Sủng Tỳ Của Thiếu Gia

9/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đại thiếu gia họ Mạc, có những thú chơi rất ngông do đã được cưng chiều từ nhỏ. Nàng đã làm nha đầu cho hắn đã được bảy năm rồi, nhưng hắn không đơn giả xem nàng là như vậy, hắn  …
Xem Thêm

Nhan Khánh Ngọc nhanh chóng phổ biến kế hoạch của hắn, kế hoạch kì thật khá đơn giản, muốn thực hiện không phải là quá khó.

“Các ngươi đều bàn bạc tốt lắm, còn đến tìm ta làm gì?” Mạc Tĩnh Viễn trong bụng ngầm hiểu ý định của Nhan Khánh Ngọc, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng lên tinh thần, chỉ bởi vì hắn đã chuẩn bị thật tốt cho điều kiện, sẽ chờ Nhan Khánh Ngọc đến tận cửa đòi hỏi.

Mặc dù ngoài mặt hắn vẫn là hình dạng không quan tâm, nhưng kì thực một đôi mắt thông minh đã sớm hiểu hết.

“Ta đã an bài thân phận Hoài Hương thật tốt, còn có tứ hoàng tử tứ hôn, chắc chắn người nhà sẽ không phản đối hôn sự này, nhưng sự thật Hoài Hương vẫn là nha hoàn của Mạc phủ, nên ta cần khế ước của nàng.” Chỉ có tìm được khế ước, Hoài Hương mới được danh chính ngôn thuận gả đến nhà hắn.

“Thân khế sao? Đương nhiên ta phải đưa nha.” Mạc Tĩnh Viễn cười một tiếng, giống như hắn đã đợi rất lâu, “Nhưng ta là thương nhân, sẽ không thực hiện những vụ làm ăn mua bán như vậy, ngươi cầm khế ước của nàng, ta được gì đây?”

Nhan Khánh Ngọc nụ cười trên mặt vẫn không biến mất, nhưng đáy mắt có thoáng bực dọc, đều do gần đây hắn quá để ý đến chuyện của Hương Hương, không chú ý đến vị Mạc đại thiếu gia luôn tính toán như thế này.

“Mạc huynh, Mạc phủ phú giáp một thương, chỉ e ta đem đến thứ gì đều không đáng để vào mắt!” Lời nói này của hắn là thật. trên thế gian này có cái gì mà Mạc phủ hắn không có sao? “Trong lòng nếu như đã có tính toán, thì cứ nói thẳng đi!”

Nếu Mạc gia muốn có cái gì, Mạc Tĩnh Viễn chắc chắn có tính toán trước trong lòng rồi!

“Cũng không có gì, chỉ là tháng sau có cuộc thi sát hạch, nghe nói hoàng thượng đã hạ lệnh, mục đích của cuộc thi chính là khảo sát tìm kiếm nhân tài, cho nên mới nghĩ nhờ ngươi giúp một chút!” Mạc Tĩnh Viên sờ môi, làm hình dạng nhẹ nhõm, thật ra mưu kế trong lòng hắn khác rất lớn a~

hắn càng tỏ ra bình thản¸ Nhan Khánh Ngọc trong lòng cũng chắc chắn hơn..

hắn không nhắc đến việc điện thí, chính là không muốn….

* * *

“Ngươi phải nhờ ta giúp một “chuyện nhỏ” ?” Nhan Khánh Ngọc nửa là cười chế nhạo chữ “nhỏ” kia, nếu là nhỏ thật, thì sẽ không do đích thân Mạc đại thiếu gia nói ra.

“Cũng không có gì, chỉ là muốn ngươi giúp một chút, để nâng đỡ người khác thôi!” Mạc Tĩnh Viễn quả không phụ hắn mong đợi, bày tỏ xong thật khiến hắn phải nhíu mày.

“Ngươi nhờ ta trình bày với hoàng thượng, làm rối kỷ cương phòng thi, để nâng đỡ một người?” Mạc thiếu gia lần này cũng qua lớn mật đi, chuyện lớn thế này cũng có thể tùy tiện nói ra.

“Ta chỉ muốn nhờ ngươi tiến cử, cũng là làm rối kỉ cương sao?” Mạc Tĩnh Viễn khẽ liếc qua một cái, nhanh tay cầm tờ giấy trên bàn, “Ngươi nhìn này, mau đến đọc thử bài văn này xem?”

Nhan Khánh Ngọc khuôn mặt hồ nghi, không hiểu Mạc thiếu gia này là có chủ ý gì, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy, hắn cúi đầu xuống đọc một đoạn, mắt liền sáng lên.

không thể ngừng trước khi nhìn xong hết tờ giấy đó, Nhan Khánh Ngọc tươi cười hớn hở, nhìn về phía Mạc Tĩnh Viễn đang nhàn hạ uống trà ở bên kia.

“thật là giỏi văn chương! Mạc huynh tìm đâu ra nhân tài thế này?” Lấy học thức dày rộng kia, nếu được đưa vào triều đình, tương lai chắc chắn sẽ rất xán lạn nha.

“Bây giờ không nói là ta công khai khi quân đi?” Mạc Tĩnh Viễn cười cực kì đặc ý, “Cứ đợi tin tức của ta, người này đã lên đến Nhị nguyên, tháng sau sẽ xuất hiện trên điện thử, lúc đó hai người các ngươi tha hồ mà nói ngon nói ngọt.”

“Văn phong người này giỏi như vậy, không cần ta nói thì ngôi vị trạng nguyên lần này, không phải của hắn thì là của ai?” Nhan Khánh Ngọc rất trọng người tài, nên tay cũng không rời áng văn đó.

“Tuy nói là thi, nhưng ta cũng có thể nắm chắc được, người này sẽ nắm chắc một trong Tam nguyên!” Mạc Tĩnh Viễn không ngại nói, “Ta hi vọng là có kết quả tốt, để hắn công danh tịnh toại, tương lai mở rộng.”

Nhan Khánh Ngọc lạnh run một cái, không nghĩ đến vấn đề còn chưa kết thúc.

“Cuộc thi kết thúc, toàn bộ kết quả đều do hoàng thượng làm chủ a!” hắn chỉ là Tể tướng thôi mà…

“Đúng là hoàng thượng làm chủ, nhưng dù sao ngươi cũng là trọng thần, tuyệt sẽ không thể không nghe ý kiến của ngươi.” Mạc Tĩnh Viễn nói trước, tránh để hắn chối bỏ.

“Ta nói Nhan huynh.” Thay đổi xưng hô, Mạc Tĩnh Viễn cười đến mở lòng, “Ngươi muốn thân khế của Hoài Hương, việc này hoàn toàn không thành vấn đề, mà nếu kế hoạch của ngươi có hiệu quả, Hoài Hương liền danh chính ngôn thuận trở thành thê tử của ngươi, từ này sớm chiều ở bên, tất nhiên sung sướиɠ vô tận.”

Nhan Khánh Ngọc mỉm cười, không hiểu rõ tại sao hắn lại chuyển sang nói về mình và Hoài Hương.

“Mà Hoài Hương này, có thể xem như ta chăm sóc từ nhỏ đến lớn, nàng cá tính rất sợ người lạ, cho dù trong phủ có vài người ở lại hơn mười năm, nàng vẫn không dám thân cận.” Mạc Tĩnh Viễn bung cây quạt, có một chút kiên nhẫn, giống như là cùng Nhan Khánh Ngọc tán gẫu bình thường.

"Tuy nói ngươi an bài tất cả kế hoạch, để nàng có thể danh chính trăm thuận gả vào Nhan phủ, nhưng Nhan lão gia cũng không phải là người ngoài, sao sẽ không hiểu ngọn nguồn trong đó… Ta nghĩ Hoài Hương còn phải chịu đựng bị người cằn nhằn a.”

một lời nói thế nhưng đã đánh trúng lòng Nhan Khánh Ngọc, hắn đưa ra lời nói dối, chính là muốn bịt miệng người ngoài, lúc trước chuyện Hoài Hương thay gả, người nhà có ai còn không hiểu đây? Hơn nữa đợt trước phụ thân vì chuyện này mà vô cùng tức giận, làm sao có thể nhanh chóng chấp nhận nàng nhanh như vậy được?

Chính mình sửa lại chuyện xưa, nhưng cũng đừng tưởng lừa được phụ thân.

Mạc Tĩnh Viễn nhận ra điểm này, chắc chắn là muốn hắn không phiền lòng nữa thôi!

“Nhan huynh, ta nói như vậy cũng là có ý tốt. Hoài Hương đợi ở Mạc gia cũng mười mấy năm, tuy là ta cùng nàng không thân thiết cho lắm, nhưng mười mấy năm tình nghĩa cũng có, mới vì nàng lên tiếng.” Mạc Tĩnh Viễn không uổng công bày ra hình dạng nhiệt tình, vẫn nhàn nhã như vậy, giống như là đang nói những chuyện không liên quan đến nhau.

“Có lời nào thì ngươi cứ nói đi!” Ai bảo thân khế của Hoài Hương đang ở trên tay hắn, cho dù Nhan Khánh Ngọc không nguyện ý thế nào, cũng chỉ có thể khí khái tiếp chuyện với vị đại thiếu gia này.

“Rất đơn giản, ngươi được hoàng thượng nể trọng, chuyện gì cũng muốn thông qua tay ngươi, ngươi bận rộn việc triều chính, không phải rỗi rãi, chuyện trong nhà khó quan tâm được.” Mạc Tĩnh Viễn mở tay, “Nhưng từ khi ngươi cố tình cưới Hoài Hương, trong nhà liền có không ít phong ba, đến lúc đó ngươi phải gánh cả việc công lẫn tư, bỏ không được nhưng giữ cũng không nổi, vậy không phải là hỏng hết sao?”

Nhan Khánh Ngọc không lên tiếng, trong lòng thấu hiểu hết ý của hắn, lúc trước cũng do mình bận rộn công sự, mới để cho tiểu nhân đến tìm Hương Hương quấy rấy…

“Hơn nữa ngươi cũng vừa tân hôn, phí không ít công phu mới có thể đem mỹ nhân về cửa, ngươi thật sự không muốn có thể ở bên cạnh chiều kiều thê nhiều hơn sao?”

“Cho nên ngươi muốn đề cử cho ta một vị nhân tài, muốn ta đem cơ hội thu hắn vào, bồi dưỡng thành cánh tay phải đắc lực, vì ta san sẻ công chuyện?” Nhan Khánh Ngọc vốn thông minh, cuối cùng cũng hiểu tại sao hắn lại đem Hương Hương vào..

“Chẳng lẽ không phải vậy?” Mạc Tĩnh Viễn lòng không áy náy, còn cho rằng mình vừa giúp hắn thực hiện một chuyện tốt…

“Ta không thể không thừa nhận, lời ngươi nói rất đáng để suy nghĩ nha!” Hơn nữa hắn biết, người tài không nhiều, thế nhưng Mạc thiếu gia có thể tìm được, tức đã có suy tính kỹ lưỡng, chỉ là….

“Lai lịch của người này như thế nào?? Cư nhiên lại có thể khiến Mạc thiếu gia phí tâm!”

Muốn nói Mạc Tĩnh Viễn ái mộ người tài, đối với Hoài Hương không có tính toán, Nhan Khánh Ngọc tuyệt sẽ không tin tưởng.. Nhưng giờ phút này hắn lại có cảm giác, Mạc phủ không hổ là thiên hạ đệ nhất thương cổ, Mạc Tĩnh Viễn đi quân cờ này, không biết đã bố trí bao lâu? Nhưng chính là hắn không có cách nào cự tuyệt a….

Cũng khó trách, kể từ khi Hương Hương được đưa về Mạc gia, mỗi lần hắn đến tìm, Mạc Tĩnh Viễn chưa bao giờ ngăn trở, thậm chí lần trước còn giúp hắn, bố trí để hắn cùng Thượng Quan Ngữ Kiếm “tán gẫu” một chút, sợ rằng trong thời gian đó, cho dù hắn cùng Thượng Quan Ngữ Kiếm bàn luận cái gì, tính toán thế nào để giải quyết sự kiện này, chung cuộc cũng phải vòng về bên người hắn, cũng vì hắn đang giữ thân khế của Hoài Hương.

Thêm Bình Luận