Nếu là như trước, nàng nhất định sẽ âm thầm ủng hộ quyết định của Nhạc Nhạn, bởi vì nàng hiểu cái cảm giác “hèn mọn” này, không phải lực học chúng nữ không thể so với tiểu thư, gia cảnh thấp kém, mà là xuất thân địa vị không thể dối gạt mình, dù chỉ là một chút…
Nhưng bây giờ đã thay đổi rồi a!
“Đó là vì số ngươi và Hương Hương rất tốt!” Tới nàng, nàng thực không dám vọng tưởng.
“Ngươi không nên xem thường khả năng của thiếu gia!” Trầm Thiên Hạm vốn dự định sẽ tiếp nhận vị trí đại tổng quản Mạc gia, đương nhiên hiểu thiếu gia đã muốn gì thì rất ít khi thất bại, trừ danh tiếng của Mạc gia bên ngoài, bản thân hắn cũng có năng lực hơn người, chỉ có điều hành vi của hắn rất tùy hứng, thật sự rất mơ hồ…
Cho nên mọi người vừa nghĩ đến Mạc đại thiếu gia, tóm lại là hắn tùy hứng, không chịu gò bó, nếu có thể đi cùng hắn suốt đời, đúng là mệnh vô cùng tốt, cái gì không thể thì cũng vẫn là không thể…
“Ta không có xem thường hắn!” đi theo hắn bao lâu vậy, Nhạc Nhạn đương nhiên sẽ hiểu rõ vị Thiên Chi kiêu tử này hơn hắn mọi người, nhưng có một số chuyện, không phải hắn muốn thì cũng có thể.
“Đó chính là không hiểu quyết tâm của hắn rồi!” Trầm Thiên Hạm tiếp tục khai đạo cho người bạn tốt lâu ngày trốn tránh, “Theo ý ta, trên đời này, thiếu gia chỉ cần một người..”
Trầm Thiên Hạm trực tiếp, làm Nhạc Nhạn không thể trốn tránh..
“hắn là Mạc gia trưởng tôn, cả Cẩm Tú thành ai cũng đều biết, ta chỉ là một nữ nhi bán thân đến Mạc phủ làm tỳ nữ, làm sao có thể….” Nhạc Nhạn khó khăn lên tiếng, khó có thể thừa nhận ý tưởng chân thật nhất trong lòng mình, “Ta không dám trông mong vĩnh viễn đến thân thể của hắn, nhìn hắn đi cưới một người môn đằng hộ đối khác, mặc dù trong lòng có ta hay không…”
“Ngươi làm sao biết thiếu gia sẽ không chỉ cưới một thê tử?” Muốn nàng nói, trong mắt thiếu gia chỉ có mình Nhạc Nhạn, sao có thể lấy người môn đăng hộ đối khác sao?
“Chuyện này không phải rất rõ ràng sao??” Nhạc Nhạn nhẹ nhếch khóe miệng, đáy mắt không có đường lựa chọn, chán nản, “Lão thái gia mặc dù yêu thương thiếu gia, nhưng với việc hôn sự, chắc chắn sẽ không để thiếu gia bốc đồng….”
Giống như tiểu thư, chọn đi chọn lại nhiều năm, trúng Nhan gia, nhưng lại không được. Nhưng sui gia của Mạc gia, ít nhất phải là môn đăng hộ đối a….
* * *
Về điểm này, Thiên Hạm tuyệt đối bất đồng ý tưởng với nàng.
“Ngươi cái gì cũng không thử, chẳng lẽ muốn bỏ cuộc sao?” Trầm Thiên Hạm nói rõ, “Theo như ta thấy, thì từ đầu đến cuối, tâm tư thiếu gia chỉ ở một mình trên người ngươi!”
Mặc dù rất muốn được thiếu gia oai phong thần võ có người khống chế, nhưng vì hạnh phúc của bạn mình, nàng không thể ngại cho mình làm đại diện nhà gái nha!
“Nhạc Nhạn, có lẽ tình huống của mỗi người chúng ta đều không giống nhau, chuyện chúng ta gặp gỡ nhau, đến ta và Hương Hương cũng không tưởng tượng được.” Thấy nàng muốn há mồm phản bác, Trầm Thiên Hạm đành lên tiếng trước một bước, “Còn chưa nói, ngươi cùng thiếu gia sớm chiều chung sống như vậy nhiều năm, hôm nay ngươi muốn rời khỏi, chẳng lẽ hắn không đáng cho ngươi báo một tiếng sao? Lòng tốt của thiếu gia đối với ngươi nhiều năm nay, già trẻ lớn bé đều thấy, ngươi cùng hắn tạm biệt một cái, có khó quá không?”
Nhạc Nhạn im lặng……
“Nhạc Nhạn, trước giờ ta không cần ngươi quá mạnh mẽ, chính là hi vọng ngươi có thể nghĩ cho hắn một chút.” Tất cả đều có số phận riêng, nàng chỉ hy vọng Nhạc Nhạn tìm được hạnh phúc của nàng, “Ta chỉ hy vọng ngươi dũng cảm vì bản thân mình, chỉ một lần thôi cũng được………..”
thật lớn bày tỏ tâm ý của mình, không cần bị động nữa………..
Nhạc Nhạn nhìn Trầm Thiên Hạm, trong mắt Trầm Thiên Hạm có thể tự tin là nàng vẫn thiếu…..
Dũng cảm sao?
Ở thời khắc quen biết cuối cùng, nàng có thể dũng cảm đem tình cảm bấy lâu đi thổ lộ sao??
Nàng…… thật sự có thể ?!
Nhạc Nhạn ngồi ở lương đình dành cho hạ nhân suốt cả một buổi chiều, nhớ lại buổi tối đầu tiên Mạc Tĩnh Viễn tổ chức sinh nhật cho mình, lại nhớ tới thời điểm này vài năm trước….
Kì thật sao nàng lại không hiểu lý do vì sao thiếu gia đối với mình tốt vậy, chỉ là khoảng cách thân phận giữa hai người lớn như thế, nàng làm sao có thể tự nhiên tiếp nhận tất cả, chỉ sợ có lòng chờ đợi, gặp phải lúc bị cự tuyệt, sẽ càng thêm khó chịu…
Vốn là nàng nghĩ, chính mình đợi đến khi mãn hạn kì bán thân, liền về nhà làm bạn với mẹ già, nhưng chính Thiên Hạm lại khiến lòng nàng có thêm áp lực, bắt đầu ngu xuẩn hành động..
Nàng nên dũng cảm sao? Nên vì mình mà tranh thủ sao? Cho dù người ấy cao đến mức nàng không với tới, cũng biết rõ giấc mộng ấy không thể nào thành hiện thực, nàng cũng muốn thử à?
Buổi trưa, từng trận gió nhẹ thổi tới, để rối ren của nàng từ từ chìm xuống, tay nhỏ bé sờ lên khối ngọc bội trên ngực, lại nhớ tới đây là vật phẩm quan trọng mà thiếu gia từng tặng cho mình, có lẽ … nàng không xứng với nó.
Bóp chặt ngọc bội, nàng đột nhiên nhớ đến chủ nhân của nó, người từng khiến nàng sợ hãi, nhưng về sau lại một lòng cẩn thận chăm sóc nàng.
không kịp suy nghĩ nhiều, nàng một mạch hướng thư phòng đi đến, trong lòng có một chút hi vọng, đến khi gặp mặt, mong là có đủ dũng khí để nói ra..
Nhưng đến bên ngoài thư phòng nàng mới phát hiện, trong phòng không chỉ một mình Mạc Tĩnh Viễn mà còn có Mạc thị phu phụ, ba người giống như đang tranh luận gì đó..
Nhạc Nhạn tâm cả kinh, dừng bước, thanh âm Mạc lão gia liền truyền vào tai nàng…
“Tĩnh Viễn, cha nói với con nhiều như vậy, rốt cuộc con có nghe không?” Đối với đứa con trai này, lão vừa thương, lại vừa sợ, nhưng việc này không thể đùa được, biết rõ khi nói lên thì đứa con trai sẽ không cao hứng, nhưng lão vẫn cố lấy dũng khí, tiếp tục nói.
“Còn nhỏ tai thông mắt sáng, tất nhiên sẽ nghe rồi!”
“Con tuổi cũng không nhỏ, Nguyên Thiến cũng xuất giá rồi, hôn sự của con vẫn đặt chưa đúng chỗ.” Điều này lão cùng thê tử vô cùng đau đầu, không phải chưa cùng hắn đề cập qua, chỉ là mỗi lần đều như gió thoảng qua tai, bọn họ nói vài lần thành nhiều, đến nỗi đứa con trai trở mặt đòi từ cha mẹ…
Nhưng còn phải kéo dài bao lâu đây? Đến khi não họ mới được ôm tôn tử (cháu nội) đây ?? Đến cả lão thái gia cũng vô cùng nóng lòng muốn được ôm tằng tôn (cháu cố) này!!
“Con là đích tôn duy nhất của Mạc gia, con nhìn đám bạn cùng tuổi con kìa, vợ con không phải thành đàn rồi sao?? Còn con cứ kéo dài hôn sự của mình năm này qua năm nọ, hỏi sao ta không gấp chứ?!”
“Đúng a!!!” Mạc phu nhân nãy giờ một bên trầm mặc liền lên tiếng phụ họa, “Chính con cũng thấy, năm nào mấy bà mối đến cửa nhà làm mai làm mối, thế mà con một chút cũng không đáp ứng, các tiểu thư đến tìm cũng không gặp, như vậy hôn sự làm sao mà thành hả?”
Mạc Tĩnh Viễn trả lời, chính là đến cùng không để ý, bọn họ nói mệt rồi cũng phải bỏ cuộc thôi, chẳng lẽ họ có thể tự chủ trương quyết định hôn sự của hắn, rồi bắt hắn đi bái đường sao??
Thấy con trai hình dạng mặc kệ, Mạc thị phu phụ cũng không thể ép buộc hắn được, hắn từ nhỏ đã quen được người ta thuận theo, bây giờ cha mẹ muốn ra uy nghiêm cũng khó như lên trời rồi….
“Ta nói, con sẽ không phải chính là thật sự thích Nhạc Nhạn chứ?” Con trai một câu cũng không nói, Mạc lão gia không còn cách nào khác hơn là lớn mật nhắc đến yếu điểm của hắn. Quả nhiên, vừa nhắc đến Nhạc Nhạn, mắt hắn liền hướng sang, nhìn lão, “không phải là cha ngoan cố ép buộc, nếu con thật sự thích Nhạc Nhạn, có thể thu nó vào phòng làm tiểu thϊếp….”
Việc này đến, lão không thể không nhận ra thái độ cưng sủng của con trai đối với nha đầu kia, liền chọn một thời điểm thích hợp để can thiệp.
hắn nhìn thấy, con trai ở Nhạc Nhạn chính là vô cùng sủng ái, nếu so với Nguyên Thiến thì thật là thoải mái hơn rất nhiều!
Việc này nhìn trong đáy mắt hắn, cũng không phản đối qua, con trai cao hứng sao?