“Ngươi sao tìm được loại hoa ấy?” Tại Trung ngẩng đầu cắn cắn môi Duẫn Hạo, không đợi hắn cắn lại liền dứt ra.
Duẫn Hạo thèm khát rêи ɾỉ một tiếng. “Tiểu yêu tinh”.
“Vì sao?” Tại Trung đưa môi lên để hắn hôn nồng nhiệt một phen, sau đó lại hỏi.
“Trên núi phía Nam, ta phái người đi tìm”. Bị y dùng cách như vậy ép cung, bất cứ ai cũng không thể bảo vệ được bí mật gì nữa, huống chi việc này tiết lộ cũng không vấn đề gì.
“Nhưng con cóc tinh kia rất lợi hại nha.” Tại Trung mở lớn mắt.
“Tướng công của ngươi còn lợi hại hơn!” Duẫn Hạo thô bạo gắt lên. Hắn đã sớm bị dục hoả thiêu đốt đến cháy xém rồi, vậy mà tiểu yêu tinh còn ở đó hưng trí nói chuyện phiếm, thật không hiểu là đang ban thưởng hay trừng phạt hắn nữa. Duẫn Hạo cố đè nén âm thanh nói, “Ngoan, thực sự không thể chơi thêm nữa”.
“Ta đã nói là ta không đùa”. Tại Trung tức giận, nhè vào mặt Duẫn Hạo cắn một ngụm, sau đó nhổm dậy đặt mông lên người Duẫn Hạo. Đầu hơi cúi xuống, khi ngẩng lên đã thay bằng một vẻ mặt khác, sóng mắt lưu chuyển, tràn đầy nhu tình, ngọt ngào chớp mi nói, “Duẫn Hạo hảo ngoan a! Ta đến hầu hạ ngươi đây”.
Duẫn Hạo hô hấp cứng lại, tiểu yêu tinh cả cơ thể tràn đầy yêu mị phong tình, đôi mắt đen láy giống như đầm sâu tình ái nhìn xoáy vào hắn. Duẫn Hạo nuốt một ngụm nước miếng thật to, tiếng tim đập như sấm vang lên.
Tại Trung nhìn thấy Duẫn Hạo như vậy, ngón tay thon dài đặt trước ngực hắn lập tức trượt một đường xuống, dọc theo cơ ngực chậm rãi lướt đến rốn, xoay tròn vài vòng, rồi lại tiến dần xuống dưới, đi đến đùi rồi thắt lưng của chính mình. Bàn tay từ từ nới lỏng đai lưng, cởi ra vứt sang một bên, y phục trên vai chầm chậm tuột xuống, nội y tơ lụa mềm mại cũng bị Tại Trung đẩy ra nhẹ nhàng. Đôi tay trắng trẻo tự vuốt ve da thịt của mình, xoa lên xoa xuống. Duẫn Hạo cả người căng lên, đói khát nhìn chằm chằm từng chuyển động của bàn tay kia. Tại Trung không rõ là chịu không nổi ánh mắt lang hổ của hắn, hay là không chịu nổi hành động vỗ về chơi đùa của bản thân, hơi thở trở nên dồn dập, gương mặt đỏ ửng, hai mắt mở hờ mông lung, vươn đầu lưỡi liếʍ lliếʍ đôi môi ban nãy đã bị Duẫn Hạo hôn đến sưng đỏ. (hồ ly!!! =.=)
Duẫn Hạo bị kí©h thí©ɧ quá độ, ngơ ngác hỏi một câu cực xuẩn ngốc. “Này cũng là ngươi học từ lưu manh kia sao?”
“Không, không phải.” Ngón tay Tại Trung miết qua điểm nhỏ trước ngực mình, cái mông nhấp nhổm cọ cọ vào lửa nóng bên dưới, thân mình mềm nhũn ngã trên người Duẫn Hạo, “Ta học theo ngươi”.
“Nga. Ngươi còn học theo ta cái gì.” Thanh âm Duẫn Hạo cũng hết sức mị hoặc, cố ý dụ dỗ tiểu yêu tinh lười nhác kia. Hai người quấn quýt si mê nhau lâu như vậy, y vốn luôn ngoan ngoãn nằm đột nhiên lại chủ động, nghịch ngợm hết cắn lại sờ cơ thể mình, loại đãi ngộ này thật không ngờ mình cũng có diễm phúc được hưởng. Duẫn Hạo không thể không thừa nhận, loại sự tình này, Tại Trung quả thật có thiên phú.
“Đương nhiên còn có.” Y phục Tại Trung gần như tuột hết ra, y cẩn thận đem thân mình ghé vào cơ thể Duẫn Hạo từ từ vặn vẹo. Ngón tay linh hoạt đem tiết khố trên người ném sang một bên, đôi chân như không xương đem cơ thể trần trụi trườn lên người Duẫn Hạo. “Ngươi cứ ngoan ngoãn nằm im”.
Tiểu yêu tinh xinh đẹp vô hạn đem ngón trỏ bỏ vào miệng, sau đó lại đem ngón tay ướt nước đặt tại nhũ tiêm cứng rắn trên ngực Duẫn Hạo, xúc cảm lạnh lạnh khiến Duẫn Hạo không tự chủ được rùng mình. “Ha ha” Tiểu yêu tinh cười nhẹ một tiếng, thực thích phản ứng của Duẫn Hạo. Gảy vài cái, sau đó đưa tay nắm lấy du͙© vọиɠ nóng bỏng bên dưới, cao thấp ma sát. Duẫn Hạo khép hờ mắt, thở một hơi thật dài, say mê hưởng thụ sự ôn nhu an ủi của Tại Trung.
Tại Trung cúi đầu cười, rất là đắc ý. Động tác trên tay càng nhanh hơn, miệng tiến đến bên tai hắn, ôn nhu hỏi, “Duẫn Hạo a, thích không?” Duẫn Hạo quay đầu hôn lên hai má mịn màng của y, “Ngoan, lại đây cho ta hôn nhẹ”. Tại Trung nhu thuận đem đôi môi đỏ mọng đưa lên, để cho hắn hôn đủ, sau khi buông ra, đôi môi mềm mại đã trở nên sưng đỏ ướŧ áŧ đến mê người.
Tại Trung dừng động tác, ôm thắt lưng Duẫn Hạo. Duẫn Hạo không khỏi rêи ɾỉ một tiếng, “Tiểu yêu tinh”.
“Đừng nóng vội.” Tiểu yêu tinh ôn nhu nói, thân mình trượt xuống, tựa đầu chôn ở khố gian hắn, hôn lên du͙© vọиɠ nóng bỏng, vươn đầu lưỡi như gần như xa chơi đùa. Duẫn Hạo khó khăn hô hấp, rống lên một câu. “Trời ạ, ngươi này bảo bối.” Loại tra tấn này thật không hiểu hắn còn có thể nhẫn lại bao lâu, rất mau đã bị y bức điên lên rồi, đôi mắt đỏ ngầu nhìn y ra lệnh: “Tiểu yêu tinh, ngươi mau thả ta ra”.
Đôi mắt nhuộm đầy sương mù của tiểu yêu tinh mơ màng nhìn về phía Duẫn Hạo đang thở hổn hển, cố sức đưa du͙© vọиɠ cực đại của hắn vào miệng âu yếm. Qua khe miệng lầm bầm một câu, “Sẽ không thả”.
Duẫn Hạo trong đầu từng đợt mê muội, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt hướng thẳng lêи đỉиɦ đầu, mồ hôi trong nháy mắt phủ ướt toàn thân. Thật là muốn lấy mạng người mà!!! Duẫn Hạo thở gấp từng đợt, trong đầu mặc niệm: Ta nhẫn, ta nhịn, không cho y chơi đủ, y nhất định sẽ không bỏ qua. Hắn đã cố gắng chịu đựng, kiên nhẫn nằm im trên giường, chính là hơi thở nam tính mãnh liệt của hắn năm lần bảy lượt đều bị tiểu yêu tinh làm tắc nghẹn cơ hồ đến rơi lệ, miệng cũng mở thật to thở dốc.
Dần dần, tiểu yêu tinh mất kiên nhẫn, mạnh mẽ nhổm dậy. “Mệt quá, ta không làm nữa”. Chỉnh chỉnh lại quần áo, nghiêng người nằm xuống bên cạnh Duẫn Hạo, cánh tay đặt qua người hắn, giơ một chân nhẵn nhụn mịn màng hăng hái vắt ngang qua thắt lưng hắn, hôn nhẹ lên khuôn mặt đã được phủ kín tìиɧ ɖu͙© của Duẫn Hạo, ngọt ngào dỗ: “Ngủ a”.
Duẫn Hạo đang say mê tận hưởng cứ thế bị y một ngụm cắn tỉnh, nghe thấy y nói buồn ngủ liền nhất thời không thích ứng được, suýt nữa ngất xỉu. Nghiêng đầu nhìn, tiểu yêu tinh hô hấp bình thản giống như đã thực sự ngủ rồi, Duẫn Hạo đỉnh đầu lập tức bốc khói, trong lòng thầm đay nghiến, ta như thế này có thể ngủ được mới là lạ. Thở sâu, trầm giọng kêu, “Tiểu yêu tinh.”.
“Ân.” Tại Trung ngoan ngoan đáp một tiếng, miệng khẽ nhếch lên, tâm tình thật tốt.
“Ngươi thực không làm nữa?”
“Ân, mệt mỏi quá. Chúng ta ngủ.” Tiểu yêu tinh vẫn ngọt ngào mật mật, cánh tay ôm chặt Duẫn Hạo, đầu rúc vào cổ hắn, thân thể nhẹ nhàng run run, hẳn là đang cười trộm đi.
“Hảo. Vậy thì, ta làm”. Tiểu yêu tinh đang vụиɠ ŧяộʍ vui sướиɠ cười lập tức bị lật lại, đặt nằm ngửa trên giường.
“A…… Ngươi làm cái gì?” Tiểu yêu tinh thất thanh kêu lên sợ hãi. “Ngươi không phải bị trói chặt lắm sao?” Chính mình khi bị phược tiên tác trói, toàn thân đều không còn sức lực, căn bản không có khả năng thoát ra. Bởi vì biết như vậy nên nãy giờ y mới dám làm càn với Duẫn Hạo thế chứ.
“Phược tiên tác đối với người thường mà nói chỉ là một vòng trang sức bình thường”. Mà vòng trang sức bình thường đương nhiên không trói được Duẫn Hạo, dù có trói chặt đến thế nào cũng vô dụng.
“Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta.” Tiểu yêu tinh cực buồn bực cực ủy khuất cực không muốn, dùng sức mạnh mẽ ngăn chặn người nào đó đang lột quần áo của mình.
“Ta khi nào thì lừa ngươi?” Duẫn Hạo một giây cũng không nhẫn được, đem chân tiểu yêu tinh tách ra để ở hai bên đùi mình, ngón tay không chút chậm trễ hướng u huyệt xinh đẹp quấy nhiễu. “Ta chỉ là không giãy dụa mà thôi”.
“Ân…… Ô ô. Ngươi đừng……” Cảm thấy kế hoạch lớn của mình bị phá sản, tiểu yêu tinh không ngừng giãy dụa, vốn định trêu đùa hắn một chút, nào biết kết quả vẫn là chính mình bị ăn, nhìn hắn một bộ dáng như sắp bốc hoả đến nơi kìa. Ô ô, thảm! Mà vị vương lang sói đó căn bản không thèm để ý tới kháng cự của y, rất chuyên tâm làm loạn trên người y.
“Ngươi… ngươi nói về sau toàn bộ đều nghe ta”. Bị hắn đùa đến cả người nóng lên, Tại Trung vẫn cố gắng giãy dụa eo nhỏ lần cuối.
“Nghe lời ngươi? Ngươi cho là tướng công ngươi sẽ để yên cho ngươi chơi đùa như vậy sao? Hả?” Duẫn Hạo đem du͙© vọиɠ đã sớm kêu gào thẳng tiến vào cơ thể Tại Trung, sau đó thoả mãn dỗ dành. “Ngoan ngoãn, đừng lộn xộn”.
“Ô ô……” Cái miệng nhỏ nhắn đang mở lớn kháng nghị lập tức bị người ta hôn chặn lại, nói không nên lời.
Cứ vậy một đêm, Duẫn Hạo hết sức ôn nhu cùng tiểu yêu tinh dại dột triền miên âu yếm. Tiểu yêu tinh tuy là có chút dỗi, bởi vì y không thể đem Duẫn Hạo trêu chọc thành công, tuy nhiên chỉ trong chốc lát thắt lưng liền mềm nhũn lại, như say như mê rơi vào biển tình ái dục cùng Duẫn Hạo, sa vào trong đó mà không cách nào thoát ra được……
…
*rút khăn lau máu mũi*…
=o=