Editor: Masha
Có người tiến lên đề bút viết từ, Mạc Lăng Vi bảo cung nhân đưa họa tác về cung Thái Hậu. Hoàng Hậu nói: “Không ngờ mẫu hậu còn cất giấu họa tác của Cố tướng.”
Mạc Lăng Vi cười trả lời: “Là mẫu hậu nghe nói thần thϊếp muốn làm Mai Hoa yến, chủ động đưa ra bức họa này, cấp yến hội trợ hứng. Nhưng bà xem bức họa như bảo bối, không chịu cho mượn quá lâu, muốn thần thϊếp dùng xong lập tức trả về.”
Ngô Hoàng Hậu cũng nhịn không được cười, thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Thái Hậu, hỏi: “Lão nhân gia bà cất giấu họa tác của Cố tướng khi nào? Hình như chỗ Hoàng Thượng cũng chưa được mấy bức.”
“Hình như mấy năm trước lúc Hoàng Thượng thiên thọ, Cố tướng cấp Hoàng Thượng hạ lễ. Mẫu hậu nhìn thấy cảm thấy thực thích, liền lấy đi.” Trương Hiền Phi ở bên cạnh nói.
Ngô Hoàng Hậu như suy tư gì gật đầu: “Khó trách.”
Hạ Sơ Lam nghe được Ngô Hoàng Hậu các nàng đối thoại, tâm niệm trăm chuyển. Những quý phụ nhân đó viết đa phần là thơ từ về tình yêu, bức họa kia mặt ngoài nhìn qua là tình chàng ý thϊếp, nhưng Cố Hành Giản hạ lễ cho Hoàng Thượng, không có khả năng đưa đồ vật thế tục như vậy, chỉ sợ có hàm ý càng sâu xa ở bên trong.
Nàng ngưng mi trầm tư, bên cạnh Trung Nghĩa Bá phu nhân cùng Liễu thị lại vẫn luôn khuyến khích nàng. Nàng nhận không ra họa tác phu quân, không thể đọc không hiểu họa ý của hắn? Nếu không về sau nàng nào còn có mặt mũi nói mình là Tể tướng phu nhân. Nàng hít một hơi thật sâu, đi đến trước án thư, đề bút chấm mực, liền mạch lưu loát.
Nội thị đến thu bức tự của nàng, sau đó trình cấp Hoàng Hậu.
Ngô Hoàng Hậu trước khen “Chữ đẹp”, sau đó mới thì thầm: “Thường tiện nhân gian trác ngọc lang, Thiên ưng khất dữ điểm tô nương. Tự tác thanh ca truyền hạo xỉ,
Phong khởi, Tuyết phi viêm hải biến thanh lương.
Vạn lý quy lai niên dũ thiếu, Vi tiếu, Tiếu thì do đới lĩnh mai hương. Thí vấn Lĩnh Nam ưng bất hảo?
Khước đạo: Thử tâm an xứ thị ngô hương..” (1)
Mạc Lăng Vi ngơ ngẩn, siết chặt khăn trong tay, ánh mắt nhìn về phía Hạ Sơ Lam mơ hồ có vài phần không thể tưởng tượng nổi. Ở đây đại bộ phận người đều không rõ nguyên do, cảm thấy Hạ Sơ Lam sở đề, không quá thích hợp với họa ý.
Ngô Hoàng Hậu hiền lành hỏi: “Phu nhân vì sao giả thích như vậy?”
Hạ Sơ Lam hành lễ mới chậm rãi nói: “Thần phụ viết《 Định Phong Ba 》 là về Vương Củng bạn tốt của Tô Thức cùng sủng thϊếp của Vương Củng là Nhu Nô. Lúc ấy chịu liên lụy án Ô Đài, Vương Củng bị biếm Lĩnh Nam. Vài năm sau Bắc quy, Vương Củng muốn Nhu Nô mời rượu Tô Thức. Tô Thức hỏi Nhu Nô Lĩnh Nam như thế nào, Nhu Nô trả lời: Thử tâm an xứ thị ngô hương. Tô Thức rất cảm động, vì thế làm bài 《 Định Phong Ba 》. Thần phụ liều phỏng đoán, tướng gia so mình với Nhu Nô, thuyết minh Hoàng Thượng như Vương Củng. Cho thấy cuộc đời này đi theo đế vương, không oán không hối hận.”
Sau khi nàng nói xong, Mai Đường an tĩnh một lát. Hạ Tĩnh Nguyệt hơi ngẩng đầu, nhìn bóng lưng Hạ Sơ Lam, trong lòng cảm khái. Dù cho nàng có thể nhìn ra đây là họa tác của tướng gia, lại nhìn không ra họa ý như Tam tỷ tỷ. Cho nên người đứng bên cạnh tướng gia chỉ có thể là Tam tỷ tỷ.
“Tốt! Giải thích thật tốt!” Cách đó không xa truyền đến một tiếng khen ngợi. Mọi người quay lại nhìn, thấy hoàng đế mặc thường phục bước lại đây, đi theo phía sau là Đổng Xương, Ân Bình Quận Vương còn có một đám cung nhân, mênh mông cuồn cuộn.
Ngô Hoàng Hậu vội vàng đi đầu ra ngoài hành lễ, những người khác đi theo phía sau bà. Cao Tông cười vang nói: “Đều đứng lên đi. Quả nhiên vẫn là làm thê tử hiểu phu quân nhất a.”
Hạ Sơ Lam không ngờ hoàng đế ngôi cửu ngũ lại bình dị gần gũi như thế, vội vàng trả lời: “Hoàng Thượng quá khen, thần phụ cũng là lung tung đoán bừa. Múa rìu qua mắt thợ.”
Cao Tông đi đến trong điện ngồi xuống, cười nói: “Các ngươi nên như thế nào liền như thế nào, đừng vì trẫm tới mà mất hứng. Tể tướng phu nhân lại gần đây.”
Cao Tông vốn dĩ chỉ tản bộ trong hoa viên, nghe nói Thái Hậu chịu lấy họa tác Cố Hành Giản trợ hứng cho Mai Hoa yến, liền tò mò đi đến, muốn nghe xem những phụ nhân này sẽ giải thích họa tác Cố Hành Giản như thế nào. Hắn liên tục nghe xong mấy lượt, liên tiếp lắc đầu, nói đều là chút tình tình ái ái, nhìn được quá nhỏ.Lúc đang định tránh đi, liền nghe thấy Hạ Sơ Lam đọc《 Định Phong Ba 》, trong lòng sáng ngời.
Triệu Cửu cũng ngưng thần nghe thật lâu, ánh mắt dừng ở trên người Hạ Sơ Lam.
Đã sớm nghe nói Cố tướng cưới thương hộ nữ mỹ mạo, còn xem hắn là sắc lệnh mê hoặc thần trí. Hôm nay xem ra, nữ tử này không chỉ tướng mạo đẹp, còn rất có vài phần khéo léo, không giống nữ tử bình thường.
Cố Hành Giản nhìn người từ trước đến nay thực chuẩn, ánh mắt nhìn nữ nhân hẳn cũng không kém.
Chỉ là Triệu Cửu còn đắn đo chưa chắc, phân lượng của nữ tử này trong lòng Cố Hành Giản rốt cuộc bao nhiêu.
Mạc Lăng Vi khẽ cười nói: “Ngay cả Hoàng Thượng cũng khen tốt, xem ra hoa quan kia của thần thϊếp phải thưởng cho tướng gia phu nhân?”
“Thưởng! Trẫm lại thêm tơ lụa cống phẩm mười thất, cống trà mười hộp, danh phẩm hoa cỏ mười chậu, vàng ròng khắc chữ mười cái, châu thoa vòng thúy một bộ. Thuận tiện hạ lễ cho tân hôn các ngươi.”
Hạ Sơ Lam không ngờ hoàng đế ban thưởng nhiều như vậy, vội vàng quỳ tạ thánh ân. Đây nơi nào là thưởng nàng, rõ ràng là mượn cớ thưởng Cố Hành Giản. Nàng nói mấy lời kia, chỉ sợ cũng nói đến tâm khảm hoàng đế đi. Nàng vẫn luôn cảm thấy làm người thần tử, có thể có một vị quân vương hiểu hắn là may mắn dữ dội cỡ nào. Tựa như Tần Hiếu Công với Thương Ưởng, Tống Thần Tông với Vương Kinh Công. Cố Hành Giản kỳ thật rất may mắn.
Cao Tông cùng Hạ Sơ Lam nói chuyện phiếm vài câu, sợ nàng không được tự nhiên, để nàng nhập tọa ăn gì đó. Hắn nghĩ thầm, nữ tử có thể làm Cố Hành Giản cùng Lục Ngạn Viễn tranh cầu, quả nhiên không phải phàm phẩm. Tuy là xuất thân thương hộ, nhưng tiến thối có độ, không có chút nào không phóng khoáng, cũng không hề luống cuống. Hắn ban đầu còn hơi lo lắng Cố Hành Giản cưới nữ tử này, là nhất thời xúc động, sẽ làm triều thần lên án.
Bây giờ nhìn lại, giữa hai người là thưởng thức lẫn nhau đi. Thế gian nữ tử ngưỡng mộ tài hoa Cố Hành Giản rất nhiều, nhưng có thể hiểu con người của hắn lại ít ỏi không có mấy.
Cao Tông lại nói với Ngô Hoàng Hậu: “Hai vị quận vương tuổi đều không nhỏ, còn chưa có chính phi. Đầu xuân sang năm là lúc Hoàng Hậu chủ trì, vì bọn họ tuyển phi đi.”
“Thần thϊếp tuân chỉ.” Ngô Hoàng Hậu đứng dậy nói.
Triệu Cửu cùng Trương Hiền Phi cũng vội vàng tạ ơn. Triệu Cửu lời nói đến bên miệng, lại nuốt trở vào. Hiện tại còn chưa phải lúc để nói.
Mạc Lăng Vi cúi đầu nhìn đầu ngón tay của mình, không nói gì. Cao Tông nhìn thần sắc nàng, biết nàng lại nghĩ tới tiểu hoàng tử, liền ho nhẹ một tiếng nói: “Trẫm đi tản bộ trong hoa viên, Mai Hoa yến này cũng đã tổ chức không sai biệt lắm, Quý Phi theo trẫm đi.”
“Vâng.” Mạc Lăng Vi đứng dậy đi đến bên cạnh Cao Tông. Cao Tông đi ra Mai Đường, giữ chặt tay nàng dưới tay áo: “Hôm nay có vui vẻ?”
“Trong cung đã lâu không náo nhiệt như vậy, thần thϊếp tất nhiên vui vẻ.”
Cao Tông cười cười: “Nàng thích nhất mấy bồn hoa nở kia, trẫm mang nàng đi xem. Nếu nàng thích, trẫm lại chọn hoàng tử tuổi còn nhỏ trong tôn thất dưỡng dưới gối nàng, về sau để hắn phụng dưỡng nàng.”
Mạc Lăng Vi ngẩng đầu nhìn Cao Tông, hắn đầu mày khóe mắt đều là nhu tình.
Nàng lắc đầu: “Thần thϊếp muốn tự mình sinh cho Hoàng Thượng.”
“Đừng nói mấy lời ngốc nghếch.” Cao tông điểm nhẹ mũi nàng, nắm tay nàng đi về phía trước.
***
Trong cung Mai Hoa yến kết thúc, mọi người lục tục rời cung, dẹp đường hồi phủ. Hạ Sơ Lam cảm tạ Trung Nghĩa Bá phu nhân, lại từ biệt Liễu thị và Hạ Tĩnh Nguyệt, lên xe ngựa nhà mình. Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu đều là người thập phần khoan dung, cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng. Đến nỗi Mạc Lăng Vi kia ẩn ẩn địch ý, Hạ Sơ Lam lại cảm thấy hơi không thể hiểu được. Là bởi vì phía trước có chuyện Mạc Tú Đình?
“Cô nương, không biết có phải nghĩ nhiều hay không, cứ cảm thấy dường như có người đi theo sau chúng ta.” Lục Bình ở bên ngoài xe ngựa nói.
Có người đi theo bọn họ? Nàng biết võ công Lục Bình tuy rằng không bằng Sùng Minh, nhưng cảm giác thập phần nhạy bén. Nàng vén mành cửa sổ xe nhìn thoáng qua bên ngoài, không phát hiện cái gì dị thường.
“Sớm một chút hồi tướng phủ đi.”
Tướng phủ ở bên trong thành, dọc theo phố còn có cấm quân tuần tra, trị an luôn luôn thực tốt. Cho dù có người theo dõi bọn họ, cũng không có khả năng ở bên trong thành động thủ. Nhưng bị người nhìn chằm chằm cảm giác tóm lại không tốt.
Nàng trở lại trong phủ, Nam bá quan tâm dò hỏi nàng tình huống trong cung hôm nay.
Hạ Sơ Lam dăm ba câu nói xong, lại hỏi Nam bá: “Mạc Quý Phi trước kia có xích mích gì với tướng gia hay không?”
Nam bá tim đập thình thịch, nghi ngờ phu nhân đã biết cái gì. Mạc Quý Phi đích xác từng thích tướng gia, nhưng tướng gia không cho cho nàng sắc mặt tốt, đây hẳn không tính là có cái gì đi? Hơn nữa những việc này, cũng không nên từ ông một cái hạ nhân nói ra. Ông cười nói: “Ta không rõ lắm. Vẫn là chờ tướng gia trở về, phu nhân tự mình hỏi một chút đi.”
Hạ Sơ Lam gật đầu, không truy vấn nữa. Nàng cũng nghĩ hảo hảo nói chuyện cùng Cố Hành Giản, nói chuyện Lục Ngạn Viễn. Nhưng lại không biết Cố Hành Giản khi nào mới có thể trở về. Hôm nay bởi vì một bức họa của hắn, nàng thiếu chút nữa xấu mặt trước mặt mọi người.
Màn đêm thâm trầm, nhưng Lâm An là tòa thành không ngủ về đêm.
Sùng Minh một khắc không dừng chạy suốt một ngày đường, thật vất vả mới vào thành. Hắn bụng đói kêu vang, muốn đi sạp bên đường mua chút đồ ăn khuya, hỏi người trong xe ngựa: “Gia, Giang Lưu, các người muốn ăn chút gì không?”
“Ta không đói bụng.” Cố Hành Giản đang xem sách, khóe mắt dư quang nhìn thấy Trần Giang Lưu tay ôm bụng, còn nói thêm, “Ngươi mua chút đồ ăn cho Giang Lưu.”
Sùng Minh ứng hảo, dừng xe ngựa ở ven đường, nhảy xuống mua bánh hấp.
Trần Giang Lưu ngồi chung
cùng Cố Hành Giản trong xe ngựa, cả ngày không dám thở mạnh một chút. Đại nhân này thâm trầm đến đáng sợ, nhìn kỹ ánh mắt hắn, phảng phất như có thể nhìn thấu mình. Hắn rõ ràng không có làm gì, lại không hiều sao mà cảm thấy hoảng hốt.
Sùng Minh mua bánh hấp trở về, bọc trong giấy, vẫn còn nóng hổi. Trần Giang Lưu mở miệng nhỏ ăn, cảm thấy trên người ấm áp hơn rất nhiều.
Hắn lần đầu tiên đến Lâm An, nghe được bên ngoài thanh âm ầm ĩ trên đường, hoàn toàn bất đồng với màn đêm an tĩnh ở Xương Hóa. Hắn có hơi tò mò, người đều không ngủ được sao?
Xe ngựa đến tướng phủ, Trần Giang Lưu nghiêng người, cung kính nhường Cố Hành Giản đi xuống trước.
Cố Hành Giản nhìn hắn một cái, dẫm lên ghế nhỏ xuống xe ngựa, đi thẳng nhập phủ. Sùng Minh đỡ Trần Giang nhảy xuống, quấn chặt quần áo trên người hắn: “Lạnh không?”
“Không lạnh. Ca ca, đây là nơi nào? Thật khí phái a.” Trần Giang Lưu vừa xoa xoa tay, vừa ngẩng đầu nhìn cổng phủ. Hắn không biết chữ, tất nhiên không nhận biết trên tấm biển thượng viết gì.
Sùng Minh nói: “Đây là nhà đại nhân, cũng là nhà của ta.”
Trần Giang Lưu ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy về sau cũng là nhà của ta.”
Sùng Minh sờ sờ đầu của hắn, cũng không biết tướng gia có thể lưu đứa nhỏ này lại hay không, trước dẫn hắn vào phủ an trí.
Cố Hành Giản đi hướng phòng ngủ, Nam bá nghe được tin tức hắn hồi phủ, vội vàng chạy tới: “Tướng gia, ngài như thế nào sớm như vậy đã trở lại? Không phải nói muốn ba bốn ngày?”
“Phu nhân đâu? Hôm nay vào cung có chuyện gì phát sinh không?” Cố Hành Giản hỏi. Ám vệ không thể tiến cung, nhưng ở trong cung hắn cũng có nhãn tuyến. Chỉ là hắn còn chưa kịp thấy nhãn tuyến kia, tất nhiên hỏi Nam bá càng nhanh hơn.
Nam bá âm thầm cười trộm, hóa ra là lo lắng phu nhân mới trở về sớm như vậy. Ông nói: “Nghe phu nhân nói hôm nay rất thuận lợi. Hôm nay tiến cung có lẽ là mệt mỏi, nàng sớm đã ngủ.”
Cố Hành Giản gật đầu. Cho dù Mạc Lăng Vi lá gan lớn, cũng không dám công nhiên làm cái gì. Nhưng hắn vẫn không nhịn được trở về gấp.
Hắn trở lại phòng, tối nay là Triệu ma ma trực đêm. Triệu ma ma vừa thấy hắn cả người liền run lên, tướng gia sao đã trở lại? Bà nói hết mọi chuyện cho cô nương, tướng gia mà biết chắc sẽ đuổi bà đi?
Bóng đêm mờ tối, Cố Hành Giản không nhìn rõ vẻ mặt nàng, chỉ là trong phòng ánh nến đều tắt, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
______________________________________________________________
(1) Định phong ba – Nam Hải quy tặng Vương
Định Quốc thị
nhân ngụ
nương
Thường tiện nhân gian
trác ngọc lang,
Thiên ưng khất dữ điểm
tô nương.
Tự tác thanh ca truyền hạo xỉ,
Phong khởi,
Tuyết phi viêm hải biến thanh lương.
Vạn lý quy lai
niên dũ thiếu,
Vi tiếu,
Tiếu thì do đới
lĩnh mai
hương.
Thí vấn Lĩnh Nam ưng bất hảo?
Khước đạo:
Thử tâm an xứ thị ngô hương.
Dịch nghĩa
Thường hay thích những chàng trai tuấn tú ở trên đời,
Trời còn yêu thích gửi tặng thêm một người đẹp.
Người đời truyền tụng giọng ca hay cùng nụ cười đẹp,
Bỗng gió nổi lên,
Tuyết bay tới vùng biển nóng khiến nơi đó thành mát lành.
Nàng trở về từ nơi xa xôi, lại như càng trẻ hơn,
Khi nhoẻn cười,
Nụ cười như còn mang hương thơm của hoa mai vùng Lĩnh Nam.
Ta hỏi nàng rằng phong thổ Lĩnh Nam chắc là không tốt?
Nàng nói rằng,
Nơi nào lòng này an định thì là quê hương ta.
Lời dẫn: “Vương Định Quốc ca nhi viết Nhu nô, tính Vũ văn thị, my mục quyên lệ, thiện ứng đối, gia thế trú kinh sư. Định Quốc nam thiên quy, dư vấn Nhu: Quảng Nam phong thổ ưng thị bất hảo? Nhu đối viết: Thử tâm an xứ tiện thị ngô hương. Nhân vi chuế từ vân…” 王定國歌兒曰柔奴,姓宇文氏,眉目娟麗,善應對,家世住京師。定國南遷歸,余問柔:廣南風土, 應是不好?柔對曰:此心安處,便是吾鄉。因為綴詞云。。。 (Ca kỹ của Vương Định Quốc gọi là Nhu nô, họ Vũ, mặt mày kiều diễm, giỏi ứng đối, nhà ở kinh sư. Định Quốc từ phương nam về, ta hỏi Nhu: Phong thổ Quảng Nam chắc không tốt? Nhu đáp rằng: Lòng này ở nơi nào thấy yên ổn, thì đó là quê hương của ta. Nhân đó làm bài từ rằng…)
Vương Định Quốc tức Vương Củng 王鞏, bạn của Tô Thức. Sau Ô Đài thi án, năm Nguyên Phong thứ 3 (1080), Tô Thức bị đày đi Hoàng Châu, Vương cũng liên luỵ, bị giáng chức đến Tân Châu hoang vắng, lạnh lẽo ở Lĩnh Nam. Khi Vương bị giáng chức, Nhu nô vẫn một lòng đi theo, chưa từng rời khỏi ông. Năm Nguyên Phong thứ 6 (1083), Vương mới có thể trở về phương bắc. Trên bàn tiệc, Nhu nô mời rượu Tô Thức, Tô Thức hỏi có phải nàng chưa quen với người, vật, gió, đất của Lĩnh Nam? Nhu Nô mỉm cười trả lời: “Nơi nào khiến cho tâm an định thì nơi đó chính là quê hương”. Tô Thức nghe xong rất cảm động bèn viết bài này.