Duẫn Hạo, ta ở một mình rất sợ, về sau đừng bỏ ta lại”. Khuôn mặt ướt đẫm cọ cọ lau nước mắt vào người Duẫn Hạo.
“Sợ sao?” Vừa gội đầu cho y, vừa ác thanh nói. “Xem ngươi sau này còn nghịch ngợm nữa không?”
“Hạo, ta chán ghét ngươi.” Thu hồi nước mắt, nhe răng cắn Duẫn Hạo một ngụm.
“Chán ghét ta cái gì?” Duẫn Hạo mắt cũng không nâng, chuyên tâm vò tóc cho Tại Trung.
“Ta hận ngươi.” Lại dùng sức cắn.
“A?” Duẫn Hạo nhíu mày, mái tóc thật dài của Tại Trung bị hắn gây sức ép đã rối thành một đoàn, lại phải ngồi kiên nhẫn gỡ ra, không cẩn thận còn làm đứt vài sợi.
Tiểu yêu tinh vẫn ngoan ngoãn ngồi im cắn miệng Duẫn Hạo. Lúc sau nhả ra, nhẹ nhàng liếʍ một chút.“Ta yêu ngươi.”.
Duẫn Hạo tâm như nở hoa, kích động hung hăng hôn môi Tại Trung. “Bảo bối ngoan”.
“Hạo, ngươi mệt mỏi? Nhiều việc bề bộn sao?” Tại Trung tâm đau vuốt vuốt quầng thâm mắt cùng lớp râu mờ dưới cằm hắn.
“Không sao. Hiện tại chỉ cần tiểu yêu tinh bảo bối của ta hầu hạ là sẽ ổn thôi”.
“Ta đến, ngươi nghỉ ngơi đi”. Tại Trung từ trên người hắn trượt xuống, cầm khăn lau rửa thân thể cho hắn.
Duẫn Hạo ghé vào bên cạnh bể, híp mắt hưởng thụ sự ôn nhu của Tại Trung, thân thể mệt mỏi ngâm trong nước ấm dễ chịu, không khỏi khiến người ta hiu hiu buồn ngủ.
“Hạo, lên giường rồi ngủ.”.
“Ân.” Duẫn Hạo ôm Tại Trung đứng dậy, ngã vào cái giường lớn trong phòng tắm. “Ngay tại nơi này, giúp ta ngủ đi”.
“Ngươi ngủ.” Tại Trung giúp Duẫn Hạo nằm lên giường lớn, bàn tay nhỏ nhắn đặt trên lưng nặng nhẹ thích hợp giúp hắn mát xa, thỉnh thoảng còn khuyến mãi cho một nụ hôn nhẹ.
Tri kỷ phục vụ, động tác mềm mại khiến thần kinh mau chóng thả lỏng, Duẫn Hạo ý thức trở nên mơ hồ, dần dần lâm vào giấc ngủ.
“Ngươi làm cái gì?” Đột nhiên trong miệng có cảm giác khác thường, Duẫn Hạo bừng tỉnh, kéo Tại Trung đặt dưới thân, nhíu mày. “Ngươi đem nội đan hộ thể ngàn năm của mẫu thân ngươi cho ta?”
Tại Trung bị phát hiện cũng không để ý, mạnh mẽ chế trụ đầu Duẫn Hạo, miệng đưa lên.
“Tiểu yêu tinh, không thể như vậy.” Duẫn Hạo lập tức tránh đi.
“Vì cái gì không thể?” Tại Trung cậy mạnh xoay người áp chế, chặt chẽ ôm đầu hắn, tách miệng hắn ra, đầu lưỡi đem theo nội đan lập tức tiến vào.
Duẫn Hạo nắm lấy thắt lưng Tại Trung hung hăng vuốt ve, đầu lưỡi lại đem nội đan quay về trong miệng y, Tại Trung lập tức đẩy về miệng Duẫn Hạo. Lưỡi hai người cứ thế ngươi tới ta đi ngươi thôi ta đẩy, ai cũng không thỏa hiệp. Thân thể quấn quýt tràn đầy lửa nóng, hơi thở cũng càng ngày càng đυ.c ngầu, hạt châu tròn tròn ở trong miệng hai người lăn qua lăn lại vừa đau đớn lại vừa kí©h thí©ɧ.
“Hạo, Hạo……” Phần eo mẫn cảm bị hắn niết lộng, không bao lâu Tại Trung bại trận, mềm nhũn nằm trên người Duẫn Hạo, vô lực thở dốc. “Ta muốn, mãi mãi ở cùng một chỗ với ngươi”.
Nhiều ngày cô đơn khiến Tại Trung luôn có tâm lý sợ hãi, nước mắt mãnh liệt rơi xuống.“Về sau, ta không phải ở một mình nữa”.
“Hạo, ngươi đừng bỏ ta lại, ta sợ ở một mình…”
“Ta……” Tay vòng nhanh ôm hắn, lệ tẩm ướt vai hắn. “Ta, ta sợ không có ngươi……”.
“Ta biết, ta biết.” Duẫn Hạo hôn tiểu yêu tinh, còn thay y lau nước mắt. “Ta biết, bảo bối ngoan của ta. Đừng khóc, đừng khóc, ngươi khóc ta……”.
Trong lòng tự oán hận chính mình, cổ họng có chút tắc nghẹn, dừng một chút, bình tĩnh mở miệng. “Ngươi không nghĩ tới nếu ngươi đem nội đan của mình cho ta, vậy thì cơ thể yêu tinh của ngươi sao có thể ở bên ta được, hay là ngươi cũng nghĩ muốn bỏ ta, không muốn ở bên ta nữa?” Ngữ khí có chút nghiêm trọng, nhất định phải đánh tan ý niệm này trong đầu Tại Trung.
“Ta, ta…” Tại Trung sửng sốt, vấn đề này y quả thật không nghĩ tới.
“Ngươi đừng suy nghĩ linh tinh, việc này giao cho ta, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở bên ta là đủ rồi. Biết không?”.
“Ta thật vô dụng.” Cảm giác vô lực sâu sắc làm cho đáy lòng tiểu yêu tinh chua xót khổ sở, không tự giác lại rơi lệ đầy mặt.
“Ai nói ngươi vô dụng, bảo bối của ta lợi hại nhất, giúp ta thật nhiều việc. Tiểu yêu tinh là giỏi nhất.” Duẫn Hạo vừa lau nước mắt cho y vừa thật tâm an ủi. Lần này có được cơ hội tốt vậy tất cả đều nhờ Tại Trung.
“Ngoan, ngoan, đừng khóc, không khóc nữa.” Đưa y ôm vào trong lòng nhẹ nhàng vỗ về. “Đừng khóc đừng khóc…”.
“Hạo……” Tiểu yêu tinh mắt đỏ hồng, vẫn không ngừng rơi nước mắt được.
“Hư, đừng khóc.” Vỗ nhẹ lưng, ôn nhu dỗ dành.“Tiểu yêu tinh cũng mệt mỏi rồi, cùng Duẫn Hạo ngủ được không?”
Không ngừng vỗ nhẹ lưng hắn, không ngừng dịu dàng dỗ dành, không ngừng hôn lên từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống, thẳng đến khi tiểu yêu tinh mang theo khuôn mặt ướt nước mắt đi vào giấc ngủ.
“Ngươi này tiểu yêu tinh, như thế nào lại ngốc vậy, phá hoại nhiều như thế.” Duẫn Hạo thở dài, đưa tay lau lau nước mắt trên mặt y. “Còn hay khóc nữa, khiến ta dỗ thật mệt”.
“Về sau toàn bộ đều chiều ngươi được không, chỉ cần người không khóc nữa”.
Những lời này chỉ có thể chờ lúc y đang ngủ mới có thể nói, nếu để cho Tại Trung nghe được, kia không biết tiểu yêu tinh được cưng chiều sẽ lại gây ra chuyện gì.
…
Cuộc sống kế tiếp, hai người như keo như sơn cả ngày dính vào nhau. Duẫn Hạo sau khi hạ triều lập tức hồi cung, có muốn đi đâu phải được tiểu yêu tinh phê chuẩn mới được đi. Tại Trung đột nhiên như đánh mất năng lực hành vi, không tìm Hữu Thiên vui đùa cũng không tìm Xương Mân gây lộn, tiến tiến xuất xuất đều ở trên lưng Duẫn Hạo, uy phong chỉ hắn làm cái này làm cái kia, Duẫn Hạo không nghe lời liền cắn, làm chậm cũng cắn.
Duẫn Hạo vốn còn ân hận chuyện kia nên cũng tự giác chịu làm nô dịch để tiểu yêu tinh sai bảo. Huống chi, làm việc cho tiểu yêu tinh, làm được có môi thơm thưởng cho, làm sai bị răng nhọn cắn trên người cũng có tư vị khá hay. Duẫn Hạo không những không nghĩ đây là cực khổ, ngược lại rất thích thú. Hắn thường xuyên cố ý làm chậm hoặc làm sai để tiểu yêu tinh cắn mình. Tại Trung cắn cắn, rất hay cắn vào những nơi không nên cắn, vì thế thiên lôi địa hoả bùng cháy liền không thể vãn hồi.
Có khi hai người nháo loạn, kinh động đến Xương Mân ở cách vách. Rồng nhỏ đang bế quan không chịu nổi phải hé mắt qua khe cửa, nhìn thấy hai người kia đang quấn vào nhau, cười nhạt bỏ lại một câu: “Hôn quân yêu nghiệt, trời sinh một đôi.” Sau đó liền phi về cung, vùi đầu vào tận hưởng mỹ thực thơm ngon, thỉnh thoảng lại ngẫu nhiên ngẩng đầu tán thưởng: “Mỹ thực nhân gian, quả thực danh bất hư truyền”.
Hữu Thiên và Tuấn Tú hai người lại như đang trong thời kỳ tân hôn. Tuấn Tú từ nhỏ thân thể đã không tốt, Hữu Thiên sợ y mệt, một tay chăm sóc hơn hai mươi năm cũng không dám động vào. Hiện tại bệnh tình đã được giải trừ, trải qua mấy ngày điều dưỡng, sắc mặt hồng nhuận, đôi mắt sáng trong rực rỡ khiến tiểu hồ ly Tú Tú thoạt nhìn phi thường ngon miệng. Vì thế, Hữu Thiên đối với quả ngọt thèm đến chảy nước miếng hơn hai mươi năm qua hiện đã đến lúc thu hoạch vô cùng vui sướиɠ, trong lòng chiêng trống đánh rộn ràng. Một ngày kia đã không chút do dự đem Tuấn Tú ăn sạch, ăn một lần lại muốn ăn lần nữa, này cũng vài ngày rồi đều không có thấy bọn họ ra khỏi phòng.
Mọi người đều tự hưởng thụ cuộc sống khoái hoạt của chính mình, thẳng đến một ngày—
“Tiểu yêu tinh.” Duẫn Hạo nhẹ bước tiêu sái đến bên giường, xốc mạnh chăn lên, mong ngóng được trông thấy tiểu yêu tinh mà mình đang nhung nhớ.
Tiểu yêu tinh không biết từ khi nào đã dưỡng thành thói quen, ngủ thường không mặc quần áo. Duẫn Hạo khi lâm triều trở về đều thấy y nằm thành một cục trốn trong chăn, chờ khi Duẫn Hạo đến gần thì “sưu” một tiếng, nhảy vào trong lòng hắn. Duẫn Hạo bị y doạ đến ngã xuống giường, tiếp đó liền cùng tiểu yêu tinh lăn lộn, hôn hít sờ soạng vô số. Nếu Duẫn Hạo không cùng chơi, Tại Trung lập tức sẽ tức giận mà chui trở lại trong chăn, như thế nào cũng không đi ra. Trò chơi đơn giản ngây thơ đó làm tiểu yêu tinh chơi không biết mệt, Duẫn Hạo vì dụ y rời giường nên luôn phải phối hợp. Dần dần, Duẫn Hạo nghĩ ra cách đối phó, ngược lại doạ tiểu yêu tinh. Lần đầu tiên lặng lẽ đến gần rồi xốc mạnh chăn lên, khiến cho tiểu yêu tinh đang ngồi xổm trong chăn kinh ngạc trừng lớn mắt nhìn biểu tình cười ha ha của Duẫn Hạo. Từ đó về sau, hai người đều thường xuyên chơi trò chơi nhàm chán này. (=___=”)
Chính là hôm nay tiểu yêu tinh không có giống như ngày thường trốn trong chăn, ổ chăn trên giường cũng lạnh nữa.
“Người đâu?” Duẫn Hạo trên trên dưới dưới tìm một lần, nóc nhà gầm giường cùng ngăn tủ đều đã lục qua. “Tiểu yêu tinh, đừng đùa, mau ra đây!”
“Tiểu yêu tinh, nếu không ra ta sẽ dùng gia pháp trừng phạt a.” Trải qua vụ “lãnh cung” lần trước, tiểu yêu tinh dù nghịch ngợm đến đâu chỉ cần nghe thấy bốn chữ “gia pháp trừng phạt”, mặc kệ là đang bày trò gì, lập tức sẽ trở nên ngoan ngoãn nhu thuận ngay.
Duẫn Hạo biết Tại Trung sợ cái đó, nên y sẽ không giống như lúc trước tuỳ tiện nghịch ngợm.
Chính là lần này—
Lặng im một lát, căn phòng vẫn như trước im ắng.
“Người đâu.” Tẩm cung của Duẫn Hạo có hơn mười cung nữ hầu hạ, được lệnh chỉ xuất hiện khi nào hắn gọi tới.
Lúc này, hai cung nữ lặng lẽ xuất hiện, cúi người hành lễ.“Vương thượng.”.
“Các ngươi có thấy y đi ra ngoài không?” Chẳng lẽ sáng sớm Tại Trung đã chạy ra ngoài chơi.
“Bẩm Vương thượng, không có.”.
“Ảnh vệ.”.
“Vương thượng.” Lập tức bốn bóng người bay vào trong cung.
“Xung quanh có cái gì dị thường?”.
“Bẩm Vương thượng, hết thảy đều bình thường.”.
Hết thảy đều bình thường, hết thảy đều bình thường, chính là tiểu yêu tinh của hắn đâu? Duẫn Hạo áp chế sự bất an khó hiểu từ đáy lòng, ra lệnh. “Các ngươi lập tức gọi người đi tìm, toàn bộ hoàng cung, không được bỏ sót chỗ nào, mau!”.
Trong lòng Duẫn Hạo càng ngày càng bất an, Tại Trung không có ở trong tẩm cung này, mà nơi đây hắn cũng không cảm giác được hơi thở của tiểu yêu tinh, vậy rốt cuộc y đã đi đâu vậy? Tìm ở chỗ Xương Mân, tìm ở chỗ Hữu Thiên, tìm cả ở Thánh địa, ngự hoa viên từng tấc đất cũng bị lật tung lên. Không có, không có, làm sao đều không có bóng dáng của y.
Duẫn Hạo đầu óc căng thẳng nghĩ, tiểu yêu tinh pháp lực ngày càng mạnh, không có khả năng sẽ bị người nào vô thanh vô tức bắt đi. Vì vậy chỉ có khả năng chính y tự đi, mà nếu là y tự đi, vậy thì có thể xác định được Tại Trung vẫn còn ở trong vương cung. Duẫn Hạo tin tưởng, mặc kệ có vì nguyên nhân gì, Tại Trung nhất định sẽ không rời đi.
Chỉ cần ngươi không đi, ta sẽ có biện pháp khiến ngươi ngoan ngoãn lộ mặt.