Trầm mặc một lúc, sau đó chậm rãi mở miệng, “Các ngươi ở trong này đã một thời gian rồi. Chuyện Kim quốc đã sớm giải quyết xong, giờ cũng là thời điểm nên ban thưởng cho Tuấn Tú. Ta tính toán phong y làm Tiêu Dao Vương, ban thưởng nguyên kim quốc làm đất phong.” Dừng một chút, nhìn về phía Hữu Thiên đang nằm trên mặt đất, ngữ khí càng hòa hoãn, “Mặt khác, mẫu hậu ta có một nghĩa nữ, nghe nói rất có tố chất thích hợp làm Vương phi, không bằng đến lúc phong Vương tiện thể ban hôn luôn, một lúc đến hai chuyện tốt. Ngươi thấy thế nào? Hữu Thiên”.
“Ngươi!!” Hữu Thiên nhảy dựng lên, nổi giận trừng mắt nhìn.“Vẫn là lưu giữ cho chính mình đi”.
Duẫn Hạo thoả mãn nhìn yêu hồ đang xung khí, tựa hồ lông tơ toàn thân đều dựng lên. Thời điểm tâm tình không tốt, dùng người khác để xả nỗi lòng quả nhiên sảng khoái hơn rất nhiều a.
Hữu Thiên đảo mắt, phủi phủi mấy sợi cỏ bám trên người, rồi lại chậm rãi ngồi trở về. Bình thản nói, “Ngươi đi mà canh chừng Tại Trung ca đi. Bằng không, y sẽ lại sớm mò ra đây gặp ta, dù sao, Tại Trung cũng rất để ý đến ta”.
Bộ dạng nổi trận lôi đình của Duẫn Hạo làm Hữu Thiên đắc ý cười cợt. Nhẫn nhịn!!! Duẫn Hạo hừ lạnh một tiếng, oán hận phất tay áo xoay người bỏ đi.
Nhìn bộ dáng nổi giận mà không phát tiết được của hắn, Hữu Thiên cười càng đắc ý.
“Kỳ thật, ngươi không phải hiểu lầm ta cùng y, mà là vì trong lòng có nỗi sợ hãi. Đúng không?”.
Duẫn Hạo không tự giác dừng cước bộ. Là như thế sao?
“Ngươi yêu thương y, lại lo lắng y không yêu ngươi. Cho nên mới đối y dùng thủ đoạn cưỡng chế.” Hữu Thiên chậm rãi nói xong, ở trong lòng đối Tại Trung hết sức bội phục, tên Đế Vương mà đông thần thổ địa ai ai cũng kính sợ này thế nhưng lại vì y mà lo được lo mất. Quả nhiên không hổ là Tại Trung ca của ta a!!
Hữu Thiên khẽ cười, lại có chút sầu lo “Ngươi cũng biết. Yêu, không phải cứ như vậy bắt lấy”.
Duẫn Hạo cười lạnh, xoay người rời đi.
Những kẻ ngày thường luôn bình tĩnh, một khi yêu sẽ trở nên điên cuồng đáng sợ nhất. Huống chi, Duẫn Hạo lại là nam nhân có địa vị cùng quyền thế cao nhất.
Chỉ mong, bọn họ sẽ không có quá nhiều xung đột.
Cảm thấy tâm trạng thật bất ổn.
Tuấn Tú không biết đã đi ra từ lúc nào, yên lặng ôm Hữu Thiên, đem hơi ấm đến cho thân thể có chút lạnh của hắn.
…
Duẫn Hạo có chút chật vật bước nhanh, mang theo tâm tư rối bời bị người nhìn thấu.
Yêu, không phải cứ như vậy bắt lấy.
Kia vậy phải làm thế nào? Không có tiểu yêu tinh trong cung, dường như chính mình không có nơi dung thân, không biết đến nơi nào, đến làm gì. Cho nên, tuyệt đối không thể để y đi được.
Càng phủ nhận, bất an giấu sâu trong lòng lại càng trở nên mãnh liệt.
Sau khi Hữu Thiên xuất hiện, tâm tình đã cố không thèm để ý tới đó lại càng được thể hiện rõ ràng hơn.
Tại Trung thích ta, chính y đã nói trong lòng y có ta.
Tại Trung đã nói sẽ mãi ở cùng ta, chính là khi người đó đến y lại muốn rời đi.
Cảm thấy thật đau, không muốn nghĩ nữa vì cái gì y mới đến, không muốn nghĩ nữa ngày đó vì cái gì y nói phải rời đi. Mỗi khi nhớ tới, đáy lòng sẽ toát ra một du͙© vọиɠ điên cuồng muốn huỷ diệt, huỷ diệt để y chú ý đến mình, huỷ diệt y.
Như bây giờ, một bên là đau lòng không thôi, một bên lại cảm thấy vẫn còn chưa đủ, còn chưa đủ, phải làm y thống khổ hơn nữa, làm cho y cũng phải cùng ta đau giống nhau.
Cho nên sợ tới gần y, sợ nhìn đến gương mặt lạnh lùng của y, sợ y kịch liệt phản kháng, sợ chính mình nhịn không được lại làm tổn thương y.
Ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ? Tiểu yêu tinh của ta.
…
Đêm buông xuống, ánh trăng mơ màng phủ lên cơ thể mỏng manh tiều tụy của tiểu yêu tinh đang nằm trên giường.
Giấc ngủ đối với y thật khổ sở, tay nắm chặt gối, thân mình cuộn thành một đoàn, lông mi thật dài như cánh bướm thỉnh thoảng lại bất an run run lên, trên gương mặt có vương lại cả mồ hôi cùng nước mắt.
Tiểu yêu tinh đầu choáng váng nặng nề, không biết đã qua bao lâu, cũng không muốn biết đã xảy ra cái gì, chỉ cảm thấy tâm hoảng loạn, thực cô đơn, thực sợ hãi.
Trong lòng bắt đầu nhận ra, liền sợ hãi hắn không thèm để ý mình nữa.
Trong lòng bắt đầu sợ hãi, liền không còn dũng khí lần nữa ở trong lòng hắn vô tư làm nũng.
Hành vi của hắn, ngữ khí của hắn, đều khiến tiểu yêu tinh vốn không phòng bị gì bị tổn thương thật nhiều.
Tiểu yêu tinh bị thương lại không thể trốn thoát, liền cuộn tròn người lại, đem chính mình phong bế, tựa hồ như vậy có thể chống đỡ trước thương tổn. Thực sợ hãi, lại không biết nói sao. Những lần bị công kích trong dĩ vãng, bởi vì có nội đan hộ thể ngàn năm mà mẫu thân lưu lại nên lần nào cũng có thể nhẹ nhàng thoát hiểm, vậy nên cho tới bây giờ Tại Trung chưa từng trải qua cảm giác bị thương. Nhưng lần này không như vậy, ở chỗ sâu thẳm nào đó trong tâm bị bi thương càn quét khiến trái tim co rút muốn vỡ vụn, một trận lại một trận, nội đan có lợi hại thế nào cũng là vô dụng.
Trong lòng đau quá, đau quá.
Hắn không thích ta, hắn không thèm để ý ta, hắn hại ta thật khó chịu.
Tiểu yêu tinh nằm ở trên giường, tay nắm chặt ngực, trên mặt hiện lên sự thống khổ, nước mắt chậm rãi tràn ra, đáy lòng chua xót khổ sở, thân thể bài xích cùng Hạo tiếp cận, thế nhưng trong lòng lại lúc nào cũng chỉ nghĩ đến mình hắn.
“Ta làm sao vậy? Ta thật khó chịu.” Tiểu yêu tinh bất lực khẽ kêu, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
“Đừng khóc. Hài tử ngoan của ta.” Mơ hồ tựa như có tiên nữ ôn nhu xinh đẹp ngồi bên, vuốt ve tiểu yêu tinh đang thống khổ,“Ngoan, ngươi đã trưởng thành rồi, đã biết yêu rồi.” Nhẹ nhàng lau đi giọt tình lệ lần đầu rơi xuống trên gương mặt tiểu yêu tinh, nhẹ giọng mắng,“Yêu chính là như vậy, vừa khổ lại đau, nhưng rồi có khoái hoạt ngọt ngào. Đừng sợ, phải dũng cảm lên, bé ngoan của ta. Mẫu thân luôn ở bên ngươi.” Tiếng nói mềm nhẹ mang theo sự đau lòng không thôi, cũng mang theo sự cổ vũ, kỳ dị thoảng qua tai tiểu yêu tinh đang bất an.
“Ân.” Tại Trung đáp nhẹ một tiếng, trở mình ôm chặt cái gối vào lòng, sau đó nhẹ nhàng chìm vào trong giấc ngủ, lúc này đây, tựa hồ chẳng còn khó chịu.
Duẫn Hạo ghen ghét trừng mắt nhìn cái gối y đang ôm trong lòng. Ôm nhanh như vậy, ngủ ngon như vậy…
Chỉ có mình ta sao? Chỉ có mình ta là đau khổ thôi sao? Tiểu yêu tinh?
…
Quay lại tẩm cung, nằm ở trên giường, cô đơn lẻ loi một mình, trong lòng cảm thấy thật trống rỗng, kéo gối ôm vào lòng, vẫn khó có thể nhắm mắt. Trên giường này còn lưu lại hơi thở của kẻ đó, hương thơm tự nhiên có chút quyến rũ mê hoặc của kẻ đó.
Giống như thấy y đang nằm trên giường, sắc mặt ửng hồng, hô hấp khó khăn, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy phun ra những tiếng rên kiều mị ngấm đến tận xương tuỷ, “Hạo, ân…… Hạo……” Hơi thở ngọt nị nhuyễn hương, dung nhan đầy mê hoặc ngay trước mắt, bên tai lại có tiếng nhẹ giọng ngâm nga, Duẫn Hạo toàn thân căng thẳng, một cỗ du͙© vọиɠ mãnh liệt từ phía dưới thẳng hướng lên, châm ngòi cho du͙© vọиɠ tuổi trẻ.
“Hạo, tiến vào, tiến vào.” Y kẹp chặt chân, khó nhịn vặn vẹo, con ngươi ướŧ áŧ khát cầu nhìn vào chính mình, kiều mị khẩn cầu.
Duẫn Hạo vươn tay cầm du͙© vọиɠ của chính mình.“Cho ngươi, cho ngươi, tiểu yêu tinh của ta”.
“A, a.” Y vừa hưởng thụ vừa vặn vẹo vòng eo, thanh âm cao ngất mang chút run rẩy, làm nũng kháng nghị, “Từ bỏ, Hạo, dừng lại.” Nói như vậy, thân thể lại thành thực chào đón. Ở nơi hai người kết hợp, một chuỗi lại một chuỗi âm thanh phát ra, cửa huyệt nóng bỏng gắt gao quấn quít hút lấy du͙© vọиɠ của hắn, đem lại vô vàn mê muội kɧoáı ©ảʍ.
“Tại Trung.” Gầm nhẹ một tiếng, Duẫn Hạo sau đó liền ngơ ngác nhìn trọc dịch trên tay, vừa nghĩ đến kẻ đó, hắn liền có thể……
Này chết tiệt, tiểu yêu tinh chết tiệt!!!
…
“Ngươi a, thật sự là ác ma bảo bối!!” Duẫn Hạo đứng bên nhìn chằm chằm vào Tại Trung đang yên giấc trên giường, bàn tay đưa ra búng vào chóp mũi y. “Nói, ta có phải là kiếp trước thiếu ngươi cái gì, để kiếp này ngươi đặc biệt đến đòi nợ, ân?”.
Vốn là muốn đi tìm phi tử giải quyết, đi đến nửa đường đột nhiên nhớ tới, chính mình còn sót lại có một phi tử đang ở cấm cung, không nên quấy rầy. Đúng, chính là như vậy. Tuyệt đối không phải bởi vì nhớ tới tiểu yêu tinh thích ăn dấm chua này, cũng tuyệt đối không phải vì nhớ tới vẻ đáng yêu khi ghen của y mà nhịn không được chạy tới.
“Ngươi a, đừng đắc ý. Ta sẽ không cúi đầu trước, ta chính là Vương thượng. Ngươi phải giải thích trước, có biết hay không, bằng không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Duẫn Hạo sau khi cẩn thận suy nghĩ, liền âm trầm tiếp tục nói. “Ngươi nếu không nghe lời, ta liền đem ngươi giam ở thiên lao, nghe được không?”.
Tại Trung “hừ” một tiếng, đá văng chăn, vạt áo rớt ra lộ hơn phân nửa da thịt trắng mịn như tuyết ngọc, ngủ cảm thấy thật nóng.
Duẫn Hạo híp mắt nhìn chằm chằm vào xiêm y nửa kín nửa hở không hề phòng bị của Tại Trung, khẽ nuốt nước bọt rồi tiếp tục nhỏ giọng quở trách. “Ngươi thật đúng là không nghe lời, đang ngủ cũng phản kháng ta! Xem ta như thế nào thu thập ngươi.” Lại cảm thấy ngữ khí này thật sự là rất không thích hợp để nói mấy câu đấy, ho nhẹ một tiếng, cắn răng, “Tiểu yêu tinh bại hoại, ngay cả lúc ngủ cũng câu dẫn người!” Y rốt cuộc có biết hay không, bộ dáng này của y đối với một kẻ đói khát niên kỉ như hắn là rất nhiều kí©h thí©ɧ? “Ngươi lại đang nghĩ đến mấy chuyện xấu có phải không? Ta sẽ không thượng ngươi nữa đâu. Đừng hòng!!”.
Miệng nói lầm bầm, mắt cũng cố liếc đi chỗ khác. Nhưng thật sự là nhịn không được, lại quay đầu, nhìn nhìn bả vai trần đáng yêu phiếm hồng của tiểu yêu tinh, khuôn mặt dần áp sát vào, bắt đầu trở nên mê muội, tay cũng nhịn không được mà hướng tới điểm đỏ nho nhỏ bắt mắt hiện lên trước ngực y, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Ân.” Tại Trung trở mình một cái, nhẹ nhàng lăn vào lòng Duẫn Hạo, đầu đặt ở cổ hắn, môi dán vào tai hắn. “Hạo”.
Nhẹ giọng thấp gọi, hơi thở ấm áp làm cổ Duẫn Hạo ngưa ngứa, cảm giác tê dại từ tai lập tức lan ra toàn thân, vội vàng khơi mào khát vọng hắn đang cố cưỡng chế. Duẫn Hạo leo hẳn lên giường, dang tay ôm chặt Tại Trung, mấy ngày không được hôn môi âu yếm, mấy ngày không tự nhiên ôm y đã quá sức chịu đựng của hắn.
Tại Trung đột nhiên bị ôm chặt thì hoảng hốt mở mắt, miệng lẩm bẩm: “Như thế nào lại mơ thấy ngươi, chán ghét!” Hai tay đẩy Duẫn Hạo ra, lăn lộn một vòng rồi tiếp tục ngủ.
Mấy ngày trước chỉ cần đến gần, y liền có phản ứng rất kịch liệt, không giống như hôm nay tự động ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn thế này. Hiện tại, miệng y mặc dù phát ra âm thanh oán giận, nhưng nghe khẩu khí chính là oán giận giấc mơ mà thôi, chẳng lẽ y đã không còn tức giận hắn nữa?
Duẫn Hạo bị đẩy ra ngược lại còn vui vẻ phấn khởi, cho dù bây giờ Tại Trung có đang nửa tỉnh nửa mê đi nữa. “Tại Trung a, ngươi thường mộng ta? Mộng ta đang làm cái gì?”.
“Ân.” Tại Trung híp mắt xoay đầu, mang theo nghi hoặc nhìn Duẫn Hạo, mơ mơ màng màng, cố sức nghĩ nghĩ, đầu cúi xuống. “Không biết.” Bộ dáng mơ màng chưa tỉnh ngủ của y làm cho Duẫn Hạo nhịn không được yêu thương, vươn tay xoa má cười trìu mến, “Tại Trung a, ngươi cố nghĩ thêm một chút đi.”
Tại Trung buồn ngủ chính là không thể chịu nổi sự quấy nhiễu này, mày nhíu lại, giơ chân đá.“Hừ! Phiền chết.” Lại lăn lăn ngủ tiếp.
Duẫn Hạo thình lình bị đá đặt mông ngồi trên mặt đất như vậy thì tức giận đến run người, ngón tay chỉ thẳng vào tiểu yêu tinh đang chép miệng ngủ. “Ngươi… ngươi, ta đúng là ngu ngốc mới vì ngươi đau lòng. Hừ!!” Tức giận đến hận không thể đem tiểu yêu tinh chết tiệt này ăn sạch, cơ mà thời điểm tức giận lại vẫn nhớ rõ nhẹ giọng chút. Một câu rất có khí thế đó dường như hắn nói không rõ, biểu tình trên mặt cũng mơ mơ hồ hồ, người khác không biết nhìn vào bộ dáng này, nhất định sẽ tưởng hắn là đang ngồi khuê phòng trong trách chồng mình phụ bạc.