Sủng Tỳ Của Thiếu Gia

9/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đại thiếu gia họ Mạc, có những thú chơi rất ngông do đã được cưng chiều từ nhỏ. Nàng đã làm nha đầu cho hắn đã được bảy năm rồi, nhưng hắn không đơn giả xem nàng là như vậy, hắn  …
Xem Thêm

“Lão gia, đừng quá tức giận!” Mạc phu nhân khuôn mặt không còn lựa chọn, vẫn đang lo lắng cho nữ nhi… “Nguyên Thiến lần này trở về có hơi quá đáng, nhưng là ông bây giờ tốn công vô ích, nó thân là nữ nhi, lại một mình, nay lại không có tung tích, không biết có gặp nguy hiểm không?”

“Có cũng là do nó tự tìm, cho dù cùng hắn không thích hợp, cũng không được đào hôn!” Mạc lão gia càng nghĩ càng đau lòng, hắn đã cố gắng tìm cho nàng một nhà môn đăng hộ đối, nhưng nàng lại cư nhiên bỏ trốn.

“Nhưng dù thế nào, Nguyên Thiến vẫn là con của chúng ta, trước tiên nên đợi nó về rồi ông hãy phạt nó đi..” Mạc phu nhân hạ giọng khuyên “đi đường cũng mệt rồi, bây giờ ta đi nghỉ đã!”

“Nghịch nữ!!” Mạc lão gia vỗ bàn, lắc đầu để Mạc phu nhân đỡ dậy!

“Đại tổng quản, ngươi mau đi tìm, có tin tức, lập tức cho người truyền về!” Mạc phu nhân khẽ đưa ánh mắt, rồi vội đến đỡ trượng phu đang mệt mỏi về phòng.

“Vâng, ta đi ngay!” Đại tổng quản không dám trì hoãn, vội vàng đi xuống!

Nhạc Nhạn cùng Trầm Thiên Hạm đối mắt nhìn nhau, trong đáy mắt ai cũng là lo lắng và lo lắng.

Tiểu thư kì này đích thực là gặp họa lớn!!!

--------------------------------------

(1): Các bạn có thể tìm đọc bộ “Tướng gia ái thê” nói về tiểu thư Hoài Hương, “Người hầu kiếm thánh” nói về tiểu thư Nguyên Thiến trong cùng hệ liệt “Vạn thiên sủng ái” để hiểu rõ hơn

một nhóm lớn xe chở hàng thong thả tiến vào Thanh Bình, một trong ba thành lớn của Tây Việt thành. Trong đó có một cỗ xe ngựa có rèm bị xốc lên, lộ ra một đôi mắt trong suốt.

Nhạc Nhạn nhìn cảnh thành phố náo nhiệt xung quanh, sự lo lắng, không an tâm cũng giảm đi đôi chút, không lâu nữa là sẽ được gặp thiếu gia rồi…

Chuyến đi này đường thật xa, nàng từng cho rằng mình sẽ không đến được đây, cũng may là giờ đã đến rồi…..

Buông rèm cửa, che giấu thân thể đang không khỏe của mình, nàng vừa nóng nẩy vừa lo lắng, không biết thiếu gia khi gặp nàng sẽ có phản ứng như thế nào?

Nhất định sẽ tức giận ! Nàng cười khổ nghĩ, nàng biết thiếu gia không muốn nàng khổ cực buôn ba thế này đi xa một chuyến mới để nàng lại Cẩm Tú thành, nay nàng lại tự mình quyết định đi ra ngoài, hắn chắc chắn sẽ không cao hứng.

Nhưng, nàng không đến không được……..

một tháng trước, lão gia phu nhân mang về tin tức tiểu thư đào hôn ,nhiều người chỉ có thể âm thầm tìm tiểu thư, không dám công khai, nàng và Trầm Thiên Hạm lo lắng vô cùng cho Hương Hương đang ở một mình trong Nhan phủ, không nghĩ đến tin tức truyền về, Nhan gia không thấu hiểu chuyện thay gả đi, luôn luôn đến tìm Hương Hương quấy rầy, nhất là Nhan Khánh Ngọc, cư nhiên đem Hương Hương trở thành người làm, hà khắc hành hạ nàng.

Vừa nhận được tin tức này, nàng cùng Thiên Hạm vô cùng nóng lòng, hai người vốn muốn mời lão gia ra mặt, đón Hương Hương trở về Cẩm Tú thành, dù sao Nhan gia đã chán ghét Hương Hương, không bằng đem nàng đưa về Mạc phủ. Nhưng lão gia nhất quyết không chịu, hắn cho rằng tiểu thư đào hôn đã là đại tội, hắn làm gì còn mặt mũi lên tiếng ở Nhan gia?

Đám nữ nhân lo lắng cho Hương Hương đang ở kinh thành, Thiên Hạm mặc dù an ủi nàng sẽ không có chuyện gì xảy ra, hôm sau nàng lại đem phong thư trực tiếp đi tìm tiểu thư. Tiểu thư từ nhỏ đã có mơ ước đối với giới giang hồ, nay chắc chắn đang ở đại hội võ lâm.

Lão gia phu nhân không chịu ra mặt cho Hương Hương, giờ chỉ còn trông đợi vào tiểu thư, dù sao đây cũng là do nàng mà ra, càng không cần nói đến nàng yêu thương, che chở Hương Hương như thế nào, là không thể để yên cho một mình Hương Hương ở kinh thành chịu khổ.

Nhưng là nàng sợ Thiên Hạm không tìm được tiểu thư, thế thì Hương Hương làm sao đây? Cho nên bỏ qua tin tức của Thiên Hạm, nàng tự quyết định, khi Thiên Hạm đi tìm tiểu thư, thì nàng sẽ đi tìm thiếu gia. Thiếu gia mặc dù không lo chuyện bao đồng, nhưng nàng đã đích thân cầu xin, thiếu gia chắc chắn sẽ chịu ra mặt.

Nàng hướng đại tổng quản hỏi thiếu gia đang ở đâu, giờ lại đúng có một chuyến hàng cần đưa đến Tây Việt tam thành, cũng sẽ đi qua Thanh Bình thành, nàng đành nghĩ ra một cách, lén lấy con dấu của thiếu gia, lừa nói là hắn muốn nàng đem theo vật phẩm quan trọng đến cho hắn, liền cùng xe hàng đi đến Thanh Bình thành.

một người chưa bao giờ đi xa như nàng, dọc đường đi chịu không ít khổ sở. Cũng may là nàng đi cùng xe hàng, nếu không thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra….

“cô nương, đằng trước chính là chỗ dừng của Mạc gia.” Xe ngựa bên ngoài, người trông xe ngựa kêu lên “Chúng ta đã đưa ngươi đến nơi rồi đấy!”

“Cảm ơn đại thúc!” Nàng cảm kích nhìn người đã đi cùng mình bao ngày qua. “Mấy ngày qua thật làm phiền mọi người quá!”

rõ ràng đây là kiện hàng khẩn cấp, thế nhưng nàng vẫn đòi đi theo, làm tốc độ chậm lại không biết bao nhiêu…

“không sao, là chuyện thiếu gia giao phó, sao chúng tôi có ý kiến được!”

Nhạc Nhạn không trả lời lại, ôm lấy bọc quần áo, tạm biệt những người tốt bụng này.

Đứng ở ngoài chỗ dừng của Mạc gia, nàng hít sâu một cái, hy vọng khi thiếu gia gặp được nàng, cho dù có tức giận, thì hắn vẫn sẽ đáp ửng thỉnh cầu của nàng.

đã tốn không ít thời gian, không biết Hương Hương như thế nào, có chịu được không?

Nàng nâng lên tinh thần, gõ lên cánh cửa lớn kia.

* * *

“Hiền chất, đến, đây là đặc sản của Thanh Bình thành chúng ta “Lạc đao thiêu”, mọi người uống nhiều một chút đi!” Thủ phủ Thanh Bình thành Lâm Ngọc Thành hào khí châm đầy ly cho Mạc Tĩnh Viễn, hô hào bảo hắn uống hết ly.

“Đa tạ!” Mạc Tĩnh Viễn không từ chối, tiếp tục uống hết chén rượu kia.

“Tốt!” Lâm Ngọc Thành cao hứng cực kì, “Đúng, lần này ngươi khó trở về một chuyến, ta nhất định phải giới thiệu nữ nhi của ta cho ngươi. Nữ nhi của ta biết chuyện ngươi, đối với ngươi ngưỡng mộ vô cùng, muốn ta cho nó gặp ngươi.”

“không có cách!” Mạc Tĩnh Viễn mặt không đổi sắc uống thêm một ly nữa, không nặng không nhẹ mà trực tiếp từ chối.

“Sao lại thế?! Ngươi là đang ở nhà ta làm khách a~ Sao lại như vậy không có cách?!”

Lâm Ngọc Thành không hiểu hắn cự tuyệt, “Ngươi cũng không biết nha đầu này của ta, biết tin ngươi đến Thanh Bình thành, suốt ngày bên tai ta léo nhéo, muốn ta dẫn ngươi đến phủ, để nó gặp mặt!”

“Mạc mỗ cùng lệnh thiên kim không quen biết, không tiện gặp mặt.”

“Ngươi yên tâm, chúng ta Tây Việt ba thành không tiện gò bó.” Lâm Ngọc Thành cười ha ha vỗ vai hắn, muốn hắn đừng quá để ý “Nhưng mà nhân tiện nói đến, hiền chất, ngươi tuổi không nhỏ, đúng là sau này cần một nàng dâu, nếu ngươi không để ý, có thể cùng Lâm gia ta kết thân nha!” [đi chỗ khác =;]

“không!” Mạc Tĩnh Viễn không nể mặt mũi, thẳng thừng từ chối.

“Tiểu tử à! Ngươi có thể đừng cự tuyệt mau như vậy không?” Lâm Ngọc Thành rất thích đứa con trai duy nhất của Mạc gia này, hơn nữa, nữ nhi nhà hắn cũng rất vừa ý, nhưng giờ thấy hắn cự tuyệt nhanh như vậy, không khỏi có chút choáng váng.

“Ta cho ngươi biết, ta Lâm Ngọc Thành này có một nữ nhi bảo bối, nếu là ngươi đồng ý lấy nó, tất cả việc thương hào buôn bán, châu báu của ta đều cho ngươi. Chúng ta còn có thể hợp tác, ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi a!” Chuyện tốt như vậy, có đốt đèn l*иg lên tìm cũng không thấy a, cũng biết là hắn rất tiện nghi.

“Đa tạ ý tốt, chúng ta tiếp tục bàn chuyện buôn bán là được rồi!” Mạc Tĩnh Viễn vẫn sắc mặt như cũ, nhàn nhạt để người khác không nhìn ra được cảm xúc, cự tuyệt ý tốt kia.

“Ngươi….” hắn như vậy không thay đổi, Lâm Ngọc Thành cũng chán nản “Hiền chất, ta cũng không phải người không hiểu chuyện, có phải ở Cẩm Tú thành có một cô nương tốt đúng không? Nghe nói ngươi có thu một tiểu nha đầu, để bên cạnh hầu hạ nhiều năm, ngươi cũng rất sủng nàng, liền chăm sóc cho nàng như đại tiểu thư……..”

“Lâm lão gia, đó là chuyện riêng của ta!” hắn lạnh nhạt cắt lời Lâm Ngọc Thành.

“Ngươi đừng gấp, ta không có ý trách ngươi a!” Lâm Ngọc Thành cười ha ha không dứt, nhìn người trẻ tuổi trước mặt “Ta chỉ muốn nói với ngươi, nam nhân tam thê tứ thϊếp là chuyện bình thường, hơn nữa Mạc gia chỉ có ngươi là độc tử, lấy nhiều thê thϊếp, có thể giúp ngươi sanh trẻ con càng nhiều càng tốt, không phải sao?”

Thêm Bình Luận