Edit: riri_1127Chương 6: Vạn kiếp bất phụcLớp thể dục tạn học, Giản Chân thay đồng phục và đi đến văn phòng của D.
Cô đi đến trước mặt anh, bộ dáng không hề khúm núm ngoan ngoãn như lần trước, Giản Chân chìa tay ra trước mặt anh đòi hỏi: "Có thuốc không cho tôi một điếu?"
Đã vài ngày không hút, cô nghiện thuốc lá, ai cũng đỡ không nổi, gặp thần gϊếŧ thần gặp Phật gϊếŧ Phật.
Giản Chân đương nhiên biết rõ không thể hút thuốc lá ở trường học, nhưng trong văn phòng giáo viên thì lại là chuyện khác, huống chi cô cũng không thể để những đặc vụ đang theo dõi mình chằm chằm ngoài kia biết được.
Sự thật chứng minh kẹo cai thuốc vô dụng, cô cũng dứt khoát buông thả.
Thanh xuân và cuộc đời đẹp như vậy, nên tiêu xài một cách xứng đáng với chính mình phải không?
Giản Chân đương nhiên muốn vậy.
D cười nhìn bộ dạng Giản Chân đòi thuốc, vừa đanh đá vừa hùng hồn, giống như đã chắc chắn nhất định anh sẽ cho cô.
Anh kéo ngăn kéo bên cạnh, cầm một điếu thuốc và bật lửa rồi lại khóa lại.
Giản Chân nhìn anh chăm chú nghi hoặc.
D tự mình châm thuốc, cau mày rít một hơi và nói: "Muốn? Tự mình tới lấy."
Anh không thường xuyên hút thuốc, đã từng có một nhân cách khác tồn tại trong thân thể này, người đó yêu nhất là sự tối tăm, bây giờ nhân cách đó chết rồi, kí©ɧ ŧìиɧ, sung sướиɠ của anh vân...vân, cảm xúc mãnh liệt phảng phất cũng bị người đó mang đi mất.
Hiện tại anh giống một cái xác, không có linh hồn, một cái xác không hồn ——Nếu như không có Giản Chân...
Giản Chân quét mắt khıêυ khí©h nhìn anh một cái, cực kỳ không phục ngồi trên mặt bàn trước mặt anh, anh nhìn cô xê dịch vị trí, cùng anh mặt đối mặt.
Anh hút thuốc trước mặt cô, hưởng thụ, khiến cô ngứa ngáy mãi không thôi.
Giản Chân cúi người sát vào anh, D phả ra một vòng khói thuốc về phía cô, khói lượn lờ đọng lại trên đôi lông mày thanh tú của cô giống như một bức tranh phong cảnh mờ ảo.
Anh cho rằng cô sẽ dùng thủ đoạn gì đó, kết quả cuối cùng Giản Chân chỉ cầm chặt tay trái anh—— anh thuận tay trái, hút thuốc cũng có thói quen dùng tay trái, cô mạnh bạo cướp điếu thuốc nơi ngón tay giữa của anh, sau đó không quan tâm mà rít một hơi.
Thật sự khó có thể tưởng tượng.
D mở rộng vòng tay, Giản Chân ăn ý nhảy xuống để anh ôm lấy.
Giản Chân chậm chạp một hồi mới mở miệng: "Nói thật, D, có bao giờ anh nghĩ ra bây giờ tôi đã biến thành bộ dạng này không?"
D trầm tư, nói: "Có thể đoán được."
"Cho nên khi lần đầu tiên nhìn thấy tôi anh cũng không kinh ngạc?"
D cười lắc đầu: "Tôi vẫn kinh ngạc đấy, bởi vì em giống như đúc Giản Chân trong tưởng tượng của tôi, là người sạch sẽ giống như không thuộc về thế giới này."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó thì em không giấu được nữa."
Giản Chân thấy kỳ quái: "Vậy tại sao gọi là không giấu được?"
"Ánh mắt của em hoàn toàn khác với nhân vật mà em đã tạo ra, các em là hai người, kinh nghiệm và lý luận nói cho tôi biết, Giản Chân trước mặt này là giả, nếu đã nghĩ như vậy thì bộ dạng chính thức của em có lẽ sẽ ngược lại."
Giản Chân giơ tay tán thưởng: "Lợi hại."
D ngước mắt nhìn cô: "Có thể thay đổi cách tán thưởng khác chứ?"
Giản Chân nhướng mi: "Ví dụ như cái gì?"
Ngón tay hơi lạnh của D mơn trớn môi cô: "Ví dụ như hôn."
Cô vẫn chưa trả lời anh là được hay không, bàn tay của người đàn ông đã ôm cổ cô ấn vào ngực mình, thuốc trong tay bị giật lấy dập tắt, anh chế trụ hai cánh tay cô và hôn xuống mà không một lời giải thích.
Thế giới trước mặt cô tối đen như mực.
Không có ánh sáng.
Nhưng lại tốt hơn ánh sáng.
Cô chưa bao giờ nghĩ về cảm giác hôn ai đó trước đây, D là người đầu tiên mang lại cho cô cảm giác này và Giản Chân cũng có ý muốn tiếp tục.
Nếu như tình yêu... Nếu như tình cảm... Đều phải trải qua một thời gian dài thử thách, nếu trôi qua thật lâu thì chẳng lẽ mọi thứ đều sẽ thay đổi?
Nếu ai đó nghĩ theo cách này, thì người đó từ đầu đến cuối chưa bao giờ hiểu được tình yêu.
Nụ hôn của anh khiến trái tim cô run lên, đúng vậy.
Giản Chân không khắc chế được mà cong môi.
Chính là anh.
Chính là người đàn ông vạn kiếp bất phục này.
Cô ôm lấy cổ anh dốc sức liều mạng đáp lại, tiếng môi lưỡi bên tai bị phóng đại vô số lần, Giản Chân có cảm giác tai mình như bị đốt nóng lên, vừa muốn hôn cũng vừa cảm giác giống như hôn một lần thì sẽ lại ít đi một lần.
Cô nhất định phải thừa nhận, là do cô vô dụng.
Vết nước chảy dọc theo đường cong xuống yết hầu, mặt Giản Chân đỏ hồng nhìn người đàn ông trước mặt, cô dựa lưng vào bàn vội vàng lau sạch cằm và yết hầu.
Thật sự mất mặt.
D rủ đôi mắt xanh thẳm, phảng phất như đang tự hỏi điều gì.
Thật ra khuôn mặt D khá giống người châu Á, nhớ đến anh là con lai hai nước Giản Chân mới kịp phản ứng lại, vốn dĩ anh cũng không phải là người phương Tây thuần chủng.
Tay anh bỗng dưng chạm vào bắp chân của cô.
Toàn thân Giản Chân cứng đờ.
"Giơ chân lên."
Cô không nghĩ tới tình thế sẽ thay đổi, trở nên nghiêm trọng hơn, cô vốn tưởng rằng sẽ dừng ở đây.
Thái độ của Giản Chân rất kiên quyết: "Tôi không."
Đôi mắt D đang nhìn cô lạnh lùng và bình tĩnh, thái độ cũng rất kiên định: "Nhất định phải xem"
Thực lực cách xa, cao thấp rõ ràng.
Giản Chân cúi đầu nhắm mắt lại: "Nếu như anh nhịn không được, tôi cam đoan lập tức sẽ phá hỏng mọi thứ."
D mỉm cười: "Có thể."
Vén váy dài lên, qυầи ɭóŧ màu trắng bằng vải cotton che giấu nơi bí mật mong manh, đôi chân dài trắng nõn động lòng người bị anh gác trên vai.
Giản Chân ngẩn ngơ nghĩ, thật ra còn rất tình thú đấy nhỉ.
Một thầy giáo, một học sinh.
Một tên tội phạm, một nữ cảnh sát vô dụng.
Lòng bàn tay hơi lạnh của anh bao phủ lên nơi ấy, chạm vào một mảnh nóng ướt.
Chung quy lại vẫn là cô bán rẻ chính mình.
D cười nhẹ, ngón tay không nhẹ không mạnh nghiền áp, Giản Chân cắn môi dưới, thanh âm nhỏ vụn như mèo con từ từ phát ra.
Anh hỏi cô: "Thoải mái không?"
Giản Chân gục đầu xuống không nói lời nào.
Cứng rắn đấy, D có chút kinh ngạc.
Đã như vậy thì...
Không biết đã qua bao lâu.
Giản Chân xụi lơ trong lòng ngực anh, D rủ mắt chậm rãi xử lý sạch sẽ, cuối cùng Giản Chân nhịn không được mắng anh một câu.
"Biếи ŧɦái."
Không phải sao.
Danh xứng với thực.
D ôm cô rồi nói: "Còn một tiết học nữa."
Giản Chân hừ hừ không còn khí lực.
...
Cô hoảng hốt.
"Không cần mặc."
Cô mở to hai mắt nhìn anh không thể tưởng tượng nổi.
"Dù sao cũng là lớp của tôi." Anh nói, "Em mặc nó để làm gì."
...
Tiếng chuông vang lên, Giản Chân mệt mỏi ngồi vào chỗ của mình.
Cô nhìn thầy giáo Leo ăn mặc chỉnh tề đứng trên bục giảng giải toán, hận không thể đi lên vạch trần bộ mặt giả tạo kia. Cô dám đánh cược, bây giờ trong túi áo khoác anh là qυầи ɭóŧ của cô.
Đúng là không biết xấu hổ...
Lão nam nhân.
Tuy nhiên... vẻ ngoài của anh không già chút nào... vả lại còn rất đẹp trai.
Giản Chân thay đổi góc nhìn, chống cằm tiếp tục ngắm.
Dường như thật sự rất đẹp...
Lại đổi một góc khác..
Thật là đẹp mắt...
Vì vậy tiết toán này đột ngột bị cô biến thành một tiết giám định và thưởng thức.
Sau khi tan học, Giản Chân vẫn đứng đợi xe ở cổng lớn như cũ.
Thật ra là muốn đợi D nhưng lại sợ những đặc vụ kia phát hiện, suy tư một chút cô đành gọi xe.
Trường học ở khu vực đông người qua lại, thật vất vả mới bắt được taxi, Giản Chân ngồi lên mới phát hiện mình không mang tiền, xấu hổ cắn môi nói với tài xế đang ngồi trên ghế lái: "Xin lỗi, tôi không mang tiền..."
Người nọ quay đầu nhìn cô.
Giản Chân ngây người.
D cong môi: "Đã không có tiền, vậy thì dùng người thay thế."
Thân thể Giản Chân rụt về phía sau: "Anh có tin tôi gọi cảnh sát không?"
"Có thể, nhưng em thấy hai cái tốc độ thì cái nào nhanh hơn?"
Mặt Giản Chân lập tức nóng như bị phỏng.
Chú ý tới cảnh sắc ngoài cửa sổ càng ngày càng lạ lẫm, Giản Chân nheo mắt lại hỏi anh: "Chúng ta đi đâu vậy?"
D liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu: "Đây là những gì em đã hứa với tôi, trong tháng này hết thảy mọi thứ đều do tôi sắp xếp."
Sau khi xe đi trên con đường núi quanh co, suốt quãng đường đi là một con đường ngoằn ngoèo.
Mây bên bờ biển rất thấp, biển đen và bầu trời gần như hòa làm một, bọt nước không ngừng quấn lấy đánh úp vào vách đá rồi lại tách ra trở về biển cả.
Thủy triều lên xuống không ngừng.
Ánh mắt D nhìn về một căn nhà gỗ màu trắng cách đó không xa, Giản Chân nhìn theo và dò xét một phen, cảm thấy cũng không có gì đặc biệt.
Chỉ là...
Không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc.
Đi về phía trước, D mở cửa và cho cô vào, Giản Chân như bừng tỉnh đại ngộ.
Cô nhìn quét một vòng, không nhịn được hỏi anh: "Anh cố ý làm sao?"
D cười nhạt không nói.
Đúng vậy, nếu không thì làm sao lại có một phòng giam giống hệt như nhà tù ở vịnh Pelican được, dù xét về thông số kỹ thuật hay chi tiết tỉ mỉ, ở độ cao này làm Giản Chân không khỏi nhớ tới năm cô bảy tuổi.
Năm cô và D gặp nhau.
Dường như cô đã ngồi vào cỗ máy thời gian và quay trở lại một trong những khoảnh khắc hạnh phúc, đau khổ nhất trong thời thơ ấu của mình
Giọng nói của D từ sau lưng truyền đến, chậm rãi bao phủ cả người cô—— anh ôm lấy cô, từ từ nói: "Tôi biết em có một nút thắt trong lòng nên lần này sự quyết định sẽ nằm trong tay em."
Anh nói: "Để em làm người quyết định, có muốn cứu người vạn kiếp bất phục này hay không."
Cô nhìn thấy anh lui về sau mở cửa buồng giam, anh tiếp tục lùi lại nhìn cô không chớp mắt. Sau khi đóng cửa, anh nhìn cô qua cửa sổ kính tròn nhỏ, mãi đến khi hai người không còn nhìn thấy nhau được nữa.
Giản Chân đã hiểu rõ.
Anh đang yêu cầu cô lựa chọn giữa ích kỷ và hy sinh.
Nếu cô lựa chọn ích kỷ, đó là không cứu anh, họ vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè tốt và cuối cùng cô sẽ rời bỏ anh trước, anh vẫn sẽ ở trong buồng giam đó cho đến khi chết vì bệnh tật và tuổi già.
Nếu cô lựa chọn hy sinh, chính là cứu anh và dùng bản thân để cứu, nhưng cuối cùng...
Giản Chân tiến lên ba bước, hung hăng mở cửa.
Cánh cửa sắt va sầm vào tường, vang lên âm thanh chói tai giữa không gian chật chội.
Cô không nghĩ nhiều...
Đó là những gì cô sẽ làm trong tiềm thức...
Cô lựa chọn cái nào ư...
Hiện tại xem ra cô lựa chọn phương án thứ hai...
Chính thức làm bạn cùng anh trong một tháng này... Không phải là những lời hứa đẹp đẽ mà cô đã nói trước đây, cũng không phải là không cam lòng... Bây giờ cô đã thư thái rồi...
Nếu D không làm những điều đó ngay từ đầu —— không, anh không nên làm như vậy.
Anh có quyền được hưởng một cuộc sống tốt đẹp —— nếu không có nhân cách khác, nếu mọi người không nhìn thấy nó, nếu mọi người thấy được nhân cách này của D giống cô bây giờ...
Thật là tốt biết bao...
Chỉ có Giản Chân rõ nhất, D thực sự là loại người gì.
Anh không phải là sát nhân ma quỷ.
Anh là một người đàn ông hoàn hảo, một người đàn ông với vẻ mặt tái mặt ngay cả khi được khen ngợi quá nhiều.
Thứ anh muốn có không nhiều, nhưng chỉ cô mới có và chỉ cô mới có thể cho anh.
Giản Chân đứng nhìn D ngồi ở góc tường.
Cô đột nhiên nghĩ tới đã từng, trong thân thể đẹp trai này đã từng có một nhân cách kiêu ngạo muốn tồn tại, còn không sợ chết.
Thật vất vả mới tạm thời xuất hiện.
Thế nhưng vận mệnh sẽ cho anh cái gì?
Cô quỳ gối bên cạnh anh, hai tay chống trên mặt đất, D chỉ nhìn cô, bỗng nhiên anh đưa tay vuốt gương mặt cô, trong mắt hiển hiện vui vẻ.
Giản Chân nói: "Tôi chọn loại thứ hai, cùng anh vạn kiếp bất phục."
D nở nụ cười.