🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Quyển 1: Bắt đầu thử tháchChương 1: Pet Shop Kỳ DuyênEdit: Lam Liên------------------------------------------------------
Trên bờ biển phía đông rộng lớn và tráng lệ của đất nước, có một thành phố Tân Hải yên tĩnh ven biển. Nơi đây có phong cảnh đẹp, trình độ kinh tế cao, nhịp sống chậm, phụ cận không có khu xí nghiệp công nghiệp lớn nào, là một chỗ thích hợp để sinh sống.
Trong thành phố tráng lệ đó tồn tại một cửa hàng thú cưng vô danh.
Sáng sớm, một chiếc taxi dừng lại trước cửa hàng thú cưng. Trương Tử An bước ra khỏi xe, lấy chiếc vali kéo xuống từ cốp xe rồi hướng ông chủ taxi cảm ơn.
Chiếc taxi biến mất ở cuối đường. Trương Tử An hít một hơi không khí mang vị mặn và nhìn lên bảng hiệu của cửa hàng thú cưng: Cửa hàng thú cưng Kỳ Duyên.
Cửa cuốn của cửa hàng thú cưng đã bị đóng và một tờ thông báo bằng giấy A4 được dán ở cửa. Chỉ có bốn chữ trong thông báo: tạm thời đóng cửa.
Hắn không ngần ngại xé thông báo, vò nó cho vào túi, bởi vì thông báo này chính là hắn dán lên .
Nếu cẩn thận quan sát mặt hắn sẽ phát hiện hắn có quầng thâm rất nghiêm trọng, đôi mắt đỏ ngầu, hiển nhiên đã vài ngày không có nghỉ ngơi tốt, tâm trạng cũng vô cùng tồi tệ.
Hắn móc chìa khóa ra, mở khóa, sau đó đem cửa cuốn kéo lên để lộ cánh cửa kính cao từ sàn đến trần của cửa hàng thú cưng.
Mở khóa thứ hai trên cánh cửa kính, đẩy cửa ra.
Bởi vì đã vài ngày không có mở cửa nên trong nhà không khí thực nặng nề. Hắn đem hai cánh cửa kính mở hết ra, kéo rương hành lý đi vào.
“Về đến nhà rồi.” Hắn lẩm bẩm nói.
Pet shop vô cùng an tĩnh, không có tiếng mèo kêu, không có tiếng chó sủa, không có tiếng chim hót, không có cá nhảy, yên tĩnh như nhà mồ. Chỉ có một ít l*иg sắt rỗng cùng hộp trưng bày, còn có chút phân mèo cùng lông chim rơi rụng ở trong l*иg, hơi tản ra mùi lạ. Tất cả đều cho thấy chủ nhân nơi này và các thú cưng đã rời đi một cách vội vàng.
Trong chốc lát, Trương Tử An dường như nhìn thấy khung cảnh nhộn nhịp và sống động của pet shop trong quá khứ. Tiếng kêu của những thú cưng hỗn giao thành bản hoà tấu cả ngày lẫn đêm…… Hắn lắc đầu, đem hồi ức ném lại phía sau, mang theo vali ra cầu thang lên tầng hai.
Quay trở lại phòng mình trước kia, hắn mở cửa sổ ra để thông gió, sau đó lấy bức chân dung đen trắng của cha mẹ ra khỏi vali, đặt nó thẳng đứng trên bàn viết, chắp tay, yên lặng cầu nguyện với bức chân dung.
Trương Tử An tốt nghiệp đại học không lâu, ở nơi khác mới tìm được một công việc khá tốt trong lĩnh vực của mình thì một đêm nọ liền nhận được tin dữ cha mẹ hắn gặp tai nạn xe cộ.
Hắn như bị sét đánh, vội vàng chạy về thành phố Tân Hải. Cha đã chết tại chỗ trong một tai nạn xe hơi, còn mẹ bị thương nặng. Ở phòng ICU cấp cứu mấy ngày, cuối cùng vẫn không qua khỏi.
Cửa hàng thú cưng này là tài sản duy nhất còn lại của cha mẹ anh.
Khi Trương Tử An vội vã quay về để gặp mẹ lần cuối, mẹ đã lo lắng nhìn hắn và nói với giọng yếu ớt: "Tử An, thú cưng trong cửa hàng..."
Hắn hiểu ý của mẹ mình. Những con thú cưng trong tiệm đã bị bỏ mặc trong vài ngày, nếu còn như vậy toàn bộ sẽ bị chết đói chết khát. Vì vậy hắn vội vã quay lại cửa hàng. Tất cả các con vật khi đó đã đều thở thoi thóp, giống như mẹ hắn. Để có thể nhanh chóng quay lại bệnh viện cùng mẹ, hắn chỉ có thể xử lý những con thú cưng này càng sớm càng tốt. Có thể bán liền giá thấp bán đi, không ai mua liền tặng người, thật sự không được nữa liền trực tiếp phóng sinh.
Sau khi vội vã quay lại bệnh viện, hắn nói với mẹ: "Các con thú cưng đều ổn, mẹ yên tâm đi." lúc này mẹ hắn mới nắm tay hắn, mỉm cười ly thế.
Sau đó, hắn dành toàn bộ tinh lực vào đám tang. Trương Tử An hoàn toàn không biết phải làm gì. May mắn thay, có một số hàng xóm nhiệt tình và bạn bè của cha mẹ giúp đỡ, còn có thân thích từ nơi khác tới. Mất thêm mấy ngày mới đưa được tro cốt của cha mẹ ra nghĩa trang.
Trong thời gian này, Trương Tử An đã sống trong một khách sạn nhỏ bên cạnh bệnh viện, đến hôm nay mới trở lại nơi này.
Kỳ Duyên pet shop có hai tầng, tầng một là cửa hàng, tầng hai là nơi ở. Mặc dù diện tích không lớn, nhưng đó là kết quả làm việc chăm chỉ nhiều năm của cha mẹ.
Giờ Trương Tử An có hai cách, một là bán hoặc cho thuê cửa hàng, trân trọng công việc mới kiếm được nhiều tiền, và cách hai là ở lại thành phố Tân Hải tiếp quản cửa hàng thú cưng này.
Mặc dù cha mẹ mở cửa hàng thú cưng, nhưng giống như các bậc cha mẹ khác, sợ ảnh hưởng đến việc học của hắn nên hắn không được phép tham gia vào hoạt động hàng ngày của cửa hàng. Vì vậy hắn hầu như mù tịt về cách điều hành cửa hàng.
Lý trí nói với hắn rằng nên lựa chọn cách đầu tiên.
Bụng kêu lên, mấy ngày nay cũng chưa được ăn uống cẩn thận. Hắn quyết định tìm một quán ăn để lấp đầy dạ dày trước khi xem xét vấn đề. Hắn đã xin công ty nghỉ phép một tháng, hiện tại vẫn còn vài ngày nữa, vì vậy không cần phải vội vàng đưa ra quyết định. Khi đói mà đưa ra quyết định thường là quyết định không lý trí.
Đi xuống cầu thang, Trương Tử An thấy một hình người nhỏ bé đang lấp ló bên cạnh cửa kính.
Chẳng lẽ là có ăn trộm?
Nhưng mà tên trộm có thể trộm cái gì? Nếu đem phân mèo trộm đi, cứu hắn khỏi dọn dẹp thì thật sung sướиɠ. Hắn cười khổ nghĩ.
"Ai vậy?" Hắn đề cao giọng hỏi.
Một cô nhóc với hai bím tóc đến gần cửa, thò đầu vào, có vẻ sợ sệt hỏi : “Có…… mở…… Mở cửa không ạ?”
Cô nhóc đội một chiếc mũ nhỏ màu vàng, mang cặp sách hồng phấn, trông khoảng bảy hoặc tám tuổi. Đôi mắt cô mở to, khom gối, tóc thắt hai bím, quả thực giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi khi gặp sói xám, có thể chạy trốn bất cứ lúc nào.
Trương Tử An không nghĩ sớm như vậy liền có khách hàng tới, suy nghĩ một chút rồi nói: “ Có mở cửa, mời vào."
Cô bé không vào ngay, bối rối hỏi:“Chú và di không ở đây sao? Mấy ngày rồi không mở cửa…… Có phải thay đổi người rồi không?”
Hắn trầm ngâm trong chốc lát, rồi nói: “Không phải thay đổi người, đó là bố mẹ anh.”
“ Ồ.” Cô bé thở phào nhẹ nhõm.
Trương Tử An vừa rồi tiến vào không có bật đèn, sáng sớm ánh sáng mặt trời chưa chiếu vào cửa hàng, từ bên ngoài nhìn vào trong nhà vẫn rất tối.
Cô bé đi vào trong tiệm, kinh ngạc mà nhìn l*иg sắt cùng các tủ trưng bày trống rỗng, “ Ơ! Các thú cưng đâu rồi ạ? Các thú cưng đều đi đâu hết rồi?”
" Thời gian trước đều đã bán hoặc cho đi, em không biết sao?" Trương Tử An nói. Ngày hôm đó cửa hàng rất náo nhiệt do giá rất rẻ, còn chưa đến giá gốc, thậm chí là tặng không.
Cô bé lắc đầu, "Không biết ạ. Bố mẹ em không cho nuôi thú cưng, chỉ có mỗi ngày buổi sáng đi học cùng buổi chiều tan học lại đến đây xem một chút. Chú và di rất tốt, tuy rằng em không mua, nhưng hai người chưa bao giờ đuổi em đi…… "
"Là như thế à……” Trương Tử An đột nhiên cảm giác được, kỳ thật hắn cũng không hoàn toàn hiểu cha mẹ mình, chẳng hạn vì sao họ yêu thú cưng như vậy.
"Sau này ở đây không bán thú cưng nữa ạ” Cô nhóc mím chặt môi và nhìn hắn bằng ánh mắt buồn bã.
Trương Tử An suy nghĩ trong chốc lát.
“Bán! Đương nhiên bán! Mấy ngày nữa em có thể đến xem.” Hắn mỉm cười nói.
“Thật tốt quá!” Cô nhóc vui vẻ mà nhảy dựng lên, “ Em đi học trước đây! Tạm biệt cửa hàng trưởng ca ca!”
Cửa hàng trưởng a…… Hắn ở trong lòng thở dài, quả nhiên đói bụng sẽ đưa ra quyết định không lý trí.