Editor: Masha
Hóa ra ma ma bên cạnh Cố Gia Thụy là gia nhân Tần gia.
Hạ Sơ Lam có cảm giác hiểu ra. Tần La đối với Cố gia không có mưu đồ, không có nghĩa là phụ huynh nàng cũng không có. Đương thời gả nữ đều có phong tục gả thật vẻ vang, chớ nói chi Nhị gia chỉ có một mình Cố Gia Huyên là nữ nhi duy nhất, đến thời điểm nhất định phải thuận lợi vui vẻ xử lý hôn sự. Tần gia sợ phần gia sản Nhị gia cấp cho Cố Gia Huyên quá nhiều, bày kế chuyện này, tốt nhất làm Nhị gia chán ghét mà vứt bỏ Cố Gia Huyên, gia sản có thể được bảo vệ.
Nếu nghĩ sâu xa hơn nữa, Nhị gia lớn tuổi hơn
Tần La rất nhiều, nhất định sẽ đi trước Tần La. Cố Gia Thụy lại là con trai duy nhất của Nhị gia, về sau tài sản đều lưu lại cho Cố Gia Thụy và Tần La, Tần gia còn sợ không vớt được chỗ tốt?
Tần La bị nhà mẹ đẻ mình tính kế, bản thân nàng còn chẳng hay biết gì. Hơn nữa lấy tính tình Tần La, nếu biết rõ chân tướng, có thể sẽ không chịu nổi đả kích. Nàng vừa mới động thai khí, không thể vào lúc này lại chịu kí©h thí©ɧ.
Hạ Sơ Lam tự nhiên liên tưởng rất nhiều, tâm tư trăm chuyển ngàn hồi. Nàng có toàn bộ ký ức nguyên chủ, có thể còn có ý thức nguyên chủ lưu lạ trong thân thể, lại sống vài năm ở đây, có đôi khi tự cảm thấy cách nói chuyện làm việc càng lúc càng giống người ở triều đại này.
Tần La nhìn thần sắc Hạ Sơ Lam, mơ hồ cảm thấy không thích hợp, liền hỏi: “Muội muội có chuyện gì gạt ta?”
Hạ Sơ Lam cười nói: “Không có việc gì, chỉ là có nói một hai câu với Huyên cô nương. Tỷ tỷ nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Tần La mới vừa rồi bị Cố Cư Kính lăn qua lăn lại, quả thật hơi mệt mỏi. Hồi nãy là cố lên tinh thần nói chuyện cùng Hạ Sơ Lam. Nàng nằm ở trên giường, Hạ Sơ Lam thay nàng đắp kín mền, im ắng lui ra. Hạ Sơ Lam không trực tiếp rời đi Cố gia, mà ngồi trong phòng khách, gọi người mời Nghiêm ma ma bên cạnh Cố Gia Thụy đến.
Nghiêm ma ma nghe nói là Hạ Sơ Lam muốn tìm bà, cảm thấy hết sức kỳ quái. Bản thân chiếu cố Cố công tử, cho tới bây giờ không có liên quan gì đến tướng phủ bên cạnh. Nhưng Hạ Sơ Lam mặc dù không ở tại Cố gia, đến cùng vẫn là thê tử tướng gia, Nghiêm ma ma cũng không dám thất lễ, vội vàng đi hướng phòng khách.
Trước bà cũng chưa từng thấy qua Hạ Sơ Lam, nhưng vẫn nhìn một cái liền nhận ra thiếu phụ rực rỡ ngồi trong phòng khách chính là phu nhân tướng gia. Áo lông Hạnh hoàng, áo bông nhiều lớp, váy thêu chỉ bạc, dáng người dù bị tầng tầng bao phủ, vẫn lộ vẻ mảnh mai linh lung. Sớm đã nghe thấy tướng gia thú một đại mỹ nhân nũng nịu, còn là gia chủ Hạ gia phú gia Thiệu Hưng. Nữ gia chủ trẻ tuổi như thế, bà còn chưa thấy qua.
Hạ Sơ Lam đang ở nhìn hoa sen cắm trong bình sứ trắng trên bàn gỗ xuất thần, khóe mắt dư quang liếc qua một phụ nhân trên dưới năm mươi tuổi, hai bên tóc mai có chút hoa râm đi đến, liền nâng chung trà lên thổi thổi. Nghiêm ma ma hành lễ nói: “Bà già này gặp qua phu nhân.”
“Ngươi chính là Nghiêm ma ma?” Hạ Sơ Lam vừa uống trà vừa nói, “Ngày thường ngươi chiếu cố Cố công tử vất vả rồi.”
Nghiêm ma ma cười nói: “Phu nhân sao lại nói vậy. Bà già này vốn ở Tần gia làm việc, hiện tại đi theo Nhị phu nhân đến Cố gia, cố gắng làm tròn chức trách. Nhị phu nhân ngày thường đãi nhóm gia nhân chúng ta cũng rất khoan dung, tiểu công tử lanh lợi đáng yêu, có thể hầu hạ bọn họ là phúc khí của bà già này.”
Nghiêm ma ma này biết ăn nói, cũng là người tâm tư lung lay. Nếu không phải như thế, chỉ sợ không nghĩ ra dạng mưu kế này. Hạ Sơ Lam cười cười: “Ta kêu ngươi đến, cũng không có việc gì khác, chỉ muốn hỏi một câu, huyên cô nương cùng Nhị phu nhân tranh chấp đêm đó, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Ta nghe Huyên cô nương nói, khi đó bên cạnh tiểu công tử không có một ai?”
Con ngươi Nghiêm ma ma chuyển chuyển cực nhanh, sau đó thong dong nói ra: “Huyên cô nương cũng thật là, sao có thể nói lung tung như vấy? Khi đó bên cạnh tiểu công tử nhất định có một ma ma đi theo, chắc là tiểu công tử nháo muốn cái gì, ma ma kia thấy Huyên cô nương ở đây, liền nhờ nàng thay chú ý một lúc. Lam sao biết lúc trở về liền nhìn thấy Huyên cô nương đứng ở bên giường, tiểu công tử bị dính nước nóng, oa oa khóc đâu. Không phải là bà già này lắm miệng, Huyên cô nương ngày thường ngang ngược kiêu ngạo, Nhị gia và Nhị phu nhân không biết đã đau đầu bao nhiêu.”
Ma ma và nhũ mẫu kia nhất định cũng bị Tần gia thu mua, cho nên Nghiêm ma ma mới có thể nói thuận miệng được như thế. Bà ta càng trấn định thong dong, đối đáp trôi chảy, càng chỉ ra là có vấn đề. Người bình thường hồi tưởng chuyện đã xảy ra mấy ngày trước, cũng sẽ ngừng một lúc, cố gắng nhớ chi tiết. Bởi vì liên lụy tới chủ nhà, cũng sẽ cẩn thận chặt chẽ. Chắc hẳn lời này trong lòng Nghiêm ma ma đã luyện qua vài lần, mới có thể tự nhiên như thế.
“Nước nóng là các ngươi đặt bên cạnh công tử, hay là Huyên cô nương đặt?” Hạ Sơ Lam tiếp tục hỏi.
“Tất nhiên là Huyên cô nương. Bà già này nhắc nhở người rất cẩn thận, sẽ không đặt thứ nguy hiểm này nọ bên cạnh công tử.”
Hạ Sơ Lam gật nhẹ đầu, lại chuyển chuyển tách trà trong tay mình hỏi: ” Tách đựng nước nóng là dạng lục men như trong tay ta, hay là sứ trắng giống như bộ đặt trên bàn tròn kia?”
Nghiêm ma ma nhìn theo ánh mắt Hạ Sơ Lam, nhìn nhìn trà cụ bằng sứ trắng trong phòng, không biết nàng hỏi cái này để làm gì, hồi đáp: “Hẳn là đồng dạng với tách trà trong tay phu nhân.”
Hạ Sơ Lam cười nhạt nói: “Ta mới từ chỗ nhị phu nhân đi ra, thấy trong phòng nàng cũng đặt một bộ trà cụ bằng sứ trắng y hệt trên bàn tròn. Ta đoán các nơi trong phủ đại khái giống nhau, hẳn là cùng một định chế bày biện. Tách trà này trên tay ta chuyên môn dùng để tiếp đãi khách nhân. Ta muốn hỏi ma ma, ngươi nói nước nóng là Huyên cô nương đổ, vì sao nàng không dùng tách trà sứ trắng vốn có trong phòng, mà lại chạy đi lấy tách trà lục men chuyên dùng cho khách nhân? Nàng rời nhà lâu ngày, chỉ sợ tách trà ở nơi nào nàng cũng không biết đi?”
Nghiêm ma ma sững sờ, lúc này mới phát hiện mấy câu Hạ Sơ Lam hỏi bà đều là xếp đặt, bà dường như không cẩn thận đã chui vào. Lúc này bà không còn trấn định như vừa rồi, cũng không dám lại phớt lờ, nói lung tung: “Chắc là bà già này nhớ lầm.”
Nụ cười trên mặt Hạ Sơ Lam sâu hơn: “Vừa rồi ta hỏi Nhị phu nhân, Nhị phu nhân cũng nói là tách trà lục men. Đến cùng là ngươi nhớ lầm, hay là tách nước nóng kia rõ ràng do ngươi đặt, cố ý làm mâu thuẫn giữa Nhị gia và Huyên cô nương trở nên gay gắt?”
Nghiêm ma ma bỗng chốc cứng đờ, vẫn mạnh miệng nói: “Phu nhân, ngài chỉ bằng một
tách trà, vu oan bà già này như thế, bà già này không phục.”
“Đương nhiên.” Hạ Sơ Lam đặt tách trà xuống bàn trà, nhàn nhạt nói ra, “Ta phái người đi thăm dò qua, nhi tử ngươi muốn mua tiểu viện ở huyện Xương Hóa, tìm nhiều gia nhân. Lương tháng ngươi đến bây giờ bất quá chỉ sáu trăm văn, trượng phu chết sớm, nhi tử ngươi không có nghề nghiệp ổn định, toàn dựa vào lương tháng của ngươi tiếp tế. Ngươi hẳn phải không ăn không uống làm ba mươi năm, mới có thể mua được tiểu viện như vậy. Ngươi ngược lại nói một chút coi, số tiền lớn như thế là từ đâu đến?”
“Ta… Ta…” Nghiêm ma ma lùi lại hai bước, kinh sợ sự tình bại lộ, muốn tông cửa xông ra, lại bị Lục Bình ngăn cản đường đi.
Bà chỉ có thể lui về, trực tiếp quỳ trước mặt Hạ Sơ Lam: “Phu nhân, chuyện không liên quan đến ta, hết thảy đều do lão gia Tần gia sai sử ta! Hắn nói chỉ cần đuổi Huyên cô nương ra khỏi Cố gia, liền có thể cho ta một số tiền lớn. Con ta không chịu phấn đấu, ta cũng chỉ muốn những ngày sau này sống khá giả chút ít! Huống chi ta không thật tâm muốn thương tổn tiểu công tử, nước đó chỉ hơi nóng một chút. Ngài ngàn vạn lần đừng nói cho Nhị gia và phu nhân, ngài muốn ta làm cái gì cũng được!”
Hạ Sơ Lam lắc đầu: “Muộn, nhị gia đã nghe thấy.”
Nghiêm ma ma kinh hoảng nhìn chung quanh, Cố Cư Kính từ cửa nhỏ vén rèm lên đi vào, căm tức nhìn Nghiêm ma ma: “Hóa ra là ngươi làm chuyện tốt! Thương tổn con trai ta, vu oan con gái ta, suýt nữa hại A La sinh non, thật đáng chết!”
“Nhị gia tha mạng, nhị gia tha mạng a!” Nghiêm ma ma run lẩy bẩy ngã sấp trên mặt đất, chỉ lo cầu xin tha thứ.
Cố Cư Kính không để ý tới bà ta, gọi Sùng Nghĩa mang người vào, che miệng Nghiêm ma ma, trực tiếp lôi ra đi báo quan. Hạ Sơ Lam chỉ đứng ngoài quan sát, không nói gì. Nghiêm ma ma là người của Tần La, nàng không có quyền tự tiện xử trí, mới thỉnh Cố Cư Kính nghe ở phía sau.
Chờ Cố Cư Kính xử lý xong Nghiêm ma ma, lại nhìn về phía Hạ Sơ Lam, ánh mắt liền có vài phần biến hóa vi diệu.
Hắn vẫn cho rằng Hạ Sơ Lam có thể làm gia chủ Hạ gia một nửa là do vận khí tốt. Bất quá là một tiểu nha đầu mười mấy tuổi, nếu không có phụ thân nàng khi còn sống kết giao những bằng hữu kia ra tay giúp đỡ, cũng không thể nào chống đỡ Hạ gia đứng dậy. Hôm nay hắn ở sân sau, nhìn tận mắt thủ đoạn nàng tra vấn Nghiêm ma ma, đột nhiên có loại cảm giác cực kỳ kinh hãi.
Nha đầu này tuyệt không phải là tiểu kiều hoa cần dựa vào nam nhân dưỡng ở trong phòng, nàng hoàn toàn có thể dựa vào sức bản thân, đúng vững ở trên đời.
“Huynh trưởng dự định tiếp theo làm như thế nào?” Hạ Sơ Lam hỏi.
Cố Cư Kính trả lời: “Ta muốn đi Tần gia hỏi một chút, bọn họ đến cùng rắp tâm gì! Tần gia dám tính kế trên đầu ta, ta tuyệt sẽ không dễ tha cho bọn họ.”
Hạ Sơ Lam suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện này vốn ta không nên lắm miệng, nhưng Tần tỷ tỷ đãi ta như thân muội, ta còn muốn nói vài lời. Nàng rốt cuộc là nữ nhi Tần gia, phụ huynh nàng tính kế Cố gia, nàng cũng không biết chuyện. Mấy năm nay nàng sợ huynh trưởng khó xử, từ trước đến giờ không vì trong nhà đề qua yêu cầu gì. Huynh trưởng có phải cũng nên thay nàng suy nghĩ một chút? Tần gia nếu như ở trong tay huynh gặp chuyện không may, giữa phu thê các người, chỉ sợ cũng phải sinh ra hiềm khích.”
Cố Cư Kính trầm mặc, như đang ngẫm nghĩ lời Hạ Sơ Lam. Một lát sau mới nói: “Ta sẽ ngẫm lại sau, chuyện hôm nay đa tạ đệ muội.”
Hạ Sơ Lam cười nói: “Người một nhà, không cần khách khí như thế. Là tướng gia phát hiện ra kỳ quặc trước, muốn ta điều tra rõ. Chàng rất quan tâm huynh trưởng.”
Cố Cư Kính trợn to hai mắt, nói: “Thật sao? Hắn thật rất quan tâm ta sao?”
Hạ Sơ Lam nhẹ gật đầu: “Tướng gia là người trong nóng ngoài lạnh. Ngài là huynh đệ duy nhất của chàng, trong lòng chàng tất nhiên rất để ý ngài.”
Cố Cư Kính giương cao khóe miệng: “Tiểu tử thúi, cũng không uổng công yêu thương hắn. Buổi chiều ta phái Sùng Nghĩa đi tướng phủ tiếp Huyên nhi trở về, lần này thật sự là trách lầm nó. Ai, trách ta không hỏi sự tình rõ rang đã phát hỏa với nó. Đứa bé kia hai ngày này nhất định rất thương tâm đi?”
Hạ Sơ Lam nói: “Huyên cô nương mặc dù ở tại tướng phủ, nhưng ta và nàng cũng không tiếp xúc nhiều. Nhìn chung sự kiện lần này, nàng cũng không phải hoàn toàn không có gì sai. Ấu đệ ở bên, nàng không hề chú ý. Kế mẫu tại thượng, nàng không hề tôn kính. Theo ta thấy, chi bằng đừng nói cho nàng chân tướng sự tình, để cho nàng nhớ kỹ lần dạy dỗ này. Đương nhiên đây chỉ là ngu kiến của ta, làm như thế nào toàn bộ do huynh trưởng quyết định.”
Cố Cư Kính đối với Cố Gia Huyên liên tục hết sức cưng chiều, không nhìn thẳng vào vấn đề trên người nàng. Hôm nay Hạ Sơ Lam cố ý nói ra, Cố Cư Kính mới giật mình nữ nhi đã mười ba tuổi, cứ thế này phát triển tiếp, chỉ sợ về sau rất khó lập gia đình.
Ánh mắt hắn nhìn Hạ Sơ Lam càng bất đồng với lúc trước. Không trách được a đệ thích, cách đối nhân xử thế của nha đầu này, chu toàn nhiều mặt.
…
Sau khi tham triều, quan viên lục tục rút ra ngoài điện, Cao Tông lưu lại vài trọng thần, thương lượng việc triển khai nghị hòa với Kim Quốc. Lần này nghị hòa, Đại Tống đã không cần lại cúi đầu xưng thần với Kim Quốc, tiền cống hàng năm cũng có chỗ giảm bớt, hai nước ước định ở biên cảnh triển khai hiệp định.
Vốn là chuyện nước chảy thành sông, lại bởi vì người Kim ở Hưng Nguyên phủ to như vậy không kiêng nể thu gom tiền đồng, mà bị không ít đại thần trong triều chỉ trích.
Mạc Hoài Tông vàLục Ngạn Viễn đều đề nghị đợi đến khi Phổ An quận vương kết thúc chuyện ở Hưng Nguyên phủ mới bắt đầu thực hiện ước định.
Chúng thần nhìn Cố Hành Giản không nói gì, dứt khoát không biểu lộ thái độ, lập lờ nước đôi.
Lúc này Đổng Xương chạy đến bên cạnh Cao Tông, ở bên tai Cao Tông thấp giọng nói vài câu, Cao Tông vừa kinh hãi vừa chấn động: “Chuyện này là thật?”
Đổng Xương nghiêm túc gật đầu.
Cao Tông cũng vô tâm tiếp tục thảo luận chính sự, phất tay bảo chúng thần rời đi, đi ra từ cửa bên.
Từ trong điện đi ra, triều thần tốp năm tốp ba tụ lại một chỗ nói chuyện. Cố Hành Giản một mình đi hướng cửa chính, đột nhiên có người gọi hắn một tiếng. Hắn quay đầu lại, trông thấy Lục Ngạn Viễn đứng ở phía sau hắn, ôm quyền với hắn nói: “Lục mỗ còn chưa chúc mừng tướng gia đại hôn. Tướng gia trong thời gian nghỉ kết hôn trung còn đến tham triều, thật đúng là vì dân vì nước, ta cúi người chào vì lòng tận tụy.”
Cố Hành Giản nhàn nhạt đáp lễ: “Điện soái quá khen.”
Lục Ngạn Viễn đứng dưới ánh mặt trời, trẻ tuổi tinh thần phấn chấn, diện mạo quả nhiên anh tuấn. Hay bởi vì là võ tướng xuất thân, vóc người cao lớn khôi ngô, tràn trề hơi thở nam tính. Đáy lòng Cố Hành Giản chẳng biết vì sao dâng lên vài phần hâm mộ, Lục Ngạn Viễn cười nói: “Tướng gia nên biết, ta cùng với tôn phu nhân tính là quen biết cũ. Lúc nàng mười bốn tuổi, ta đã nhận biết nàng. Không biết nàng có từng nói với ngài, lần này trước khi tiến đô thành chúng ta còn gặp trên xe ngựa nói chuyện cũ?”
Cố Hành Giản nắm chặt tay ở trong tay áo, không biến sắc hỏi: “Điện soái muốn nói cái gì?”
Lục Ngạn Viễn đến gần vài bước, chỉ cách Cố Hành Giản không đến một cánh tay, thấp giọng nói ra: “Tướng gia có từng nghĩ đến, ngài và nàng quen biết ngày giờ ngắn ngủi, nàng đáp ứng gả cho ngài nhanh như thế, là thật thích ngài, hay là vì quên tình đầu? Ba năm trước đây, nàng thế nhưng vì ta muốn tự sát. Ta có thể cho nàng, ngài vĩnh viễn đều không cho được.”
Cố Hành Giản tay nắm chặt thành quyền. Nếu như hắn trẻ lại mười tuổi, giờ phút này đã một đấm đánh vào mặt Lục Ngạn Viễn. Nhưng trên mặt hắn chỉ cười cười: “Ta có thể cho nàng, điện soái lại làm sao cho nổi đây? Võ mồm vô ích, ta còn có việc, đi trước một bước.” Hắn phất tay áo xoay người, rồi sau đó chắp tay rời đi.
Lục Ngạn Viễn không ngờ việc này cũng không thể chọc giận Cố Hành Giản, cười khổ một cái. Hắn không tin Cố Hành Giản thật rộng lượng như thế, có thể không để ý chuyện năm đó dù là một chút. Hắn không mang nàng đi được, nhưng hắn có thể đợi.
Hơn nữa Cố Hành Giản thật tâm thích Lam Nhi sao? Dựa vào hiểu biết của hắn với Cố Hành Giản, người này lòng dạ thâm sâu, không làm chuyện vô nghĩa. Trên người Lam Nhi nếu không có gì để hắn có thể lợi dụng, hắn tuyệt sẽ không cưới nàng dễ dàng như vậy.
Đáng tiếc hắn rốt cuộc không phải là người Hoàng Thành Tư, không có biện pháp đào sâu ba thước tìm ra dấu vết để lại.