Editor: Masha
Hạ Bách Thanh khoanh tay trở lại phòng, khuôn mặt u sầu còn chưa giãn ra.
Liễu thị đã sớm ở trong phòng chờ ông, hỏi: “Lão gia, chuyện tam cô nương cùng Tể tướng là thật sao? Nàng sao có thể quen biết Tể tướng? Tuổi tác bọn họ kém nhau không ít.”
Hạ Bách Thanh ngồi xuống nói: “Lúc bọn họ ở Thiệu Hưng thì biết nhau. Ngày Đại Lang hỉ yến, Cố tướng và Cố nhị gia cùng nhau tới, lúc ấy ngài bị đình quan, không muốn lộ ra, cho nên ngụy trang. Ta từng nhắc nhở Lam Nhi, nhưng Lam Nhi nói bọn họ là lưỡng tình tương duyệt, không để bụng chuyện này.”
Liễu thị nhất thời cũng không biết nên nói gì. Theo lý thuyết chuyện leo cao đến Tể tướng thế này, nhân gia như bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ. Đột nhiên muốn kết một mối quan hệ thông gia như vậy, ngày sau cũng không biết nên ở chung như thế nào. Tưởng tượng một đương triều Tể tướng kêu bà tam thẩm, bà liền thấy hoảng hốt, cảm thấy không nhận nổi.
Bà hỏi: “Tể tướng muốn cưới Lam Nhi làm thê tử?”
Hạ Bách Thanh gật đầu nói: “Là làm chính thê. Cố tướng phong hoa xuất chúng, cùng Lam Nhi nhìn cũng coi như xứng đôi. Ngài nếu là chịu cất nhắc Lam Nhi, đừng nói tất cả nam nhi trên dưới Hạ gia đều có thể làm quan, thậm chí có thể bình bộ thanh vân. Một đoạn thời gian, Hạ gia nhất định có thể thăng tiến hiển hách đại tộc một phương.”
Liễu thị nghe ông nói như vậy, lẩm bẩm: “Hay lão gia ngài có thể phục quan cũng là vì Lam Nhi?”
Hạ Bách Thanh nghĩ thầm, không hổ là phu thê nhiều năm, suy nghĩ cũng giống ông. Ông nắm tay Liễu thị, để bà ngồi xuống bên cạnh: “Mới đầu ta cũng là nghĩ như vậy, còn nảy ý niệm từ quan, miễn cho về sau có người nhàn thoại. Nhưng Cố tướng thực sự lợi hại, ngài chỉ cùng ta hàn huyên chốc lát, đã phảng phất nhìn thấu ý nghĩ của ta, nói đề bạt ta làm quan không phải vì Lam Nhi. Hơn nữa suy nghĩ cho Lam Nhi và Hạ gia sau này, ta càng nên làm tốt chức quan này.”
Liễu thị vốn không nghĩ đến Tể tướng sẽ vì Hạ Sơ Lam nghĩ chu đáo như vậy, trong lòng cũng cảm thấy kiên định hơn. Hạ Sơ Lam tuổi trẻ mạo mĩ, rất nhiều nam nhân bao gồm cả thế tử Anh Quốc Công, đều là tham luyến mỹ mạo của nàng, chưa chắc động chân tâm, gả qua cũng sẽ chịu ủy khuất. Rốt cuộc xuất thân bọn họ như vậy, so với thân phận Tể tướng, thật sự kém quá nhiều. Nếu không có Tể tướng che chở, Hạ Sơ Lam nhất định gian nan.
“Cố tướng có nói qua sẽ sớm phái bà mối tới cửa cầu hôn. Ta trước viết phong thư nói cho đại tẩu, miễn cho tẩu không chuẩn bị, đến lúc đó lại bị dọa. Nàng không biết, hôm nay lúc Cố tướng xuất hiện ở trước mặt ta, ta thật là……” Hạ Bách Thanh nhớ tới khi đó mình thất thố ở trà lều, lắc đầu. Sống đến tuổi này, còn chưa bao giờ chịu kinh hách lớn như thế. Ông nằm mơ cũng chưa nghĩ đến, một ngày kia, đương triều Tể tướng sẽ kêu mình một tiếng “Tam thúc”.
Liễu thị giúp Hạ Bách Thanh mài mực, nhớ tới chuyện của Hạ Tĩnh Nguyệt, lại hỏi: “Ngài hôm nay đi xem người trẻ tuổi kia, cảm thấy như thế nào?”
Hạ Bách Thanh vừa viết thư vừa nói: “Thực không tồi. Nguyệt nhi cũng cảm thấy vừa lòng, chờ ta viết xong thư liền phái người đi nghe ngóng, để hắn hỏi một chút ý tứ Ngô gia.”
Liễu thị biết tính tình Hạ Bách Thanh, trước nay đều ưu tiên người khác hơn bản thân. Bất quá nghe ông đối với Ngô Quân tán thưởng có thêm, liền biết người thanh niên này khẳng định không kém.
Trăng sáng treo trên cao, trước và sau tết Trung Nguyên, trong chùa đều làm pháp sự, hấp dẫn khách hành hương và tín đồ lân cận tụ tập. Ngoại thành vùng Đô thành chùa đông đảo, so với ngày thường càng thêm ầm ĩ. Hạ Tĩnh Nguyệt bị Liễu thị kêu đi thêu hoa, Hạ Sơ Lam một mình ngồi trên giường đọc sách, bị thanh âm tụng kinh gõ mõ bên ngoài ồn ào đến hơi đau đầu.
Lần trước ở tại phụ cận Quốc Tử Giám, thật ra an tĩnh hơn nhiều. Nhưng địa phương đó không phải ai cũng có thể ở được, tối nay chắc ngủ không tốt rồi.
Tư An bưng trà tiến vào, hỏi: “Cô nương, tướng gia khi nào đến đón ngài đi Cố gia? Cố lão phu nhân, có thể rất lợi hại hay không?”
Hạ Sơ Lam nhàn nhạt nói: “Lợi hại cũng không có biện pháp. Ta nếu gả cho tướng gia, không tránh khỏi phải giao tiếp với bà. Cũng may tướng gia một mình ở tại tướng phủ, chúng ta cũng không cần thường gặp.” Nàng vốn không giỏi giao tiếp với lão nhân gia, quan hệ giữa Hạ lão phu nhân và nàng không xa không gần. Hơn nữa lúc nghe Cố Hành Giản nói Cố lão phu nhân dùng tuyệt thực bức ép, nàng ẩn ẩn cảm thấy, vị lão phu nhân này đại khái không dễ ở chung.
“Nô tỳ thật sự có chút lo lắng.” Tư An đặt khay trên bàn tròn, đưa tách trà cho Hạ Sơ Lam, “Lục Bình ra ngoài hỏi thăm qua, nói tướng gia ngày thường rất ít cùng trong nhà lui tới, ngày lễ ngày tết, cũng không trở về nhà. Cố gia còn có một Tứ nương tử là quả phụ, ở trong đô thành có chút danh tiếng, bởi vì ngày thường đều lui tới với vài vị quý phu nhân. Nô tỳ nghe, liền cảm thấy không tốt lắm.”
Hạ Sơ Lam vốn không nghĩ đến Lục Bình hỏi thăm được chuyện Cố gia rõ ràng như vậy, không khỏi cười nói: “Ta lại không phải đơn thương độc mã đi, có tướng gia bên cạnh ta, các ngươi không cần lo lắng như vậy. Đúng rồi, tam nương có tin gì chưa?”
“Tạm thời chưa có.” Tư An lắc đầu nói, “Nô tỳ vẫn luôn lưu ý.”
Hạ Sơ Lam nhìn thư trên tay, không biết vì sao, trong lòng ẩn ẩn cảm giác bất an. Nàng không hy vọng thu được thư Vương tam nương gởi, vì có nghĩa Hạ gia khẳng định đã xảy ra chuyện. Nhưng không nhận được thư, lại cảm thấy trong lòng không yên ổn. Vài nét bút đột nhiên thiếu mất tiền, Tiêu Âm rốt cuộc cầm tiền đi làm gì?
Thật sự không có đoạn sau sao?
***
Ngày này giờ Mẹo chưa tới, trời đã sáng rồi. Bọn hạ nhân Hạ gia đã mở gia môn, vẩy nước quét nhà đình viện. Sáng sớm thời tiết còn hơi mát mẻ, Hạ lão phu nhân tuổi lớn, giấc ngủ ngắn, đã đứng dậy rửa mặt chải đầu.
Thường ma ma búi tóc cho bà, hai người đang nhàn thoại việc nhà, bỗng nhiên một thanh âm sốt ruột truyền đến: “Lão phu nhân, lão phu nhân cầu ngài mau cứu phu nhân nhà ta đi!”
Lão phu nhân để Thường ma ma ra ngoài nhìn xem, hóa ra là ma ma hồi môn bên người Tiêu Âm. Thường ma ma nói: “Sáng sớm, chuyện gì gấp như vậy?”
Ma ma hồi môn nói: “Chuyện này vốn dĩ không nên tới làm phiền lão phu nhân. Nhưng phu nhân nhà ta thực sự ủy khuất. Lần trước Hàn gia đại công tử và nhị phu nhân nói, có một biểu đệ ở Tây Bắc khai thác mỏ kiếm lời lớn, hỏi nhị phu nhân có muốn lấy tiền cùng mua quặng hay không. Nhị phu nhân liền bắt phu nhân nhà ta từ trướng mục trong nhà viết thêm vài nét bút lấy tiền ra, sau lại bị Vương tam nương phát hiện, liền dùng con dấu đại lão gia đưa cho nhị lão gia gán nợ lấy tiền, bổ sung vào trướng mục.”
Thường ma ma nghe xong nhíu mày, lại nghe ma ma hồi môn tiếp tục nói: “Nhưng tiền vẫn còn thiếu nhiều, nhị phu nhân sợ trong nhà phát hiện, liền dùng danh nghĩa phu nhân nhà ta mượn khố phòng một số lớn. Nào biết biểu đệ Hàn công tử là kẻ lừa đảo, cầm tiền, người chạy trốn vô tung vô ảnh. Hàn gia cũng bị hắn lừa thảm, không có tiền đến kho rượu lấy rượu. Người trong cửa hàng đều chạy, người đòi nợ chạy đến cửa hàng của chúng ta, nhị lão gia mới biết được chuyện này. Hiện tại nhị phu nhân đem trách nhiệm đều đẩy đến trên người phu nhân chúng ta …… Thỉnh lão phu nhân làm chủ a!”
Thường ma ma nghe xong, Hạ lão phu nhân cũng ở trong phòng nghe được đại khái, sắc mặt trầm xuống, lại bất chấp điểm trang, vội vàng vịn thị nữ đứng lên: “Đi, chúng ta đi Tùng hoa viện một chuyến.”
Trong Tùng hoa viện, Hạ Bách Mậu và Hạ Khiêm sắc mặt xanh mét đứng đó. Tiêu Âm quỳ trên mặt đất khóc, Hạ Sơ Huỳnh để ma ma mang Hạ Sơ Thiền đi, mình đứng ở bên cạnh, không dám nói lời nào.
Hạ Bách Mậu nhìn chằm chằm Hàn thị, một cỗ lửa giận thiêu đốt trong ngực. Hàn thị lại cố giả bộ trấn định ngồi ở trên ghế, kỳ thật trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Bà cũng không ngờ sự tình sẽ biến thành như vậy. Hạ Sơ Lam quản trướng mục trong nhà thực chặt, bà vốn định chuyển tiền ra ngoài kiếm chút tư dùng, lại bị vương tam nương nhìn chằm chằm. Bất đắc dĩ mới đi khố phòng vay tiền, sao có thể nghĩ đến chất tử (cháu trai) biểu đệ là kẻ lừa đảo, cuốn tiền chạy không ảnh.
Hạ Bách Mậu dậm chân nói: “Ngươi thật hồ đồ a! Sao lại có thể đem tiền công đổi tiền riêng đưa cho người nhà mẹ đẻ ngươi, ngươi có biết đó là bao nhiêu tiền không? Trong đầu ngươi chỉ nghĩ đến nhà mẹ đẻ, có biết mình rốt cuộc là người nhà nào không!”
Hàn thị từ trước đến nay không sợ Hạ Bách Mậu, mạnh miệng nói: “Hạ gia có tiền như vậy, huynh đệ ta gặp khó khăn, lấy một chút giúp bọn hắn thì đã làm sao? Huống chi chỉ là mượn, lại không phải không trả, ngươi lớn tiếng rống ta như vậy làm gì!”
Hạ Khiêm không nghĩ đến mẫu thân mình thế nhưng ngu xuẩn như thế, lạnh lùng nói: “Hạ gia mới vừa quyên mười bạc triệu quân lương, cha khắp nơi tiết kiệm, thật vất vả mới quay vòng được một ít, ngài lại tùy tiện đem một số tiền lớn cho Hàn Trạm, làm bọn họ ra ngoài trốn nợ! Ngài có biết hiện tại người đòi nợ Hàn gia đều tụ lại trong cửa hàng của chúng ta nháo sự, những cửa hàng đó còn kinh doanh được sao? Ngài đây là muốn hủy Hạ gia trong một sớm.
Hàn thị rụt thân mình một chút, chột dạ chỉ Tiêu Âm nói: “Chuyện này ta xác thật có sai, nhưng ta lúc ấy còn đang do dự, là Tiêu Âm nói với ta dù sao tiền có thể kiếm trở về, chuyện khác nàng đều có thể giải quyết. Hai cha con các ngươi chỉ biết trách ta, chẳng lẽ ta muốn như vậy sao!”
Tiêu Âm cúi đầu khóc thút thít, cũng không biết nên nói gì. Những việc này đích xác đều là nàng làm, nhưng nàng bị Hàn thị xúi giục. Hiện tại sự việc đã bại lộ, Hàn thị đem trách nhiệm đều đẩy cho nàng, nàng khó lòng giãi bày. Khố phòng chỉ thấy tên nàng, về sau chỉ biết kiếm nàng đòi nợ, không có nửa điểm quan hệ với Hàn thị.
Hạ Khiêm cúi đầu nhìn Tiêu Âm một cái, chau mày. Hắn đương nhiên biết Tiêu Âm không có lá gan động vào tiền Hạ gia, nhưng nương sai nàng làm cái gì nàng liền làm cái đó, một chút chủ kiến của mình cũng không có?
Hạ Bách Mậu ở nhà chính đi tới đi lui, ông vừa mới cầm quyền, mới đem chuyện lương giới bãi bình, ngàn tính vạn tính không tính đến chính thê tử mình cùng người nhà mẹ đẻ đem bán ông. Chờ Lam Nhi trở về, ông phải công đạo như thế nào?
Hạ Khiêm ở bên cạnh nói: “Việc đã đến nước này, nhiều lời vô dụng. Lấy bút tới, ta đây liền viết hưu thư.” Hắn căn bản không thích Tiêu Âm. Hắn cũng thử qua, nhưng Tiêu Âm từ tướng mạo đến tính tình, nửa điểm cũng không giống người kia. Này cũng liền thôi, chỉ cần nàng an phận thủ thường, ngày qua ngày cũng có thể. Nhưng nàng lại cùng nương hắn chọc ra cái sọt lớn như vậy, ai cũng không giúp được nàng.
Tiêu Âm đột nhiên ngẩng đầu, khó tin nhìn Hạ Khiêm. Hắn lại bạc tình như thế? Một chút cũng không bảo vệ nàng thì thôi đi, lại còn muốn hưu nàng? Hắn đem nàng trở thành cái gì…… Tiêu Âm chỉ cảm thấy một loại hơi lạnh thấu xương từ lòng bàn chân bốc lên, bỗng nhiên không khóc nữa. Nàng đã ủy khuất thỏa hiệp đến tận đáy, đem chính mình thấp đến như bụi bặm, cuối cùng đổi lấy cái gì? Chỉ có chỉ trích cùng oán giận.
“Đại ca, không được!” Hạ Sơ Huỳnh hô một tiếng, người sáng suốt đều biết chuyện là như thế nào. Nàng tuy rằng không thể giúp đỡ Tiêu Âm nói nương không phải, nhưng cũng không nghĩ nhìn đại tẩu vô tội chịu liên lụy, “Đại tẩu nàng cũng không phải cố ý……”
Hạ Bách Mậu cũng khuyên nhủ: “Đại Lang, con lập tức phải tham gia kỳ thi mùa thu, lúc này không thể hưu thê, đối với thanh danh con cũng không tốt.”
“Tâm ý ta đã quyết, các người đừng lại khuyên.” Hạ Khiêm lãnh ngạnh nói. Nếu nàng ở nhà, có lẽ sự tình sẽ không phát triển thành như vậy. Mà đều là nữ tử, mẹ ruột và thê tử hắn, lại khác nàng quá xa.
“Ta không đồng ý ngươi hưu thê!” Lão phu nhân ở bên ngoài lớn tiếng nói, sau đó đỡ Thường ma ma chậm rãi đi vào. Đỗ thị ở Thạch Lân viện nghe được tiếng gió, cũng chống đỡ bệnh tình chạy tới nhìn xem. Vừa lúc ở cửa gặp được lão phu nhân, liền cùng vào.
“Nương, sao ngài lại đến đây?” Hạ Bách Mậu vội vàng tiến lên đỡ lão phu nhân. Lão phu nhân đẩy tay ông ra, vô cùng đau đớn nói: “Lão Nhị a lão Nhị, tam nha đầu mới giao quyền quản gia cho con được bao lâu? Sao lại để xảy ra chuyện lớn như vậy! Nhị phòng nhiều người như vậy, phân gia nghiệp đều không tốt, con muốn ta đã già mà phải ngủ ngoài đường sao?”
Hạ Bách Mậu cảm thấy hổ thẹn, quỳ trên mặt đất nói: “Nương, ngài ngàn vạn lần đừng nóng giận, đùng để tức đến
thân mình. Đều là nhi tử vô dụng, nhi tử không quản thúc tốt các nàng, mới làm các nàng chọc ra đại họa này.”
Lão phu nhân tức giận đến nói không nên lời, Hạ Khiêm tiến lên đỡ bà ngồi trên giường: “Tổ mẫu bớt giận, chúng ta nhất định nghĩ được cách giải quyết sự tình.”
“Đại Lang muốn khảo kỳ thi mùa thu, là thời điểm cần an tĩnh đọc sách, nhìn xem các ngươi làm ra chuyện gì!” Lão phu nhân quét mắt qua vài người trong phòng, cuối cùng ánh mắt định ở trên người Hàn thị, thanh âm cũng nghiêm khắc: “Tức phụ lão Nhị, ngươi đừng tưởng rằng đem sự tình đều đẩy đến trên người tức phụ Đại Lang, mình liền có thể đứng ngoài cuộc. Ngươi gả đến Hạ gia nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không rõ thân phận lập trường của mình?”
Dù sao phân lượng nặng nhất trong nhà cũng là lão phu nhân, Hàn thị ngoan ngoãn đứng, không dám hé răng.
Đỗ thị đỡ Tiêu Âm từ trên mặt đất lên, cảm giác được người nàng nóng hổi, lấy tay sờ trán của nàng: “A Âm, ngươi đây là phát sốt? Dương ma ma, mau đi tìm Lý đại phu tới.”
Dương ma ma vội vàng đi, Tiêu Âm chỉ cảm thấy đầu choáng váng nặng nề, đôi môi đều đang phát run, không hiểu sao thấy rất lạnh.
“Nương, đứa nhỏ này giống như bị bệnh, nếu không trước cho nàng trở về nghỉ ngơi?” Đỗ thị nhẹ giọng hỏi.
Lão phu nhân nhìn sắc mặt Tiêu Âm thật sự rất kém, liền gật đầu nói: “Đi thôi. Hảo hảo kêu đại phu đến nhìn xem.” Bà không mấy thích cháu dâu này nhưng cũng không nghĩ quá phận khó xử tiểu bối. Bà tuy già rồi nhưng trong lòng lại sáng như gương. Sự tình lần này, nếu không phải Hàn thị bày mưu đặt kế xúi giục, lấy tính nết Tiêu Âm, cho nàng mười lá gan cũng làm không dám làm chuyện như vậy.
Tiêu Âm cảm tạ Đỗ thị cùng lão phu nhân, cũng không nhìn những người khác, vịn ma ma hồi môn chậm rãi đi về phía trước hai bước. Bỗng nhiên hai chân mềm nhũn, té ngã trên mặt đất. Ma ma hồi môn vội vàng muốn đỡ nàng, lại nhìn thấy váy trắng của nàng dính vết máu, kêu lên chói tai: “Máu! Phu nhân đổ máu!”
Hàn thị tập trung nhìn, tâm đột nhiên trầm xuống.
……
Trong Hàm Anh viện, Lý đại phu từ trong phòng đi ra, Hạ Bách Mậu và Hàn thị vội vàng tiến lên, cùng hỏi: “Thế nào?”
Bên cạnh Hạ Khiêm đứng dưới tàng cây cũng chờ mong nhìn về phía Lý đại phu, lại thấy ông lắc đầu, thở dài: “Hài tử quá ít tháng, không giữ được.”
Hàn thị lùi lại một bước, sững sờ ở nơi đó một lúc lâu sau cũng không phục hồi tinh thần lại. Hạ Bách Mậu nặng nề thở dài một hơi, lại nghe Lý đại phu hỏi: “Thiếu phu nhân thân thể không khoẻ nhiều ngày như vậy, thế nhưng không có ai phát hiện sao? Nếu sớm một chút mời ta lại đây, khai mấy phương thuốc dưỡng thai, hoàn toàn có thể giữ được hài tử.”
Hạ Bách Mậu liếc mắt nhìn Hàn thị một cái, Hàn thị ngây ra như phỗng. Ông bảo thị nữ đưa Lý đại phu ra ngoài, quay đầu lại nói với Hạ Khiêm: “Đại Lang, ngươi còn sững sờ ở nơi đó làm gì? Mau vào xem tức phụ ngươi.”
Hạ Khiêm lúc này mới đi vào phòng. Vừa rồi một khắc kia nghe tin Tiêu Âm có hài tử, hắn thập phần khϊếp sợ, tùy theo mà đến là vui sướиɠ. Cái loại vui sướиɠ mới làm cha này, còn chưa kịp tinh tế nhấm nháp, liền mất đi. Hắn đồng dạng rất khổ sở, đối Tiêu Âm sinh vài phần áy náy.
Trong phòng còn có một mùi dược vị chưa tan, Tiêu Âm nhào vào trong lòng ngực ma ma hồi môn khóc rống, ma ma hồi môn ôn nhu an ủi nàng: “Phu nhân, ngài tuổi còn trẻ, cũng may ít tháng, thân thể thương tổn cũng không phải rất lớn. Sau này rồi sẽ có hài tử.”
Tiêu Âm chỉ khóc, bi thương đến một câu cũng không nói nên lời. Nàng quá mệt mỏi, nàng cảm thấy chính mình thực ngốc, lúc trước biết rõ Hạ Khiêm không thích nàng vì sao còn một hai phải gả đến Hạ gia? Ở Hạ gia nhận hết ủy khuất, lại đổi lấy dạng kết quả gì? Đứa nhỏ này, nàng còn chưa biết nó tồn tại, đã không còn.
Mấy ngày này nàng lo lắng đề phòng, lo lắng hãi hùng, nguyệt sự muộn cũng không phát giác. Từ trước nguyệt sự của nàng không phải thực chuẩn, còn tưởng rằng ngủ không tốt cho nên chậm lại, hoàn toàn không nghĩ tới là có thai.
Hạ Khiêm đứng ở cạnh cửa, cũng không biết nên nói gì an ủi nàng.
Tiêu Âm nghiêng đầu nhìn thấy hắn, kích động nói: “Ma ma, mau bảo hắn đi! Ta không muốn thấy hắn!”
Ma ma hồi môn lập tức đứng lên, nói với Hạ Khiêm: “Cô gia, phu nhân hiện tại đắm chìm trong đau thương mất con, cần nghỉ ngơi thật tốt. Nàng không muốn thấy ngài, ngài vẫn nên đi ra ngoài trước đi?”
Hạ Khiêm nhìn Tiêu Âm một cái, chỉ thấy mặt nàng hướng vào trong giường, căn bản không muốn để ý đến hắn, chỉ phải từ trong phòng rời khỏi.
Bên kia Hạ Bách Mậu đi nhà chính nói kết quả cho lão phu nhân. Hài tử không giữ được, lão phu nhân ai hô một tiếng, suýt nữa ngất đi, mọi người lại một trận luống cuống tay chân.
Tư Hương cầm thư, đứng ở bên ngoài, thò vào trong nhìn, cũng không dám tùy tiện lên tiếng. Dương ma ma quay đầu nhìn thấy nàng, từ trong phòng đi ra: “Có chuyện gì?”
Tư Hương vội vàng đưa thư qua: “Hình như là tam lão gia từ Lâm An mang đến một phong thơ, nói muốn phu nhân tự mình xem qua.”
Dương ma ma cất thư vào trong ngực: “Lúc này trong phòng chính đang loạn đây, chờ trở về Thạch Lân viện, ta liền nói với phu nhân. Lý đại phu lúc này chắc còn chưa đi xa, ngươi mau đi kêu ông ấy trở về, nói lão phu nhân cũng không tốt lắm.”
Tư Hương gật đầu, vội vàng xoay người đuổi theo.
Chờ đưa lão phu nhân về Bắc viện dàn xếp tốt, Đỗ thị mới được nhàn một chút. Trải qua một phen lăn lộn này, bà vốn thân thể gầy yếu, sau khi trở lại Thạch Lân viện lúc sau, cơ hồ không muốn nhúc nhích.
Dương ma ma giao thư cho bà: “Phu nhân, đây là tam lão gia gửi thư từ Lâm An.”
Tam thúc sao lại viết thư cho bà? Đỗ thị dựa vào đầu giường, chậm rãi mở thư ra, chờ sau khi xem xong, cả người định ở nơi đó. Bà lại nhìn chằm chằm chữ viết trên giấy, nhìn lại từng chữ một lần. Dương ma ma thấy bà thần sắc không đúng, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Đỗ thị đem thư đưa cho bà xem, chính mình ngồi một mình ngẩn ngơ. Bà thật sự quá chấn kinh rồi, tin Hạ Bách Thanh trong thư viết, không thể nghi ngờ là sấm sét giãu trời quang. Đương triều Tể tướng muốn cưới Lam Nhi? Người kia xa xôi không thể với tới như thế. Bà đương nhiên hy vọng nữ nhi sớm một chút tìm nơi quy túc hảo, nhưng địa vị đối phương thật sự quá lớn, không phải nhân gia như bọn họ có thể chịu nổi. Hơn nữa tuổi tác Tể tướng so với bà chỉ nhỏ hơn vài tuổi, bà trong khoảng thời gian ngắn vô pháp tiếp thu.
Nhưng tam thúc là người ổn thỏa, trong thư hắn nói về Tể tướng rất nhiều lời hay, chứng minh người nọ vẫn đáng giá phó thác. Nhưng bỗng nhiên kết giao, người quyền cao chức trọng như thế phải làm con rể bà, Đỗ thị vẫn cảm thấy thập phần hoảng hốt.
Sau khi Dương ma ma xem xong thư cũng thập phần khϊếp sợ, bà vò thư nói: “Kỳ quái, tam cô nương và Tể tướng nhận thức nhau như thế nào? Lúc trước chưa bao giờ nghe nàng nhắc qua a.”
Đỗ thị xoa thái dương, bà hiện tại chỉ nghĩ kêu Hạ Sơ Lam trở về từ Lâm An, giáp mặt hỏi một chút rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
“Phu nhân, tam lão gia trong thư nói, Cố gia sẽ sớm phái bà mối tới cửa. Chúng ta có cần nói trước với lão phu nhân một tiếng hay không?”
Một lát sau, Đỗ thị mới chậm rãi đứng dậy nói: “Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, A Âm lại mất hài tử, trước hoãn một chút đi. Ta liền viết phong thư cho Lam Nhi, kêu nàng nhanh trở về, sau khi viết xong, ngươi lập tức kêu người đưa đi.”
“Vâng.” Dương ma ma đáp. Bà chỉ là cái nữ tắc nhân gia, chưa thấy qua việc đời. Vốn là tam lão gia nói tốt, hôn sự này hẳn không kém được. Nhưng đối phương là Tể tướng a! Xác thật làm chủ tớ hai người bất ngờ, tự nhiên nên kêu cô nương kêu trở về hỏi một chút rõ ràng.
***
Đi Cố gia ngày ấy, Hạ Sơ Lam dậy thật sớm. Tư An cùng Hạ Tĩnh Nguyệt còn khẩn trương hơn nàng, bắt đầu từ đêm qua, hai người liền chọn quần áo trang sức, trước khi ngủ, còn chưa thảo luận ra kết quả.
Tới buổi sáng, vẫn là chính nàng chọn ra một bộ áo váy màu nhạt, có vẻ đoan trang.
Hạ Tĩnh Nguyệt ngại nàng quá thuần tịnh, lại đeo trên tay nàng bộ vòng tay vàng, sau đó mới gật đầu với Tư An.
Sùng Minh đứng ngoài cửa lớn kiên nhẫn chờ, cô nương gia muốn trang điểm, cho nên rất sớm hắn liền tới đây. Lục Bình đưa chén nước cho hắn uống, hắn nhàn nhạt nói cảm ơn.
Một lát sau, một nhà Hạ Bách Thanh đưa Hạ Sơ Lam ra cửa. Tư An đỡ nàng lên xe ngựa, sau đó nhỏ giọng dặn dò: “Nô tỳ không bồi bên người cô nương, ngài nhất định phải cẩn thận.”
“Tốt.” Hạ Sơ Lam cười với nàng, lại nói với Hạ Bách Thanh: “Tam thúc, các người mau vào đi thôi. Con sẽ nhanh chóng trở về.”
Nói xong, nàng liền vén rèm lên xe ngựa, nhìn thấy người bên trong, tức khắc hoảng sợ.
Cố Hành Giản giơ tay làm động tác im lặng, đôi mắt nhìn ra phía ngoài. Nàng hiểu ý, trước ngồi xuống, an tĩnh chờ xe ngựa chạy nhanh ra ngõ nhỏ.
Chờ tới trên đường náo nhiệt, nàng mới nói: “Ngài đến sao không nói một tiếng vậy?” Nàng nếu biết chàng ngồi trong xe ngựa chờ, tuyệt đối sẽ không để chàng chờ lâu như vậy. Nhưng nàng sao có thể nghĩ đến, chàng thế nhưng tự mình tới? Từ tướng phủ đến nơi đây, lộ trình không ngắn, chàng phải dậy thật sớm a.
Cố Hành Giản nhàn nhạt cười nói: “Ta nghĩ tự mình tới đón nàng, lại không muốn đi xuống dọa bọn họ. Tam thúc nàng lần trước cùng ta nói chuyện, thanh âm run đến lợi hại. Hẳn là sợ không nhẹ đi?”
Hạ Sơ Lam nghĩ đến tam thúc cứ luôn lẩm bẩm tự nói, giống như vẫn nhắc mãi chuyện của Cố Hành Giản, nhịn không được đưa tay cười một chút, phụ họa nói: “Thật hù dọa không nhẹ đâu.”
Cố Hành Giản nhìn nàng cười, tươi đẹp như xuân hoa nở rộ, tức khắc quét đi khói mù từ Cố gia. Hắn đứng dậy ngồi bên cạnh Hạ Sơ Lam, Hạ Sơ Lam hơi khẩn trương, không biết hắn lại muốn làm gì.
Hắn cảm giác được thân thể nàng rõ ràng căng thẳng, cầm tay nàng nhỏ giọng nói: “Đừng khẩn trương, chỉ là nói chút chuyện cho nàng. Nhà của chúng ta vốn có năm huynh đệ tỷ muội, trưởng huynh chết sớm, Tam tỷ sinh hạ
chưa tròn một tuổi đã chết non, cho nên chỉ còn lại ba người.”
Hạ Sơ Lam cảm giác được lòng bàn tay hắn ấm áp, tựa hồ có thể sờ đến từng đường từng đường vân tay rõ ràng, nhẹ gật đầu.
“A huynh cùng Tần La nàng đã gặp qua.” Ánh mắt Cố Hành Giản lạnh đi vài phần, “Tứ tỷ ở goá ở nhà, còn một người nữa là mẫu thân của ta.”
Hạ Sơ Lam nghĩ thầm, quả nhiên giống như Lục Bình hỏi thăm.
“Trong chốc lát vô luận các nàng nói cái gì, nàng không cần để ý tới, để ta trả lời. Hiểu không?” Cố Hành Giản nắm tay nàng, nàng ngoan ngoãn gật đầu.