Nhưng nếu hắn tính toán một mình Nhạc Nhạn một đời, người làm cha như lão thật không nói không được…
“Nhưng mà Nhạc Nhạn, nó tuyệt đối không được lên chính thất!” Mạc lão gia tăng thêm giọng điệu, “Đừng nói ta, ngay cả lão thái gia cũng không tán thành!”
“Đúng vậy, Tĩnh Viễn!” Mạc phu nhân lo lắng lên tiếng, con trai mình cố chấp bà không biết sao? Nhìn lại những thiếu gia nhà khác, lại chẳng tam thê tứ thϊếp? Làm mẹ chỉ sợ con trai không khí phách, nợ phong lưu quá nhiều. Nhưng con trai bà, nhiều năm qua vẫn chỉ yêu thích một mình Nhạc Nhạn, còn bảo vệ kĩ lưỡng, “Lão thái gia mặc dù sủng con, nhưng cũng không để con bốc đồng trong hôn nhân. Mạc phủ chúng ta đặt chân lên Cẩm tú thành cũng hơn trăm năm, ở đây, địa vị thật rất lớn, tương lai thê tử của con chính là người sẽ ngồi lên vị trí chủ mẫu Mạc gia, cần phải chọn một người cùng môn đăng hộ đối….”
Thấy biểu tình của con trai không có dao động quá lớn, Mạc phu nhân lấy lại tính tình, khuyên bảo, “Mẹ không bảo con bé Nhạc Nhạn không tốt, chỉ là nó là tỳ nữ nhà chúng ta, coi như là có khế ước đi, nhưng cũng chỉ thể xem là con nhà dân bình thường, sao xứng với con đây?”
Mạc lão gia vội vàng tiếp lời sau khi thê tử nói xong, tựa hồ như quyết định, hôm nay hắn phải gật đầu đáp ứng, không thể không đồng ý.
“Nếu không phải năm xưa lão tổ tông lập gia quy không được liên thân với hoàng thất, nếu không, với thân phận và địa vị của chúng ta bây giờ, con có lấy được công chúa cũng không phải là trèo cao!” Lời nói này thật kiêu ngạo, nhưng sự thật chính là như vậy, Mạc gia hắn nằm giữ hầu như toàn bộ việc thương mại chính của triều đình, liền đến triều đình cũng phải nể mặt họ ba phần a…
“Tĩnh Viễn à! Mẹ biết con thích Nhạc Nhạn, cũng là giữ nàng bên cạnh cùng lớn lên, nhưng hôn sự của con không thể tùy tiện như vậy. Lão thái gia đã thúc giục con nhiều lần, con cũng biết tuổi của lão thái gia lớn, chỉ chân thành mong có thể nhìn thấy con thành thân, có con cháu, thế nhưng con cứ kéo dài hết năm này qua năm nọ, để lão nhân gia ngài gấp đến trong lòng khổ sở…”
“Hôm đó đại tổng quản có nói với ta, thân khế Nhạc Nhạn cũng sắp đến kì rồi, đến lúc đó nàng có ở lại hay không, ta không có ý kiến, nhưng là vị trí thiếu phu nhân Mạc gia, nàng tuyệt đối không được ngồi lên!!” Nếu không phải Nhạc Nhạn khéo léo an phận, không vì được sủng mà kiêu căng, và con trai cũng không cố chấp như vậy, bà cũng phải hành xử công bằng, đã sớm nghĩ biện pháp đưa nàng đi xa rồi!
Mạc thi phu phụ phu xướng phụ tùy, nhưng cũng không chắc chắn có thể thuyết phục được con trai, không nghĩ đến hiếu tử không kém Mạc Tĩnh Viễn lại phối hợp lên tiếng.
“Tóm lại, con lập tức lấy nàng làm dâu, tận lực thay Mạc gia truyền lại hương khói là được chứ gì?”
Con trai lần này có trả lời, lại thẳng thắn như vậy, mắt hai người không khỏi sáng lên.
“Ừ ừ, chính là như vậy!” Mạc phu nhân không quan tâm rằng con trai hôm nay có phải là uống lầm thuốc hay không, chỉ cần hắn cùng bà bàn chuyện hôn sự, bà cũng nên đi tạ ơn tổ tiên rồi, “Bà mối Vương có đem vài bức tranh tặng đến, liền đến tiểu thư con quan ở kinh thành cũng có, con xem ưng mối nào, mẹ sẽ cho người đến sắp xếp ngay!”
Gấp vậy sao? Mạc Tĩnh Viễn có chút buồn cười nhìn họ chỉ kém một chút là không nhảy lên la to, sai người vội vàng kéo bà mối Vương vào trong phủ.
“không phải hai người đã giúp con chọn thật tốt rồi sao?” Mạc Tĩnh Viễn nửa hừ lạnh.
“Chúng ta……. Đâu có như vậy! Quan trọng là con vui vẻ thôi!” Mạc phu nhân có chút ngại ngùng cười không ngừng, bà chính là muốn đem tiểu thư bà ưng ý nhất chân dung để phía trên cùng, thuận tiện hơn nói nhiều nữa, chỉ như vậy là xong!
Tính tình con trai bà bà làm sao không biết rõ?! Nếu thay hắn quyết định hôn nhân, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện a.
“Tĩnh Viễn, con đây là đồng ý sao?” Mạc lão gia khuôn mặt mừng rỡ, không ngờ lo lắng phiền não bao lâu này, hôm nay được giải quyết hết……
Mạc Tĩnh Viễn nhìn về phía ánh mắt nhiệt tình của song thân, kéo kéo mi tâm, “Con nhất định sẽ cho hai người một nàng dâu môn đăng hộ đối!”
* * *
Hơn hai canh nữa trôi qua, Nhạc Nhạn mới thong thả đẩy cửa vào.
Mạc Tĩnh Viễn đang ngồi ở án biên xem sách ngẩng đầu, lông mày xinh đẹp hơi bị nhíu lại…
“Em đi đâu vậy? Cơm chiều cũng không thấy, là chuyện gì làm em như vậy đây?” Lời hắn còn chưa nói xong thì cái người đang đứng trước cửa kia lại chạy đến bên người ôm hắn, cuốn sách hắn đang cầm trong tay liền rớt xuống…..
Mạc Tĩnh Viễn nhìn chằm chằm người đang nằm trong lòng mình, nghĩ đến là chuyện gì đã làm Nhạc Nhạn không kịp chờ, chủ động lao vào.
Người trong lòng không trả lời, chỉ là vẫn nằm trong lòng hắn, một tiếng cũng không nói.
Mạc Tĩnh Viễn cũng mặc nàng, ôm nàng tiến vào phòng trong, cũng không có ý định truy vấn. Chỉ là không nghĩ đến vừa đặt lên giường thì nàng ngẩng đầu lên, thần sắc phức tạp nhìn hắn…..
“Hử?” hắn nhíu mày, còn chưa kịp hỏi thăm, nàng đã từng giọt từng giọt rơi nước mắt….
“Thế nào không nói gì đã khóc rồi đây?” hắn vội vàng đem nàng ôm trở lại vào lòng, ôn nhu động thủ lau nước mắt cho nàng, lại phát hiện nàng vẫn rơi lệ không ngừng, một chút cũng không có ý định dừng lại.
Nàng làm hắn khó được “kinh hoảng”, lại không nhịn được buồn bực, phải biết được Nhạc Nhạn sao lại khóc, chuyện gì cũng đều giấu trong lòng, cho dù có uất ức gì, cũng không có ý thổ lộ với hắn, hơn nữa khi hắn có ý bảo vệ, ai dám để nàng uất ức?
Cho nên từ nhỏ mấy lần nàng khóc chỉ đếm trên đầu ngón tay, vậy mà hôm nay khóc đến thương tâm như vậy……….
Nhìn lại, khuôn mặt cũng đầy vệt nước mắt, lại không phát ra thanh âm nào, cứ như vậy khóc, khóc đến lòng hắn cũng đau…..
“Em…… Trước hết nín … nín khóc đi..” Cao cao tại thượng Mạc thiếu gia đến khi gặp tình huống này, cũng chỉ có thể đầu hàng. hắn đau lòng, lấy tay lau dòng lệ mãi không dừng, dụ dỗ, “Trước đừng khóc, rốt cuộc là có chuyện gì, em nói ta nghe đi!”
Nhạc Nhạn cúi đầu xuống, tránh ánh mắt thăm dò của hắn, nàng cũng không biết vì sao khi nghe được hắn đồng ý nghe lão gia phu nhân khuyên bảo, chấp thuận sẽ chọn cho họ một nàng dâu môn đăng hộ đối, lòng nàng lại đau như vậy……..
Đây không phải là chuyện mà nàng đã sớm biết rồi sao? Nhiều năm như vậy, nàng chính là đè xuống tình cảm của mình, không dám phóng túng dù chỉ một chút, cũng chưa bao giờ dám trước mặt hắn mở miệng, không phải chính vì chuyện này à?
“Nhạc Nhạn………” Thấy nàng vẫn như vậy khóc không ngừng, đầu Mạc Tĩnh Viễn thật sự đau, chuyện gì nàng cũng không nói, hắn giải quyết thế nào đây???
hắn không còn lựa chọn ôm chặt lấy nàng trên giường, mặc cho nàng khóc thật thoải mái…
Đại thiếu gia như hắn, quả là càng ngày càng vô dụng rồi…………
* * *
Tỉnh lại sau khi ngủ thϊếp đi, Nhạc Nhạn chớp chớp hai mắt cay cay, nhất thời nhớ lại chuyện gì đã xảy ra……….
A! Nàng nhớ là……….
Hai bàn tay ôm lấy mặt, nàng tự khinh bỉ chính mình. Nàng là sao đây? Sao có thể khóc đến không còn là mình trước mặt thiếu gia như vậy??
Thiếu gia ?!
Nàng bỗng thả tay xuống, mới phát hiện mình đang ngủ trong lòng thiếu gia, mà hắn còn khoác áo khoác, nửa nằm nửa ngồi dựa bên giường ngủ…
Nàng cẩn thận ngồi dậy, ánh mắt quyến luyến Mạc Tĩnh Viễn còn đang ngủ mơ..
Bên tai nàng tựa hồ như nghe những lời dụ dỗ nhu tình của thiếu gia thường ngày cao ngạo, thiếu gia như vậy, nàng sao có thể không yêu? Kì thực đã sớm yêu hắn, nhưng ngại thân phận hai người, khiến nàng không thể thừa nhận…..
Tham luyến nhìn thật kỹ hắn, nghĩ đến quen biết của hai người từ trước đến giờ, nàng cuối cùng cũng tháo xuống phòng bị, mặc cho từng cái hôn của mình rơi nhẹ trên má hắn..
Lông mi hắn rậm rạp khẽ nháy vài cái, Mạc Tĩnh Viễn mở mắt bừng dậy, thật ngoài ý muốn với hành động của nàng….
“Em……” Chợt nhớ tới nàng đêm qua thất thường, lông mày hắn không nhịn được mà nhăn nhó, tính toán muốn hỏi thật rõ nàng trước, thật tốt dạy cho nàng một bước…