- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Sủng Trong Lòng Bàn Tay
- Chương 45
Sủng Trong Lòng Bàn Tay
Chương 45
Editor: Masha
Hạ Diễn đi đến trước mặt Hạ Sơ Lam, nắm tay nàng nói: “Tỷ tỷ, Cố tướng ngài……”
Hạ Sơ Lam lắc đầu, Hạ Diễn không nói tiếp nữa. Cậu nhấp môi, trong lòng thực lo lắng cho tiên sinh. Nghe khẩu khí tiểu hoàng môn truyền chỉ kia có vẻ thương thế thực nghiêm trọng.
Biểu tình tỷ đệ hai người hơi khác, người khác cũng không chú ý, đều đang chú ý người tam phòng.
Liễu thị khó nén kích động cầm chặt tay Hạ Tĩnh Nguyệt. Hạ Tĩnh Nguyệt còn hơi ngơ ngác, hoàn toàn không có phản ứng. Cha thăng quan? Chỉ dụ lập tức đến làm phán quan thị thuyền, nàng, bọn họ phải đi Lâm An?
Lão phu nhân đứng ở một bên, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời. Thời điểm lão đại còn sống có nói qua, về sau Hạ gia muốn thịnh vượng chỉ sợ còn phải dựa vào Tam đệ, muốn bà ngàn vạn lần đừng khắt khe tam phòng. Hiện giờ ngẫm lại, bà may mắn nhớ kỹ lão đại nói, không làm tam phòng phân ra. Bà buông tiếng thở dài, một mình vịn Thường ma ma hồi Bắc viện, những người khác đều vây quanh tam phòng chúc mừng.
Hạ Bách Thanh đưa tiểu hoàng môn trở về xong, Hạ Bách Mậu lập tức tiến lên, kích động mà ôm lấy ông: “Tam đệ, đệ rốt cuộc chờ được hôm nay! Đại ca nếu dưới suối vàng có biết, cũng sẽ cao hứng thay đệ!”
Hạ Bách Thanh giơ tay vỗ lưng Hạ Bách Mậu, trong lòng cảm khái vạn lần. Ông cũng không nghĩ đến mình còn có hôm nay. Gian khổ học tập, khổ đọc mười năm, một sớm thi đậu công danh, mong muốn làm quan vì dân. Lúc trước ông vì đại ca mà mất chức, không hề hối tiếc, nhưng vẫn mong một ngày mặc lại quan bào.
“Chúc mừng tam thúc.” Mấy vãn bối cùng nói. Mặc kệ bọn họ trong giọng nói mang theo chua cũng được, hay là thiệt tình cũng tốt, Hạ gia cuối cùng ra một người làm quan không nhỏ. Về sau bọn họ đi ra ngoài, sống lưng cũng cảm thấy thẳng hơn chút.
“Ngoan, đều ngoan.” Hạ Bách Thanh vui mừng gật đầu, nhìn đến lão phu nhân đã không ở chính đường, ánh mắt ảm đạm. Rốt cuộc không phải thân sinh, nếu đổi lại là Đại ca Nhị ca, nương hẳn sẽ thật cao hứng đi.
Hạ Sơ Lam nhìn tam phòng bị người nhị phòng vây quanh, cũng không đi qua, mà đi đến bên người Đỗ thị, nói với bà: “Nương, con đi tiễn Phượng đại nhân một chút.”
Đỗ thị mỉm cười gật đầu: “Đi đi.” Bà nghe Dương ma ma nói hai người ở Phù Dung tạ chung đυ.ng khá tốt, cảm thấy hôn sự có chút khả thi.
……
Hạ Sơ Lam đưa Phượng Tử Minh ra cửa, Phượng Tử Minh chắp tay nói: “Biểu muội đưa đây thôi. Lúc nãy người nhiều cũng không tiện đi vào, muội thay ta chúc mừng tam cữu thăng chức.”
Hạ Sơ Lam cười nói: “Được. Cũng hy vọng Phượng đại nhân sớm ngày nghênh thú giai nhân.”
Phượng Tử Minh buông tiếng thở dài, lấy cây quạt gõ gõ cái trán, trong lòng có chút hụt hẫng. Với hắn mà nói, hôn sự là một loại trợ lực ắt không thể thiếu trên đường làm quan. Hắn vốn hy vọng quan hệ phu thê tôn trọng nhau như khách. Hắn sẽ đối tốt với thê tử cả đời, nhưng đó là trách nhiệm, không quan hệ với yêu thích.
Hôm nay cùng Hạ Sơ Lam tán gẫu bất quá chỉ một lúc, thế nhưng có loại cảm giác cao sơn lưu thủy ngộ tri âm. Nàng thực thông minh, nhưng cũng không giỏi về tâm kế, thực thông thấu sáng suốt.
Một nữ hài tử mười bảy tuổi, một mình khởi động gia nghiệp, phần tâm tính cùng quyết đoán này, xác thật là nữ tử bình thường khó có. Hơn nữa phần bình tĩnh cùng thong dong này vượt quá tuổi thật, không khỏi làm người hơi đau lòng. Nếu không phải lưng hắn mang trọng trách phục hưng Phượng gia, nếu hắn không phải là trưởng tử trưởng tôn, như vậy hắn hẳn sẽ thích cô nương này.
Phượng Tử Minh chỉ tiếc hận một chút, trên mặt lại khôi phục tự tin tươi cười, chắp tay nói: “Biểu muội, cáo từ.”
“Phượng biểu ca, từ từ!” Hạ Sơ Thiền từ trong nhà chạy ra, ngừng ở trước mặt phượng tử minh.
Hạ Sơ Lam nhíu mày nói: “Sơ Thiền, muội ra đây làm gì?”
Hạ Sơ Thiền không trả lời. Vừa rồi nàng nghe được Hạ Sơ Lam nói với Đỗ thị, nhân lúc Hàn thị và hạ Sơ Huỳnh không chú ý, trộm chạy ra. Nàng vất vả trang điểm lâu như vậy, chờ đợi lâu như vậy, sao có thể không gặp được hắn?
“Vị này chính là……?” Phượng Tử Minh quay đầu hỏi Hạ Sơ Lam. Hạ Sơ Lam nói: “Đây là tiểu nữ nhi nhị thúc, ở trong nhà đứng hàng thứ tư.”
“Phượng biểu ca, vừa rồi là muội ở trong hoa viên đánh đàn, huynh có nghe được không?” Hạ Sơ Thiền hỏi. Nàng hôm nay cắm cây trâm
hình con bướm, búi tóc chỉnh tề, bởi vì vừa rồi chạy trốn quá nhanh, búi tóc có hơi lỏng, cây trâm nửa treo ở trên tóc, có vẻ hơi chật vật.
Phượng Tử Minh cảm thấy đây là một hài tử, hơi mỉm cười: “Hóa ra là tứ biểu muội đánh đàn. Tiếng đàn thập phần dễ nghe, chắc là muội đã học rất chăm chỉ.”
“Thật vậy chăng? Huynh thích tiếng đàn của muội?” Hạ Sơ Thiền lại tha thiết mà đến gần một bước. Phượng Tử Minh không phòng bị nàng đột nhiên tới gần, theo bản năng lui về sau một chút.
Hạ Sơ Lam vốn dĩ muốn đem Hạ Sơ Thiền kéo trở về, Phượng Tử Minh căn bản không tính toán kết thân cùng Hạ gia, Hạ Sơ Thiền thích hắn cũng vô dụng. Nhưng nàng còn chưa kịp động, liền nghe được một trận tiếng vó ngựa chỉnh tề.
Một chiếc xe ngựa hoa lệ, ngừng ở trước cửa Hạ gia. Xe ngựa nhìn thập phần rộng rãi, hai bên xe treo mành thêu đỏ thẫm, dùng ngọc câu ôm lấy, bốn mái rủ xuống ngọc kép cùng túi thơm, đẹp đẽ quý giá đến cực điểm.
Sau xe đi theo vài thị nữ vυ" già, còn có một đội thị vệ, hấp dẫn không ít ánh mắt người trên đường.
Một người thị nữ từ trên xe xuống dưới, dọn ghế nhỏ, đỡ một thiếu nữ xuống dưới. Thiếu nữ kia đầu đội châu quan, trên quan gắn ngọc châu rực rỡ lung linh. Trên người mặc áo lụa nhiều lớp màu tử đinh hương thêu hoa,
làn váy thêu chỉ bạc, mỗi bên tay đeo một
vòng tay vàng nạm ngọc, quý khí bức người.
Thiếu nữ bước nhanh đến trước mặt Phượng Tử Minh, ngửa đầu nhìn hắn, khẩu khí không tốt: “Phượng ca ca, hai người này là ai?”
Phượng Tử Minh cũng mới từ khϊếp sợ phục hồi tinh thần lại: “Bích Linh, sao muội lại tới đây?”
Hạ Sơ Lam cả kinh, hóa ra người Phượng Tử Minh hướng đến chính là Thanh Nguyên huyện chủ, trách không được nói bậc cửa nhà đối phương rất cao. Đâu chỉ là cao, mọi người đều biết dưới gối Đế hậu không có công chúa, đối với Thanh Nguyên huyện chủ sủng ái đến cực điểm, nói nàng là đệ nhất quý nữ trong kinh cũng không quá. Hôn sự của nàng, chỉ sợ cũng phải do Đế hậu gật đầu mới được.
Tiêu Bích Linh mím môi, duỗi tay dùng sức đánh vào l*иg ngực hắn: “Huynh có biết ta thiếu chút nữa bị đưa đi Kim Quốc hòa thân? Huynh thì tốt rồi, còn muốn cùng biểu muội huynh nghị thân! Cha mẹ chỉ là muốn lưu ta thêm hai năm, lại chưa nói không cho ta gả cho huynh!” Nói xong, nàng chuyển hướng sang hai tỷ muội Hạ gia, kiêu căng ngạo mạn hỏi, “Bằng các ngươi cũng muốn tranh Phượng ca ca với ta? Có biết ta là ai không!”
Phía sau nàng vυ" già cùng nhóm thị vệ lập tức làm thành một bức tường, khí thế dọa người. Hạ Sơ Thiền lui về sau một bước, tránh ở sau Hạ Sơ Lam, sợ tới mức nói không ra lời. Hạ Sơ Lam bất đắc dĩ, chỉ phải đối Tiêu Bích Linh nói: “Huyện chủ bớt giận, Phượng đại nhân chỉ là tới nhà dân nữ thăm người thân, cũng không phải như cô nghĩ.”
Tiêu Bích Linh cảm giác cô nương này có chút quen mắt, nhớ không nổi gặp qua ở nơi nào. Nhưng nàng sẽ không đem một tiểu nhân vật như Hạ Sơ Lam để vào mắt. Nàng là thiên chi kiêu nữ, trừ phi Phượng Tử Minh mắt mù mới có thể đi chọn một nữ nhi thương hộ. Danh hào Sùng Nghĩa công phủ ở ngoài, trong đô thành rất vang dội. Tiêu gia là hậu duệ hoàng tộc, lại có đan thư thiết khoán, người muốn cưới nàng người không biết bao nhiêu.
Nhưng những người đó nàng đều chướng mắt, cố tình liền thích Phượng Tử Minh.
Phượng Tử Minh không biết nàng sẽ từ Lâm An chạy tới, nhất thời nghẹn lời. Mấy năm trước hắn đi Sùng Nghĩa công phủ cầu hôn, lại bị Tiêu Dục ngăn ở ngoài cổng. Hắn tinh tường nhớ rõ lời Tiêu Dục nói, chờ hắn bò tới vị trí có thể xứng với Thanh Nguyên huyện chủ, lại đến nói chuyện cầu thân. Hắn cũng là người người, về sau không bước vào Sùng Nghĩa công phủ một bước.
Nhưng Tiêu Bích Linh thích hắn, mấy năm nay cũng chưa từng cắt đứt liên lạc.
Phượng gia tuy rằng là danh môn vọng tộc Thục Trung, nhưng mà mấy năm nay không có ai ở trong triều làm quan, dựa theo luật pháp triều đình, nếu con cháu không có người có tiền đồ, gia tộc liền phải hoàn toàn xuống dốc. Phượng Tử Minh từ nhỏ liền biết Phượng gia túng quẫn, vọng tộc tên tuổi, nhưng mẹ kế hắn lại chỉ có một bộ trang sức duy nhất, ngày thường cũng không dám ra cửa dự tiệc.
Cho nên lưng hắn đeo trọng trách chấn hưng gia tộc, lợi dụng mọi thứ có thể, chỉ cần có thể đứng trên chỗ tối cao kia.
Phượng Tử Minh để Hạ Sơ Lam cùng Hạ Sơ Thiền về phủ trước, hắn đến ứng đối Tiêu Bích Linh.
Tiêu Bích Linh vốn muốn giáo huấn tỷ muội Hạ gia một chút, thấy Phượng Tử Minh bảo vệ hai người, trong lòng càng không thoải mái. Nàng sai người cản ở đó, không cho Hạ Sơ Lam các nàng đi.
Song phương đang giằng co, lại có một trận tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến.
Tiêu Dục từ trên ngựa xoay người xuống dưới, vài bước đi đến trước mặt Tiêu Bích Linh, bắt lấy cổ tay nàng: “Tiêu Bích Linh, muội nháo đủ chưa?”
Hắn thống lĩnh toàn bộ hoàng thành tư, trời sinh có một loại khí thế cao cao tại thượng áp bách, hơn nữa cả khuôn mặt lạnh như băng sương, làm cho người ta sợ hãi.
“Ca ca, huynh làm đau ta!” Tiêu Bích Linh khom lưng nói.
Tiêu Dục lại liếc mắt nhìn người ngăn trở Hạ Sơ Lam một cái, người nọ vội vàng thối lui. Tiêu Dục mặt vô biểu tình mà nói: “Hạ cô nương đi về trước, đây là chuyện nhà của chúng ta.”
Hạ Sơ Lam hành lễ, ước gì chạy nhanh rời khỏi nơi thị phi này, lôi kéo Hạ Sơ Thiền đi vào.
Chờ cho các nàng đi vào rồi, Tiêu Dục lạnh lùng nhìn về phía Phượng Tử Minh: “Phượng đại nhân thật hảo thủ đoạn. Chỉ biết gây khó dễ một tiểu cô nương không hiểu chuyện, tính là bản lĩnh gì? Một cái tri phủ, bò lên thực khó khăn, ngã xuống lại rất dễ dàng.” Khẩu khí hắn thập phần cuồng vọng, lại không khỏi khiến người ta tin tưởng, hắn là Tiêu Dục, hắn có thể làm được.
Mặt Phượng Tử Minh nháy mắt trắng bạch, tiêu bích linh dùng sức hất tay Tiêu Dục, hộ ở trước người Phượng Tử Minh: “Ca ca, Phượng ca ca từ nhỏ đối với ta rất tốt, ta nguyện ý gả cho hắn. Ta biết huynh và cha mẹ nghĩ như thế nào, nhưng lần này nếu không phải Hoàng Thượng ngăn cản, những người đó liền đẩy ta đi hòa thân. Trước mắt hòa hay chiến với Kim Quốc cũng không biết, các người thật sự tình nguyện ta gả đến Kim Quốc, cũng không muốn ta gả cho người mình thích sao?”
Tiêu Dục cằm căng thẳng, cả khuôn mặt càng có vẻ lạnh lùng. Hắn nắm chặt tay ở trong áo, trầm mặc một lúc lâu, khoanh tay nói: “Bích Linh, lên xe ngựa đi, ta có lời nói với hắn.”
“Ca ca……” Tiêu Bích Linh sợ tiêu dục làm cái gì. Nàng biết thủ đoạn ca ca thủ đoạn, người Hoàng Thành Tư, ai không phải hai tay dính đầy máu tươi.
“Muội nếu không muốn ta đối phó tiểu tử này, tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời ta.” Tiêu Dục mặt vô biểu tình mà nói. Tiêu Bích Linh nhìn Phượng Tử Minh một cái, rốt cuộc là sợ hãi huynh trưởng, lúc này mới lưu luyến mỗi bước đi mà về lại xe ngựa.
Phượng Tử Minh ở trước mặt Tiêu Dục, có loại run rẩy cùng tự ti phát ra từ trong xương cốt. Đối phương là hậu duệ quý tộc, chân chính thiên chi kiêu tử. Mà hắn chỉ là danh gia bình thường, kỳ thật không bằng.
Cũng không trách Tiêu Dục chướng mắt hắn. Có đôi khi hắn cũng không muốn bò lên trên vất vả như vậy, không muốn làm những chuyện mình không nguyện. Muốn như lúc trước ở Thái Học tiêu tiêu sái sái. Đáng tiếc vĩnh viễn không thể quay lại thời niên thiếu.
Tiêu Dục hai tay ôm ở trước ngực: “Ngươi muốn cưới Bích Linh, cũng đừng đi trêu chọc cô nương Hạ gia. Trong vòng một tháng đến Sùng Nghĩa công phủ, ta liền cho ngươi cơ hội.” Nói xong, hắn cũng không đợi Phượng Tử Minh đáp lời, sải bước dài đi rồi.
Sau khi hắn lên ngựa, lại liếc mắt nhìn Hạ gia một cái, lệnh xe ngựa Tiêu Bích Linh đi cùng hắn, lưu một mình Phượng Tử Minh đứng tại chỗ.
***
Sau khi Hạ Sơ Lam vào cửa, lệnh hạ nhân đóng cửa cho kỹ. Phượng Tử Minh nếu trêu chọc người của Tiêu gia, chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.
Hạ Sơ Thiền đã sớm sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nàng cảm thấy rất khổ sở. Không chỉ do Phượng Tử Minh có cọc nhân duyên cùng Thanh Nguyên huyện chủ, nàng cùng Tam tỷ đều tranh không được. Còn do Thanh Nguyên huyện chủ có được hết thảy, nàng cảm thấy hâm mộ thật nhiều.
Bởi vì đó là huyện chủ, cho nên muốn dạng hôn phu gì đều có thể. Chính mình lại không được. Ông trời thật là quá không công bằng.
Hạ Sơ Lam không biết nàng suy nghĩ cái gì, ngày thường cũng không thân cận, liền không nói chuyện.
Dương ma ma tới tìm Hạ Sơ Lam, nói Đỗ thị muốn nàng đến Thạch Lân viện, thương lượng một chút đưa hạ lễ gì cho Hạ Bách Thanh. Lúc bọn họ đến Thạch Lân viện, Đỗ thị đang ở trong phòng nói chuyện cùng Hạ Diễn. Hôm nay bà tinh thần khá hơn nhiều, nhìn thấy Hạ Sơ Lam tiến vào, cười hỏi: “Phượng đại nhân đi rồi?”
Hạ Sơ Lam ngồi ở bên người Hạ Diễn, gật đầu: “Đi rồi. Nương, chuyện của con và Phượng đại nhân, đại khái là không thành.”
“Làm sao vậy?” Đỗ thị tươi cười thu lại.
Hạ Sơ Lam liền đem chuyện ngoài cửa vừa rồi nói với Đỗ thị. Cũng không đề chuyện Phượng Tử Minh lợi dụng nàng, chỉ nói: “Ban đầu hôn sự bọn họ gặp trở ngại, Phượng đại nhân nản lòng thoái chí, mới muốn kết thân cùng nhà của chúng ta. Hiện tại Thanh Nguyên huyện chủ tự mình chạy tới tìm hắn, nói vậy chắc hẳn có thể tái tục tiền duyên.”
Đỗ thị thở dài, bà không nghĩ tới, còn có nội tình như vậy. Lúc trước bà đã cảm thấy hơi kỳ quặc, Phượng Tử Minh điều kiện tốt như vậy, như thế nào còn chưa đính hôn? Sau bà bảo Dương ma ma đi hỏi thăm, mới biết được thời điểm Phượng Tử Minh ở Kiến Khang phủ, lời âm thầm đồn đãi bình luận không tốt lắm. Bà nghĩ
Lam Nhi tài mạo như vậy, có thể khiến Phượng Tử Minh coi trọng, làm hắn từ nay về sau hồi tâm cũng không phải không có khả năng.
Hiện tại mới biết được, hóa ra người ta đã sớm có người trong lòng, lại là huyện chủ tôn quý như vậy.
Hạ Sơ Lam do dự một chút, muốn nói một chuyện cùng Đỗ thị. Nhưng nàng còn chưa mở miệng, Tư Hương ở bên ngoài nói: “Phu nhân, Lục Bình cầm một túi màu xanh lại đây, nói là từ Lâm An Quốc Tử Giám truyền đến. Đại khái là kết quả bổ thí lần này, phải tự tay giao cho Lục công tử.”
Hạ Diễn lập tức đứng lên, đi ra ngoài cầm túi xanhcầm tiến vào. Cậu biết bản thân khi
vấn đáp đáp cũng không tồi, nội dung thi viết đã từng cùng tam thúc nói qua, tam thúc rốt cuộc chưa từng khảo bổ thí, cũng không thể nói tốt xấu, nhưng trở thành ngoại xá sinh hẳn là không thành vấn đề.
Cậu gấp không chờ nổi mà mở túi xanh, mở ra công văn màu hồng, xem từ đầu, càng xem đôi mắt mở càng lớn. Người cả nhà đều đang đợi cậu nói chuyện, cậu lại nhìn kết quả cuối cùng tận ba lần, mới lớn tiếng nói: “Nương, tỷ tỷ, con thi đậu! Con được là Thái Học nội xá sinh!”
Nội xá sinh là học sinh Thái Học chính thức trong biên chế, không chỉ được ở tại Thái Học, lại còn được triều đình mỗi tháng cấp tiền tiêu vặt, xưng là dưỡng sĩ. Này đối với đệ tử thứ dân mà nói, chính là vô thượng vinh quang.
Ttrong vòng một ngày, Hạ gia liên tiếp có hai chuyện tốt đến cửa, mọi người đều có chút trở tay không kịp.
Lão phu nhân quỳ gối trước Phật tụng kinh văn ba lần, đỡ Thường ma ma đứng dậy nói: “Ta như thế nào cảm thấy như đang nằm mơ vậy?”
Thường ma ma cười nói: “Không phải nằm mơ, tam gia thật sự thăng quan, Lục công tử thi đậu Thái Học. Đây đều là do mấy năm nay Hạ gia làm chuyện tốt, lão phu nhân ăn chay niệm phật tích hạ công đức a!”
“Lục Lang còn nhỏ như vậy, như thế nào liền thi được Thái Học đây? Ta vốn cho rằng, cùng lắm là ngoại xá sinh thôi. Lần này đi Lâm An cầu học, vừa đi liền ít nhất ba năm a.” Lão phu nhân ngồi ở trên giường La Hán, trong lòng lại là cao hứng, lại là ưu sầu. Cao hứng chính là con cháu trong nhà đều tranh đua, sầu chính là tam phòng cùng Hạ Diễn đi rồi, muốn gặp mặt, liền không dễ dàng như vậy.
Thường ma ma khuyên nhủ: “Lão phu nhân nghĩ thoáng chút. Lâm An cách Thiệu Hưng bất quá mấy ngày lộ trình, chờ tam lão gia ở bên kia dàn xếp tốt, cũng sẽ tiếp ngài đến thăm.”
Lão phu nhân âm thầm cân nhắc một chút, kêu Thường ma ma lấy tráp trang sức lại đây. Bên trong là mấy năm nay bà tích cóp lại, cũng là một khoản không nhỏ. Bà đại khái đếm đếm, để lại một phần xuống dưới, sau đó nói với Thường ma ma: “Ngươi đem tiền dư lại chia làm ba phần, hai phần đưa đi lão tam bên kia, một phần đưa cho Lục Lang. Lão tam đi Lâm An làm quan, không tránh khỏi phải chuẩn bị trên dưới. Lục Lang cũng nên thêm vào chút giấy mới và bút mực.”
Thường ma ma cười ứng hảo. Cho dù ngày thường lão phu nhân cùng tam phòng quan hệ thực nhạt, rốt cuộc niệm tam phòng cấp Hạ gia tranh khí, thời điểm mấu chốt vẫn coi như người trong nhà. Thân tôn tử càng không cần phải nói.
Tùng Hoa viện bên này thì không cao hứng như vậy. Hàn thị một bên tức Hạ Sơ Thiền không biết cố gắng, không làm cho Phượng Tử Minh coi trọng. Càng tức chính là, Hạ Bách Thanh không thể vì sao thăng quan cũng thôi đi. Hạ Diễn tuổi nhỏ như vậy cư nhiên được làm Thái Học lục nội xá sinh? Tam phòng cùng đại phòng đều tranh đua, nhị phòng bọn họ sao lại chuyện nào cũng không thuận đây?
Tiêu Âm bưng nước trà cấp Hàn thị uống, Hàn thị ném đi: “Không uống, tức đến no rồi.”
Hạ Bách Mậu nói: “Bà tức cái gì? Trong nhà liên tiếp có chuyện tốt, chúng ta cũng đi theo thơm lây.”
“Bọn họ tốt, chúng ta dính được vẻ vang gì?” Hàn thị vừa cầm lấy cây quạt quạt gió, vừa nói, “Tam đệ muội là phong cảnh, đại tẩu cũng phong cảnh. Ta đâu? Chỉ có phần chúc mừng. Chỉ có Đại Lang đậu cao, kia mới kêu phong cảnh. A Huỳnh cùng Thiền Nhi gả thật tốt, kia mới kêu phong cảnh!”
“Đều là người một nhà, bà tính rõ ràng như vậy làm gì.” Hạ Bách Mậu nhỏ giọng nói một câu, cũng lười tốn nhiều miệng lưỡi với bà, đi vào lục tung tìm đồ vật. Năm đó Hạ Bách Thịnh đưa cho ông một đôi con dấu điền ngọc trên đời hiếm thấy, ông muốn chuyển tặng cấp Hạ Bách Thanh cùng Hạ Diễn, coi như hạ lễ.
“Bà có nhìn thấy đôi con dấu điền ngọc đại ca đưa ta không?” Hạ Bách Mậu tìm hoài cũng không thấy, cao giọng hỏi Hàn thị.
Tiêu Âm tay run lên, Hàn thị nghiêm khắc nhìn nàng một cái, nàng vội vàng cúi đầu.
Hàn thị trấn định nói: “Ông tìm đôi con dấu kia làm gì? Đồ vật quý trọng như vậy, ta tự nhiên thu hồi.”
Hạ Bách Thịnh từ buồng trong bước ra: “Ta muốn đưa đôi con dấu kia cho Tam đệ cùng Lục Lang, bà tìm ra cho ta.”
Hàn thị trừng ông: “Tùy tiện đưa vài thứ là được. Hòa điền ngọc kia giá trị liên thành, ta không đồng ý ông đưa đi, về sau ta muốn để lại cho Đại Lang.”
Hạ Bách Mậu nhíu mày, Hàn thị lôi kéo Tiêu Âm: “Ta cùng A Âm còn có rất nhiều chuyện phải làm, không thèm nghe ông nói nữa.” Nói xong, mẹ chồng nàng dâu hai người liền cùng nhau ra nhà chính.
Chờ cách xa nhà chính một chút, Tiêu Âm mới run rẩy thanh âm nói: “Nương, nếu như cha nhất định đòi đôi con dấu kia……”
“Lá gan ngươi sao lại nhỏ như vậy? Ta đã nói, trời sập xuống có ta chống, ngươi sợ cái gì?” Hàn thị cảnh cáo nói, “Vô luận ai hỏi, ngươi đều không được nói ra, bao gồm cả Đại Lang, nghe hiểu chưa?”
Tiêu Âm khϊếp nhược gật đầu, Hàn thị lúc này mới phe phẩy cây quạt đi rồi.
***
Công việc Hạ gia trở nên dị thường lu bù lên. Tam phòng muốn sửa sang lại đồ vật dọn đến Lâm An, liền từ bên đại phòng mượn vài thị nữ vυ" già. Hạ Bách Thanh biết Lâm An tấc đất tấc vàng, thuê không nổi phòng ở bên trong thành, liền nhờ người ở ngoại thành phía nam thuê một viện tử nhỏ, như vậy mà còn phải trả không ít tiền.
Cũng may lão phu nhân bên kia trợ cấp cho không ít, ông mới không quá túng quẫn.
Tam phòng không có vật gì dư thừa, nhiều nhất chính là sách mà thôi, Liễu thị và Hạ Tĩnh Nguyệt đều giúp đỡ sửa sang lại. Hạ Bách Thanh bớt thời giờ đi Thạch Lân viện bên kia một chuyến, nhìn xem Hạ Diễn có yêu cầu hỗ trợ gì không.
Đỗ thị luyến tiếc, nhưng hài tử có tiền đồ, bà không có đạo lý ngăn đón. Huống chi tiến Thái Học bao nhiêu người tha thiết ước mơ, bà nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh. Bà cấp Hạ Diễn làm hai trung y mới, bởi vì Thái Học có xiêm y thống nhất, cái khác ngày thường cũng không mặc được. Dương ma ma còn làm cho cậu hai đôi giày mới. Ngoài những thứ đó ra, hòm xiểng cũng nhiều thêm chút giấy và bút mực cùng thư tịch.
Hạ Bách Thanh thấy Hạ Diễn cũng thu thập đồ vật đến không sai biệt lắm, nói với Hạ Sơ Lam: “Kỳ thật tự ta đưa Diễn Nhi đi Thái Học là được. Con đi theo, đến lúc đó lại một mình trở về, ta cùng nương con đều không yên tâm.”
Hạ Diễn nói: “Tam thúc, lần trước chúng con ở Lâm An, được Cố nhị gia quan tâm nhiều mặt. Nhưng rời đi có chút vội vàng, chưa giáp mặt nói qua lời cảm tạ. Cho nên tỷ tỷ con muốn chuẩn bị một ít quà tặng, tự mình đến Cố gia nói lời cảm tạ, thuận tiện nói cho nhị gia tin tức tốt này.”
Hạ Sơ Lam biết mình không phải không đi Lâm An thì không được, nhưng ngày ấy tiểu hoàng môn nói như vậy, ban đêm nàng vẫn luôn ngủ không yên ổn. Chỉ có từ Cố nhị gia chính tai nghe được chàng mạnh khỏe, nàng mới có thể yên tâm.
Hạ Bách Thanh gật đầu nói: “Cố nhị gia nhân nghĩa, khó trách có thể trở thành cự phú giàu nhất một vùng, các con nên hảo hảo cảm ơn người ta. Ta cũng muốn đi tới cửa tướng phủ bái phỏng, cảm ơn Cố tướng đề bạt. Chỉ tiếc chức quan của ta hơi thấp, chỉ sợ không gặp được ngài.”
Hạ Diễn buột miệng thốt ra: “Cố tướng là người rất tốt!”
Hạ Sơ Lam đè lại bờ vai của cậu, cậu biết mình lanh mồm lanh miệng. Quả nhiên Hạ Bách Thanh hỏi: “Diễn Nhi, con sao biết Cố tướng là người thực tốt? Con gặp qua ngài sao?”
“Con thấy, đã gặp qua. Lúc khảo bổ thí
con đã gặp ngài.” Hạ Diễn thanh âm nhỏ xuống. Cậu vẫn không quá giỏi về nói dối.
Tư An ở bên ngoài nhìn Hạ Sơ Lam một cái, Hạ Sơ Lam từ trong phòng bước ra, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Là Vương tam nương quản việc chọn mua đồ muốn gặp cô nương.” Tư An nhỏ giọng nói.
Hạ Sơ Lam nói với Hạ Bách Thanh một tiếng, đi đến Ngọc Trà cư. Vương tam nương chờ ở bên trong nhà chính, Hạ Sơ Lam đi vào hỏi: “Tam nương, đã xảy ra chuyện gì?”
Vương tam nương là người ổn trọng, nếu không phải chuyện quan trọng, sẽ không cố ý đến đây. Vương tam nương hành lễ mới nói: “Vốn là cô nương kêu ta về sau có việc liền nói cho Thiếu phu nhân, không cần lại đến nơi này. Nhưng trước đó vài ngày ta nhìn thấy trương mục chọn mua có chút không đúng, dò hỏi Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân ấp úng nói không rõ, chỉ kêu ta coi như không phát hiện. Nhưng ta vẫn cảm thấy không an tâm, vẫn nên tới nói cho cô nương một tiếng.”
Hạ Sơ Lam gật đầu: “Ngươi nói.”
Vương tam nương lấy ra sổ sách, mở ra cho Hạ Sơ Lam xem: “Trương mục này vốn thiếu không ít tiền, vài chỗ đều không khớp. Trước khi cô nương trở về mấy ngày, số tiền này bỗng nhiên được bổ sung.”
Hạ Sơ Lam xem trương mục, đích xác như Vương tam nương nói, trên trương mục thập phần rõ ràng. Nàng nghĩ nghĩ, trấn an nói: “Có lẽ chỉ là đại tẩu tạm thời phải dùng tiền, trước lấy tiền tham ô, bổ sung trở về thì tốt rồi.” Nói xong, lại bồi thêm một câu, “Ngươi vẫn nên nhìn chằm chằm trương mục, nếu mấy ngày này ta không ở nhà còn có vấn đề gì, liền nói cho nhị lão gia.”
Vương tam nương gật đầu: “Cô nương phải rời khỏi bao lâu?”
“Nhiều thì khoảng nửa tháng ta sẽ về.” Hạ Sơ Lam khẳng định nói.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Sủng Trong Lòng Bàn Tay
- Chương 45