Chương 23: Thật giả lẫn lộn, giả nhiều hơn thật

Khi Tuyên Vương trở về phủ, đã có người đợi sẵn.

Một vị công tử trẻ mặc áo trắng đang ngồi trước bàn, tay cầm chén trà, ngẩn ngơ xuất thần. Gương mặt tuấn tú hiếm khi lộ ra vẻ mơ màng, cả người toát lên vẻ ôn hòa, tĩnh lặng.

Cho đến khi Tuyên Vương ngồi xuống bên cạnh, người kia mới bừng tỉnh.

Công tử ấy như bị một phen kinh hãi, đặt chén trà xuống, tay vỗ ngực, mặt đau đớn nói: “Ngài thật là, đi đứng không phát ra tiếng, muốn dọa chết ai.”

“Là ngươi có tật giật mình.” Tuyên Vương không nương tay chế giễu.

“Ta chỉ đang suy nghĩ nhập thần…” Lâm Trường Dực thở dài, gạt đi những suy tư hỗn độn trong lòng. Y đứng dậy, mang hộp thuốc đặt lên bàn, mở ra, lấy ra dụng cụ y tế.

Tuyên Vương đưa tay tháo đai lưng, từng lớp từng lớp cởϊ áσ, bên ngoài là áo choàng trắng, bên trong lại mặc mấy lớp áo đen. Lúc này mấy lớp áo đó dường như bị ướt, nặng trịch, khi bị vứt xuống đất phát ra âm thanh nặng nề.

Làn da chi chít vết sẹo chồng chéo lộ ra, nam nhân không nói lời nào, quay lưng về phía sau.

Không còn lớp áo che chắn, mùi máu tanh nồng nặc lập tức tràn ngập căn phòng.

Lâm Trường Dực nhìn rõ vết thương trên lưng hắn, lập tức hít một hơi lạnh.

“Khó trách ta nhận được thư truyền tin của Vệ Trừng hai ngày trước, bảo ta ngay lập tức tới khám cho ngài,” Lâm Trường Dực nhìn mấy chiếc áo đẫm máu dưới đất, cười tức giận, “Điện hạ thật là giỏi chịu đựng.”

“Vừa rồi ta ở Kim Ninh cung chẳng nhìn ra được chút khác thường nào.”

“Ngài sao vẫn chưa tự dày vò đến chết nhỉ.”

Mỗi từ đều cắn rất nặng, như khó khăn lắm mới thốt ra được từ kẽ răng, đầy oán khí và giận dữ.

Tuyên Vương kiên nhẫn chờ một lát, không nghe thấy lời tiếp theo, mới nhẹ nhàng cười một tiếng.

Bị mắng cũng không giận, càng không chấp nhặt chuyện Lâm Trường Dực thất lễ. Hắn vẫn mỉm cười, ôn hòa nói: “Mắng đủ rồi thì xin thái y Lâm khám cho bổn vương.”

“Điện hạ tài giỏi như vậy, sao không tự chữa cho mình?!” Lâm Trường Dực bị vẻ mặt không quan tâm của hắn chọc tức phát điên, “Ngài bị thương thế này còn vào cung? Có phải lại uống rượu không?”

Tuyên Vương ừ một tiếng, “Bổn vương đảm bảo lần sau sẽ không thế nữa, đừng lo.”

Đảm bảo? Lâm Trường Dực cười lạnh.

Nam nhân nhẹ nhàng an ủi, nếu là người khác chắc chắn sẽ bị giọng điệu chân thành của hắn lừa gạt.

Nhưng Lâm Trường Dực không mắc lừa nữa, từ lúc hắn ta vào thái y viện học đã thường nghe Tuyên Vương nói những lời này.

Sáu năm trôi qua, bị lừa bao nhiêu lần, đã sớm rút kinh nghiệm.

Lời Tuyên Vương nói thật giả lẫn lộn, giả nhiều hơn thật, lời nói dối qua quýt thành thạo, ai tin thì người đó là kẻ ngốc.

Lần sau sẽ không thế nữa?

Hắn rõ ràng lần sau vẫn dám!

Lâm Trường Dực cầm trán, nhịn lại lời muốn mắng.

Nghe tiếng người trước mặt yếu ớt ho khẽ, Lâm Trường Dực tức giận biến thành bất lực.

Cuối cùng không thể cưỡng lại.

Hắn ta thở dài chấp nhận số phận, bắt đầu tìm thuốc trong hộp.

Tìm kiếm một lát, rất nhanh tay hắn ta cầm mấy lọ thuốc bột, y không lập tức sử dụng, mà lần lượt đưa tới trước mặt Tuyên Vương.

Nam nhân đón lấy, một tay khéo léo mở nắp, đưa miệng lọ lên mũi ngửi nhẹ. Chỉ một cái ngửi, hắn lại đậy nắp lại, đưa trả Lâm Trường Dực.

Lâm Trường Dực vẻ mặt bình thản nhận lại lọ thuốc, bắt đầu bôi thuốc cho vết thương trên lưng Tuyên Vương. Một loạt động tác y làm rất thuần thục, hiển nhiên là do nhiều năm ăn ý mà thành.

Trong phòng không ai nói gì, bầu không khí trở nên trầm lặng đáng sợ.

Đột nhiên, Lâm Trường Dực nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Ta nghĩ trên đời này không ai rộng lượng hơn ta.”

Là một y giả, một thái y tự nhận có chút tài năng, mỗi lần đều bị bệnh nhân trước mặt nghi ngờ dùng thuốc và y thuật, thật là sỉ nhục lớn.

Tuyên Vương không còn cười, giọng nói cũng trầm xuống, hắn hiếm khi nói thật:

“Bổn vương không nhằm vào ngươi.”

Lâm Trường Dực nghẹn lời, không biết nói gì. Một lát sau, mới thở dài một tiếng: “Ta biết mà.”

Thuốc có thành phần gì, ai nói Tuyên Vương cũng không tin, chỉ có hắn tự xác nhận mới được.

Hắn không nhằm vào ai, chỉ là không tin tưởng bất kỳ ai.

Không khí quá nặng nề, Lâm Trường Dực không chịu nổi, lại bắt đầu kiếm chuyện để nói:

“Ngài bị thương thế nào? Vụ án Giang Nam khó giải quyết vậy sao?”

“Ừ? Vệ Trừng chém.”

Lâm Trường Dực: “...”

Cố ý phải không?

“Ngài không thể nói chuyện đàng hoàng sao?”

“Ngươi không thể dùng đầu óc mà nói chuyện với bổn vương sao?”

Lâm Trường Dực: “........”

Vụ án nếu không khó giải quyết, sao lại phiền đến Tuyên Vương tự thân đi một chuyến? Còn về vết thương, tất nhiên là động chạm đến lợi ích của một số người, bị trả thù.

“Bổn vương nghĩ mấy tháng không gặp ngươi có chút tiến bộ.” Tuyên Vương thở dài, “Cũng đúng, người trong thái y viện chỉ cần y thuật tốt là đủ, không cần dùng đầu óc.”

Lâm Trường Dực quyết định cắt đứt quan hệ họ hàng với hắn một canh giờ.

Tuy nhiên, chỉ kiên trì được một lát, thái y Lâm sinh ra đã nhiều lời lại thích lải nhải liền ngồi không yên, hắn ta cẩn thận quan sát vết thương dữ tợn kia, mày nhíu lại.

“Vết thương này lành tốt, hình như bị rách đột ngột, nhưng lại không giống…”

Dường như bị một lực cực lớn đập qua, là bị búa đập? Không đúng, Tuyên Vương nhân duyên không tệ, chắc cũng không có kẻ thù đặc biệt vào cung đập hắn một trận nhỉ.

Hơn nữa vị trí này, độ cao này…thật kỳ lạ.

Thái y Lâm với tinh thần cầu thị, khiêm tốn cầu giáo: “Ta nhìn không ra, ngài có thể nói ta biết là sao không?”

Trong đầu Tuyên Vương đột nhiên hiện lên một bóng hình nhỏ nhắn.

Chiếc váy lấm lem, ống tay áo rách nát, cái tai đầy máu.

Còn đôi mắt rõ ràng rất thẹn thùng, nhưng lại kiên quyết bướng bỉnh.

Tất nhiên là bị cái đầu cứng rắn của một tiểu cô nương nào đó đập vào.

Người kia vô lý, bất chấp tất cả, nhất quyết giữ y lại.

Tuyên Vương khẽ cười, nói: “Vô ý đập vào khung cửa.”

Nói thật với Lâm Trường Dực chẳng có vấn đề gì, chỉ là—

Hắn không muốn nói.