần phải trở về.” Tiên nhân lấy ra một lọ thuốc mỡ. “Tay sưng lên hết rồi, cái này cho ngươi bôi”.
“Vâng”. Tại Trung nhận dược, nghi hoặc nói. “Lão bá, ngươi vì cái gì đối với ta tốt vậy?”
“Ngươi……” Tiên nhân trầm mặc một lát, đột nhiên vung ống tay áo lên. “Ngươi đi đi”
“Lão bá……” Tại Trung càng nghi hoặc, nhưng mà chưa kịp hỏi đã được một cỗ gió xoáy mềm mại cuốn đi. “Lão bá, ta sẽ nhớ ngươi, ta thật sự rất thích ngươi…”
“Ta đã biết, bé ngoan của ta”. Tiên nhân khẽ thở dài, lặng lẽ xoay người về ốc.