Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sủng Vật Yêu Tinh

Quyển 2 - Chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
Xương Mân ở tại Thái Hoà cung, mỗi ngày đều có mỹ thực làm bạn, sung sướиɠ không để đâu cho hết, trong đó việc khiến nó vui vẻ nhất ngoài được ăn một đống đồ ăn ra, còn là được thưởng thức bộ dáng u oán của con xà yêu kia. Chịu đủ bộ dạng kiêu ngạo ương ngạnh của y rồi, hiện tại bộ dạng này thật sự là làm cho người ngày thường chịu đựng bị y bắt nạt vô cùng ấm lòng.

Những người này trừ Xương Mân ra, còn có —

“Xương Mân, hôm nay đến sớm vậy”. Hữu Thiên thân thiện vẫy tay.

“Mau tới mau tới, ta đã lưu cho các ngươi vị trí tốt”. Mấy ngày nay Hữu Thiên cùng Xương Mân quan hệ tốt lắm, đều là đồng bệnh tương liên, cùng chịu sự ức hϊếp bá đạo của Tại Trung, hơn nữa còn có ánh mặt trời đáng yêu ngốc nghếch Tú Tú ở giữa làm cầu nối, rất nhanh ba người đã giống như bằng hữu có tương giao nhiều năm mà hết sức hoà thuận.

“Tại Trung ca hôm nay đang làm cái gì?” Hữu Thiên lôi Tuấn Tú rồi ngồi xuống bên Xương Mân.

Tính từ ngày Duẫn Hạo kêu Tại Trung hồi cung tự xem xét bản thân đến nay, Duẫn Hạo đã bốn ngày không quay về tẩm cung của bọn họ. Mà tiểu yêu tinh của chúng ta mặc dù mỗi ngày đều thành thành thật thật đứng ở trong cung đợi đi nữa, thì y cũng càng ngày càng không bình thường hơn.

Ngày đầu tiên rất tốt, sau khi hồi cung, Tại Trung ôm gối đầu nằm trên giường ha ha cười nửa ngày, cười một trận nghĩ một trận, nghĩ một trận ở trên giường lăn một trận, càng nghĩ mặt lại càng đỏ, mặt càng đỏ lại càng vui sướиɠ, càng vui sướиɠ lại càng muốn cười. Nguyên lai, tiểu yêu tinh phạm lỗi là đang chờ Duẫn Hạo trở về trừng phạt, nghĩ đến sự trừng phạt ngọt ngào của hắn, lại không nhịn được nằm trên giường cười một trận nữa. Đáng tiếc, trời không chiều lòng người, Duẫn Hạo không có trở về trừng phạt y.

Ngày hôm sau, tiểu yêu tinh đem đôi mắt thâm quầng doạ người ngồi xổm ở trước cửa cung mong ngóng Duẫn Hạo trở về, chân bước ra vạn lần rồi lại lùi về vạn lần, cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Ai, phải nghe lời thật khó. Duẫn Hạo, ngươi làm cái gì mà giờ vẫn chưa về? Ngươi không cần ta sao? Biểu tình u ám rầu rĩ giăng đầy mặt, tiểu yêu tinh rốt cuộc cười không ra.

Ngày thứ ba, nền đất trong phòng đều bị y cào tung một tầng, hoa hoa cỏ cỏ bị ném hết đi, đồ vật này nọ đều bị đập nát, toàn bộ quần áo bị xé rách, lại còn bổ nhào vào quần áo Duẫn Hạo gào thét kêu gọi “Duẫn Hạo” một vạn lần.

Ngày thứ tư, Tại Trung mặc kệ quần áo bẩn thỉu tóc tai rối bù khuôn mặt tiều tuỵ đến không chịu nổi leo lên cây, khiến cho ba người đang ngồi xổm bên tường bị doạ chết khϊếp. Tiểu yêu tinh vẫn tiếp tục ương ngạnh trèo lên, đối ba người rảnh rỗi ngồi hóng chuyện kia coi như không thấy, trầm mặc ngồi bứt từng cái lá cây một. Xương Mân hỏi: “Y đang làm cái gì?” Hữu Thiên lấy một đoá hoa, dứt từng cánh từng cánh một, thâm tình nói: “Hắn muốn ta, hắn không muốn ta. Chưa từng thấy qua sao?”. Xương Mân giật mình: “Ô, ra là vậy”.

“A, Duẫn Hạo ca đem Tại Trung ca biếm lãnh cung”. Đến hôm nay, Tuấn Tú mới bừng tỉnh đại ngộ.

“Là như thế nào là như thế nào?” Xương Mân đối với việc này cảm thấy thực hứng thú.

“Phi tử ở lãnh cung của phụ hoàng ta cũng là cái dạng này”. Tuấn Tú vừa thò tay ăn điểm tâm của Xương Mân, vừa nghiên cứu tình trạng thê thảm của Tại Trung. “Tóc tai rối tung, mặc quần áo màu trắng, mặt không chút thay đổi, không có tinh thần, cả người tản ra cái gì mà…… Ư, lạnh a!” Tuấn Tú đánh rùng mình một cái, tiến vào trong lòng Hữu Thiên.

“Ân, đúng đúng, Tú Tú thật thông minh” Hữu Thiên gật đầu tán thành.

Xương Mân cười to, cảm thán.“Ô hô, thật là cao hứng!”

Tại Trung nâng mắt nhìn, thở dài một hơi, lại ghé vào cạnh bàn nằm rũ rượi.

“Này lại là đang làm cái gì?” Xương Mân khó hiểu.

“Thở dài tương tư đi”. Hữu Thiên đoán bừa.

“Xà cũng biết tương tư?” Xương Mân hoài nghi.

“Xà này không giống bình thường.” Hữu Thiên khẳng định chắc nịch.

“Tại Trung ca là đói bụng đi”. Tuấn Tú cực thiện lương nhỏ giọng xáp gần Tại Trung. “Ta đưa Tại Trung ca đi ăn”.

“Nguy hiểm!” Hữu Thiên không túm được Tuấn Tú, đành ở phía sau lảm nhảm ngăn cản. “Tú Tú, ngươi phải biết rằng, xà là động vật rất nguy hiểm. Nhất là một oán xà trong thâm cung lại càng nguy hiểm hơn”.

Tuấn Tú lúc này thiện tâm tràn đầy nên không hề để ý đến tên hồ ly vô lương tâm phía sau, đến bên người Tại Trung, cúi đầu nhẹ giọng kêu: “Tại Trung ca a Tại Trung ca!”

“Hử?” Tại Trung tinh thần mơ màng, hốt hoảng nhìn khuôn mặt phía trước, lập tức một phen ôm lấy: “Duẫn Hạo!”

Hữu Thiên vội đi lên nói: “Ai ai, không phải Duẫn Hạo, không phải Duẫn Hạo”.

“Hữu Thiên?” Tại Trung nhìn Hữu Thiên, lại nhìn người mình đang ôm, khuôn mặt quả đào nho nhỏ… “Tuấn Tú”.

“Duẫn Hạo Duẫn Hạo, Duẫn Hạo đâu…” Tại Trung đẩy Tuấn Tú ra, bổ nhào lên cái bàn, rêи ɾỉ: “Duẫn Hạo, Duẫn Hạo, Duẫn Hạo của ta”.

“Chậc, thật đáng thương”. Xương Mân cũng tiến vào, thần tình thông cảm. “Rắn nhỏ thật đáng thương nha”.

“Xú tiểu tử, tránh xa một chút”. Tại Trung vùi đầu vào cánh tay não nề quát lên, hiện tại cũng không có nhiều tâm tình để ý đến nó.

“Nhìn xem bộ dáng ngươi này”. Xương Mân vuốt vuốt tóc Tại Trung. “Không có hôn quân, yêu nghiệt sẽ vô pháp sống?”

Tại Trung trợn mắt tức giận, xông vào Xương Mân muốn dạy dỗ nó một phen.

Hữu Thiên cùng Tuấn Tú vội can ngăn, Xương Mân thì hi hi cười nhảy ra sân chạy loạn.

“Xú tiểu tử, ngươi đứng lại đó cho ta!” Tại Trung đuổi theo đánh nó.

“Tại Trung ca, ngươi đừng xúc động!” Hữu Thiên lắc đầu chạy theo sau.

“Còn có ta nữa!” Tuấn Tú nhảy vào giữa trận địa đang hỗn loạn.

Duẫn Hạo vừa vào đến cửa đã thấy bọn họ náo loạn thành một đoàn, mặt âm u xoay người bước đi.

“Còn muốn chạy đâu?’ Tại Trung giơ chân nhảy lên lưng Duẫn Hạo, một ngụm cắn vào vai hắn.

“Ngươi bắt sai người”. Duẫn Hạo cũng không quay đầu lại.

“Bắt đúng rồi”. Tại Trung ôm sát cổ hắn, chân quấn vào thắt lưng hắn. “Chính là ngươi”.

Duẫn Hạo hừ lạnh một tiếng. “Ta đi đây”.

“Còn muốn chạy a?” Miệng Tại Trung dán tại cổ Duẫn Hạo, vươn lưỡi liếʍ một chút, sau đó buông tay nhảy xuống. “Cút đi!”

Duẫn Hạo bị y liếʍ ngưa ngứa, sao còn bỏ đi được, đưa tay nắm lấy eo nhỏ hôn môi Tại Trung. Này môi mềm mại ngọt ngào. Tay luồn ra sau gáy, buộc Tại Trung ngửa đầu ra sau, cái lưỡi mềm dẻo tham nhập khoang miệng ướŧ áŧ cuồng nhiệt hôn, không chừa đường sống. Bảo bối yêu tinh của ta, ta rốt cuộc như thế nào mới bỏ được ngươi đây?

“Tiểu yêu tinh, đã suy ngẫm xong chưa?” Cắn đôi môi đỏ mọng mãi không buông, tiểu yêu tinh vẫn là ngoan như vậy, không chạy ra ngoài, này chỉ mới vài ngày, y cư nhiên trở nên thành thành thật thật ngốc nghếch. “Biết sai chưa?”

“Biết, về sau bắt nạt Mân Mân không thể cho ngươi biết”. Đôi mắt to ngập nước mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Duẫn Hạo.

“Ngươi” Duẫn Hạo tức giận, buông tay bước đi.

“Đừng đi!” Tại Trung ôm lấy hắn, áp môi lên hôn một hồi, hôn xong còn liếʍ liếʍ môi, rồi lại nói, “Cút đi!”

“Ngươi này yêu tinh.” Duẫn Hạo dùng sức túm lấy cái eo nhỏ nhắn, đưa thân áp hẳn Tại Trung xuống mặt đất, hung tợn hôn đáp lại, hôn thẳng đến khi tiểu yêu tinh đáng giận này cơ thể mềm nhũn, không còn lực để tái khẩu thị tâm phi lần nữa.

Lúc này mới ngẩng đầu, giọng căm hận nói:“Tiểu yêu tinh, ngươi là không muốn ta bỏ đi phải không?”

“Uh……” Tại Trung ánh mắt mê ly kháng nghị, thấy môi Duẫn Hạo rời đi lại vội vàng đòi hỏi. “Còn muốn”.

Duẫn Hạo cầu còn không được, không thèm trả lời, đầu lưỡi lại một lần nữa xâm nhập vào trong miệng Tại Trung, cùng cái lưỡi mềm mại bên trong dây dưa ma sát. Ngực dần nóng lên, hô hấp cũng càng ngày càng ồ ồ, cánh tay chặt chẽ ôm lấy như muốn đem y nhập vào trong lòng ngực. Đôi môi không ngừng dùng sức cắn nuốt y, đói khát di chuyển đến cần cổ, không gián đoạn cắn hút cùng liếʍ láp liên tục.

Tại Trung nhanh quấn quít lấy Duẫn Hạo, đáy lòng hoả thiêu đốt, thân thể nóng bỏng thật sâu khát vọng hắn, lật lại thân mình, đem hai tay Duẫn Hạo đặt lên phía trên, đưa tay đến sau gáy hắn, kéo sát vào, rốt cục, trong miệng tất cả đều là hương vị của hắn. “Hạo, Hạo của ta…”

Duẫn Hạo nào để y làm càn như vậy, cánh tay dùng lực, đem Tại Trung lần nữa đè xuống.

Hai người ở trên mặt đất quay cuồng, cả người dính đầy cỏ cây khô, sớm đã quên còn có những người khác đang đứng đó.

Hữu Thiên hai mắt bốc hoả nhìn chằm chằm vào tiểu Tú Tú bên cạnh, mạnh mẽ nắm tay. “Tú

Tú”.

Tuấn Tú bị ánh mắt nguy hiểm của Hữu Thiên doạ, sợ hãi kêu lên một tiếng, tức khắc lùi đi thật xa.

“Này, này……” Xương Mân ngồi xổm cách đấy không xa trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng hôn quân cùng yêu nghiệt quấn chặt lấy nhau. “Ta vẫn còn là tiểu hài tử nha!”

Tại Trung một cước đá đi. “Qua một bên chơi”.

Duẫn Hạo cầm lấy chân y đặt trên thắt lưng mình, ôm tiểu yêu tinh về phòng.

“Tóc bẩn như vậy, không gội đầu sao?” Đôi môi gặm nhấm cái cổ trơn nhẵn mềm mại, tay cũng ở phía sau lưng sờ soạng.

“Không ai gội cho ta” Tại Trung tội nghiệp mếu máo.

“Ai bảo ngươi đem người đuổi hết đi?” Thị nữ bên người toàn bộ đều lưu lại cho y, phân phó hầu hạ cẩn thẩn, vậy mà y một tiếng “không cần” liền toàn bộ đuổi đi hết. “Các nàng không tốt?”

Vào nhà lại nhìn thấy đống hỗn độn trên đất. “Xem ngươi làm cái gì này, cũng không để người ta thu dọn nữa”.

“Ta không cần các nàng, ta cần Duẫn Hạo”. Tại Trung ở trong lòng hắn ô ô làm nũng.

“Thực hư đốn!” Duẫn Hạo cắn y một ngụm, bế Tại Trung vào phòng tắm. “Được được, ta đến hầu hạ ngươi.”.

Hai người trên cơ thể bẩn hề hề, Duẫn Hạo trực tiếp mang Tại Trung thả vào bồn tắm, chính mình cũng nhảy theo vào.

“Duẫn Hạo”. Tại Trung quấn vào người Duẫn Hạo, gắt gao không buông tay.“Duẫn Hạo”.

“Làm sao vậy?” Duẫn Hạo một tay phủ ở sau gáy tiểu yêu tinh, một tay đỡ lấy thắt lưng y.

Tại Trung mặt chôn tại cổ hắn, cái mũi ê ẩm hấp khí. “Ta có nghe lời, ngươi không cần không để ý tới ta.” Cánh tay nắm thật chặt, lệ lã chã rơi xuống.

“Bảo bối ngoan.” Nước mắt tiểu yêu tinh rơi xuống khiến cho tâm Duẫn Hạo cũng ẩn ẩn đau, hắn tại khuôn mặt tội nghiệp của y không ngừng hôn lên. “Thực xin lỗi”.

Trong thời gian ngắn như vậy có thể thâu tóm mọi thế lực trong triều đình, cũng có thể nuốt hết các quốc gia nhỏ và uy hϊếp được Ly quốc, không phải ngẫu nhiên, cũng không phải may mắn, đó đều là vì tài năng của Duẫn Hạo. Hắn mỗi khi làm việc đều cứng rắn chắc chắn tuyệt đối, khiến cho tất cả các đối thủ đều phải sợ hãi. Nhất là khi đối mặt với chiến tranh lại càng phải toàn lực tập trung, bố trí chu đáo chặt chẽ mọi việc, không thể có chút sai lầm. Có bảo bối ầm ĩ này ở bên cạnh, chính mình như thế nào chuyên tâm được. Hơn nữa Tại Trung lại bắt nạt Xương Mân còn giấu diếm hắn, làm cho người ta không thể không tức giận, tiểu yêu tinh này đúng là càng được cưng chiều càng làm càn. Nhiều ngày như vậy không quay về tẩm cung gặp y, cũng không đến nói chuyện với y, quả thật lý do có vài phần là cố ý. Duẫn Hạo muốn thử xem đến tột cùng Tại Trung có thể nghe lời hay không, đến tột cùng có thể quan tâm đến tâm tư của mình không. Muốn biết rằng tiểu yêu tinh ngốc nghếch chỉ lo chơi đùa này, rốt cuộc đáy lòng có bao nhiêu phần để ý đến mình.

Mấy ngày đó đã cố ý không thèm nghĩ đến y nữa, chẳng phân biệt ngày đêm nghiên cứu tình hình và phân tích chiến lược. Rốt cuộc, quân lệnh đã thống nhất, Duẫn Hạo đem phần còn lại giao cho các tướng lĩnh còn chính mình khẩn cấp trở về. Mà kết quả còn vượt qua cả những gì hắn mong muốn, không những làm người ta vừa lòng, còn khiến người ta đau lòng không thôi. Nhìn nước mắt tiểu yêu tinh, trong lòng thật không tránh khỏi hối hận.
« Chương TrướcChương Tiếp »