“Quả trứng hồng?” Mạc Tĩnh Viễn có chút ngoài ý muốn, không tưởng tượng được, nàng như vậy dụng tâm bảo hộ đông tây, lại chính là một cái quả trứng còn nóng đỏ?
“Ngươi nửa đêm không ngủ, muốn lấy quả trứng này làm cái gì?”
“Em…….” Nhạc Nhạn cẩn thận đánh giá sắc mặt hắn, phân vân không biết có nên nói ra sự thật hay không?
“Giải thích mau!” Mạc Tĩnh Viễn hắn không có đủ kiên nhẫn để chờ nàng ấp úng đến hừng đông, “Trung thực mà giải thích! Nếu không ta sẽ kêu mọi người dậy hỏi cho rõ ràng!”
hắn uy hϊếp như vậy, Nhạc Nhạn sợ mọi người bị hắn làm phiền liền thành thật giải thích:
“Hôm nay là sinh nhật em, Vương đại nương mới đưa cho em quả trứng hồng, bảo em ăn a!” nói xong, nàng nhịn không được quay qua vụиɠ ŧяộʍ nhìn hắn, muốn biết hắn có hay không tức giận, liền giải thích lại “Này là quả trứng Vương đại nương lén đưa cho em, em cũng không định ăn mà! Lát nữa em sẽ đi trả lại cho trù phòng, mong người đừng trách phạt Vương đại nương, có gì cứ trách em hết!”
Dù sao chính nàng bị phạt cũng thành thói quen, từ ngày đó đem chén bể trở lại trù phòng Phương đại nương càng đối nàng thêm nghiêm khắc, nàng cũng không có trách, kỳ thật Vương đại nương cũng bị Phương đại nương khiển trách, phạt một ngày chỉ cho ăn một bữa cơm, mới cố ý lấy cái trứng hồng này cho nàng làm quà sinh nhật, để nàng không đến nỗi nhịn đói mà đi ngủ.
Mạc Tĩnh Viễn nhìn chăm chú nàng đang chán nản, nàng thế nào tưởng tượng được hắn thế nhưng lại ngồi xuống cạnh nàng cùng ăn trứng gà nha?
“Nếu đã cầm rồi, thì mắc gì không ăn chứ?! Mà sao ngươi lại ở dưới cây tùng hả? Tính làm gì đây?” hắn không để ý đến yêu cầu “muốn bị phạt” của nàng, Mạc Tĩnh Viễn thầm nghĩ muốn hiểu hết mọi hành động của nàng.
* * * *
Thấy hắn không truy cứu chuyện quả trứng hồng trên tay, Nhạc Nhạn có chút kinh ngạc nhưng vẫn không dám yên tâm! Dù gì nàng vẫn chưa quên được hắn lần trước hỉ nộ vô thường như thế nào a! Dù sao đây cũng không còn là bí mật, chắc hắn đang âm thầm đánh giá nàng, sau đó giao cho Phương đại nương dạy dỗ đi!
“Mau giải thích đi chứ!” Thấy nàng nửa ngày vẫn không trả lời, chính là dùng cặp mắt kia chăm chú nhìn hắn khiến hắn phiền lòng, hắn nhíu mày, thúc giục nàng mau mau trả lời.
Dữ như vậy a… Nhạc Nhạn không nhịn được hốc mắt liền trở nên hồng, nhưng vẫn cứng rắn không chịu cho nước mắt rơi xuống.
“Em nghĩ … thiếu gia đã ngủ rồi…. Em lại sợ ồn đến người khác, nên đến đây!” Nàng không tự giác nắm chặt trái trứng hồng trong tay.
Nàng nhớ đến khi cha còn ở trên đời, trong ngày sinh nhật nương cũng ở cùng nàng, hào phóng tặng nàng một trái trứng hồng, sờ đầu nàng và mỉm cười nhìn nàng cùng đệ đệ ăn xong. Nhưng là bây giờ, mặc dù trong tay nàng vẫn là trái trứng hồng, nhưng nương không có ở đây, tiểu đệ cũng không đến ăn cùng……
Nhìn tay của nàng nắm chặt, ánh mắt tràn đầy bi thương, ngực Mạc Tĩnh Viễn đột nhiên chấn động.
hắn nhớ đến muội muội chính quy của mình, nàng đại khái cùng với Nguyên Thiến chỉ là quan hệ bình thường đi? Hai người gặp được nhau nhưng vẫn chính là thân phận khác biệt, muội muội hắn còn có chỗ dựa vững chắc là Mạc gia, đừng nói là phủ đệ, chỉ sợ cả Cẩm Tú thành cũng đều tùy ý nàng náo loạn, cho dù có chuyện gì xảy ra, cha mẹ bỏ mặc thì cũng còn người đại ca này ra mặt.
Nhưng là nữ oa nhi trước mặt hắn, là đang nhớ đến ngày sinh nhật năm đó, bây giờ chỉ có thể cầm một quả trứng, cũng không có ai phát hiện ra nàng đang ở đây.
một tiếng động vang lên cắt đứt suy nghĩ của hắn, hắn nhìn tiểu nha đầu đang cúi gằm mặt, như là muốn xác nhận nguồn gốc của thanh âm kia, mà trên mặt nàng trở nên phiếm hồng xác nhận hắn đã không nghe nhầm.
“Ngươi… đói bụng?” hắn không chú ý tới chính mình đang có bao nhiêu khẩn trương, hình dạng có bao nhiêu hung dữ.
“Em…” Nhạc Nhạn không trả lời, cũng không biết chính mình nên trả lời thế nào, cũng không thể trực tiếp giải thích. Chung quy cũng tại hắn làm nàng chỉ ăn được một bữa cơm mà!
Mạc Tĩnh Viễn tiếp tục có điều khó hiểu, nhưng cũng không nói nhiều mà trực tiếp nắm tay nàng đi đến cái đình bên cạnh, tìm ra chỗ ngồi bên cạnh cây nến nhỏ , sau đó kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình….
“Trước đem trứng ăn đi, nếu vẫn còn đói thì đến trù phòng tìm cái gì đó mà ăn!” âm thanh hắn không cao không thấp không nghe ra cảm xúc bên trong, phảng phất hai người giống như hai người xa lạ mà ngồi cạnh nhau………
“nói, ngọc bội này là ngươi lấy ở đâu?” âm thanh chất vấn rõ ràng, cay nghiệt lại thêm thân hình phì nhiêu, là người vô cùng quen thuộc, một tiếng, cũng biết rõ đó là đại nương quản lý trù phòng chuyên quản giáo hạ nhân.
Nhạc Nhạn trừng mắt nhìn bà ta lấy đi ngọc bội, bướng bỉnh không chịu lên tiếng trả lời.
“không nói sao? không nói thì ta sẽ đánh cho đến khi ngươi nói mới thôi!” Phương đại nương với tay cầm lên một cây gậy tre hướng người nàng đánh xuống.
Trong cả gian trù phòng, chỉ có mỗi nha đầu này là khó quản giáo nhất, luôn lấy đôi mắt long lanh nhìn người khác, mỗi khi bà ta đang quản người, nàng luôn lôi ra một đống đạo lý muốn áp chế người, thế nào, tưởng đọc quá năm quyển sách, nhận ra mấy chữ liền cho mình là giỏi à? Chẳng lẽ nàng không biết, ở trù phòng này, bà ta mới là đạo lý sao?
“Ngươi không nói? không nói hả?” Phương đại nương tay đánh không chút nào nhẹ đi, trong miệng cũng không quên nhục mạ “Nhìn bộ dáng người nghèo khổ như vậy, thế nào lại có miếng ngọc bội quý giá này? Đồ nha đầu tay chân không sạch sẽ, còn không mau nói ngươi trộm ở đâu? Có tin là ta đánh chết ngươi không?” [Shyn: Tin tuôi đánh chết bà không :|]
Từng cái đánh lần lượt rơi vào người Nhạc Nhạn, người nàng đau đến mức phải lùi lại nhưng vẫn không lên tiếng cầu xin tha thứ, mắt to nhìn Phương đại nương, thanh âm nhỏ nhưng kiên quyết “Đó không phải do ta trộm, mời trả lại cho ta.”
“không phải người trộm? không phải ngươi trộm thì chẳng lẽ là trên trời rơi xuống à?”
Phương đại nương thấy nàng vẫn không chịu ngoan ngoãn nhận lỗi, càng đánh hung hơn, dùng sức hơn “Nha đầu chết tiệt, cả ngày ở nhà bếp gây chuyện cho ta còn chưa đủ, bây giờ đến cái này cũng dám trộm? Nếu ta không hảo hảo quản giáo ngươi, để tổng quản gia thấy còn cho là ta dung túng thuộc hạ.”
Nhạc Nhạn cắn chặt môi, cố gắng kềm chế không kêu lên, nàng ở trong lòng biết rằng, dù sao cũng không phải lần đầu bị đánh, chỉ cần nhịn chút là được, nhưng cho dù nghĩ thế, toàn thân vẫn là vừa đau lại vừa nóng, giống như cảm giác lúc bị cây đốt thiêu người, nàng cố dùng hai bàn tay nắm lấy mình, tận lực không để ý đến những đòn roi từ cây gây trúc đang rơi xuống tới tấp.
Cuối cùng, có người không nhịn được lên tiếng.
“Phương đại nương, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ xảy ra án mạng.”
“Đúng a đại nương, nàng dù sao cũng vẫn là đứa bé, ngươi như vậy đánh nàng, nàng làm sao chịu được?” Càng không cần nói Nhạc Nhạn bị bà ta phạt nhịn đói, cơm ăn không đủ no, mỗi việc đều đã trừng phạt, nhìn nàng bình thường làm việc mà hơi sức đứng ngay ngắn cũng không có, huống chi bây giờ còn đánh nàng đến như vậy.
“Đứa bé? Chính vì nó còn là đứa bé nên ta mới đánh, tuổi còn nhỏ đã đi ăn trộm thì lớn lên sau này làm cái gì?”
Nhạc Nhạn bất lực, cảm thấy chính mình không chịu được nữa, ánh mắt liền tối sầm lại….
Nhận được thông báo của đại tổng quản đã lập tức đến, kịp nhìn thấy màn này…
“Đây là chuyện gì?” Lão nhăn nhó lông mày, ngồi xổm xuống bên cạnh Nhạc Nhạn, lúc này lão mới phát hiện ra, vết thương của tiểu nha đầu này thật là mệt mỏi, tất cả những vết thương cũ mới chồng chéo trên tay đều lộ hết ra ngoài. một cánh tay vẫn còn cầm lấy cây gậy tre của Phương đại nương, lão vừa nhìn đã lập tức hiểu hết mọi chuyên…
“Ta không phải đã nói là đừng tùy tiện động tay đánh người sao?” Lão nhìn về hướng Phương đại nương, trong ánh mắt chỉ có chỉ trích “đã vậy còn đánh rất nặng tay?”
“Đại tổng quản, đó là ông chưa biết, nha đầu này không bao giờ nghe lời ta nói, luôn cãi lại lời ta, bây giờ càng thêm trộm cắp, tay chân không sạch sẽ. Ta cũng rất tức giận nên mới giáo huấn cho nàng, muốn nàng hiểu chuyện hơn một chút!” Phương đại nương thấy đại tổng quản đến, mặc dù có chút run sợ nhưng ngoài miệng vẫn biện minh.