Editor: Masha
Thời tiết từ từ nóng bức, trong thành Thiệu Hưng khối băng, dưa, trái cây còn có nước lạnh đều cung không đủ cầu. Tống Vân Khoan nhận được điều nhiệm, biết mình đi Minh Châu, không biết lý do nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra. Không tiến đô thành là tốt, không ở dưới mí mắt người nọ thì quá tốt rồi.
Hắn lại hỏi quan viên tới truyền lệnh điều nhiệm: “Không biết ai đảm nhiệm chức quản lý thị thuyền Lâm An?”
Quan viên nghĩ nghĩ: “Tạm thời hai đại nhân lộ chuyển vận sử Chiết Tây kiêm nhiệm, đông phủ tranh luận lâu ngày cũng không quyết định được người thích hợp. Bọn họ hẳn là đang đợi Cố tướng phục chức thì định đoạt sau. Rốt cuộc không có ngài, ai cũng không dám tự ý làm chủ.”
Trung thư hiện tại là Tham biết chính sự Mạc Hoài Tông tạm lãnh chức vị Tể tướng, cũng dễ bề ứng đối chiến sự. Nhưng cho dù như vậy, Mạc Hoài Tông cũng không dám tùy ý sửa đổi chính lệnh Cố Hành Giản đã ra khi tại chức, tránh cho quan viên trên dưới khủng hoảng.
Tống Vân Khoan ngẫm lại cũng đúng, đô thành thị thuyền tư có quyền lực và trách nhiệm trọng yếu, Trung Thư Tỉnh cũng sẽ không tùy ý đề bạt một quan lại không hề có kinh nghiệm gì, trước đây là mình đã nghĩ quá mức đơn giản.
Quan viên được điều nhiệm yêu cầu trong một tháng phải đến nhận chức, nếu không sẽ chịu xử phạt. Tống Vân Khoan thu thập đơn giản một chút, nhìn lại phủ nha mình nhậm chức ba năm, không kinh động bất luận kẻ nào, xe nhẹ hành lý đơn giản, rời đi nhậm chức.
Tân nhiệm tri phủ Thiệu Hưng phủ còn chưa tới nhậm chức, nhưng ngày tháng lại khôi phục bình tĩnh.
Hạ Sơ Lam phái người đi Bùi gia thu hồi tráp sản hồi môn của Hạ Sơ Huỳnh, trên dưới Bùi gia thế nhưng khách khách khí khí, trả lại không thiếu một món.
Mọi người nhị phòng nhìn một rương đồ vật được nâng đến nhà chính, còn có người kiểm kê đối chiếu, thần sắc từng người khác nhau.
Chờ những người đối chiếu đi rồi, Hạ Sơ Huỳnh cắn chặt răng: “Ai cần nàng ta xen vào việc người khác? Mấy thứ này cấp Bùi gia thì đã sao, Hạ gia còn thiếu chút tiền ấy à? Đi đòi lại như vậy thật quá mất mặt!”
Hạ Khiêm tà tà liếc nàng một cái, mặt vô biểu tình nói: “Muội nhớ kỹ cho ta, hai người đã hòa li, muội họ Hạ! Mặc kệ Hạ gia có tiền hay không, phần tráp sản này vốn là của muội, dựa vào cái gì muốn để lại cho Bùi gia? Muội ngại mất mặt, lúc trước không nên dán chặt vào Bùi Vĩnh Chiêu, làm hắn xem nhẹ muội. Các người nếu sớm nói cho ta Bùi Vĩnh Chiêu bị bãi quan còn dám tính kế Hạ gia, ta nhất định ra sức đánh hắn một trận! Mới không tiện nghi hắn như thế.”
Hạ Sơ Huỳnh vẫn có vài phần kiêng kị huynh trưởng, huống hồ hôn sự về sau còn dựa vào huynh ấy, không dám tranh luận. Hàn thị vội vàng xua tay nói: “Không được! Con là người đọc sách, làm sao có thể ra tay đánh người? Con đừng quên, sau khi trúng cử thi hương là phải phúc thẩm thân phận, đức hạnh cũng rất quan trọng.”
Tháng tám cử hành Thi hương, là khoa cử sơ khảo, nhân số thông qua ở các châu phủ đều có hạn ngạch. Sau khi thông qua, châu phủ còn thẩm tra đức hạnh thí sinh, tra xét nhà có đang để tang hay không, bối cảnh, thân thể, sau đó mới dán thông báo.
Đã từng thi một lần nên Hạ Khiêm thoải mái qua được kỳ thi hương, chủ yếu vẫn xem ở Lễ Bộ thí cùng thi đình. Lễ Bộ thí cũng chính là thi hội, năm nay là năm thứ hai cử hành vào mùa xuân ở đô thành, được xưng là kỳ thi mùa xuân. Một người được tiến cử đảm nhiệm chủ khảo, mặt khác hoàng đế còn định ra hai phó chủ khảo, còn có quan viên Quốc Tử Giám cùng Lễ Bộ tham dự ra đề mục. Mười ngày trước khi kỳ thi mùa xuân bắt đầu, những người này sẽ bị khóa chặt trong viện, phòng ngừa đề thi lộ ra ngoài.
Cố Hành Giản đảm trách hai ban văn võ, có lời đồn đãi nói rằng lần này người được tiến cử là ngài. Cho nên thí sinh tranh nhau nghiên cứu trọng điểm và phong cách ngài yêu thích; vì thế mới xuất hiện cục diện những sách ngài biên soạn và tu bổ một quyển khó cầu.
Hạ Sơ Thiền cầm cái đĩa đựng bánh đường mật ong, vừa ăn vừa nói: “Con nghe Ngũ muội nói Lục đệ muốn đi khảo bổ thí, hiện tại mỗi ngày đều chạy qua bên tam phòng.”
Hàn thị cười khẩy nói: “Mười hai tuổi đã muốn tiến Thái Học, nó cho rằng mình là Văn Khúc Tinh trên trời hạ phàm à? Không biết tự lượng sức mình. Tam thúc con càng không cần phải nói đến, thời trẻ tự cao tài học, kết quả thế nào? Ở thị thuyền tư làm chức cửu phẩm làm suốt mười năm, cuối cùng vẫn bị bãi quan. Cũng chỉ có đại phòng cho hắn là nhân tài mà quý trọng.”
Hạ Khiêm nhíu nhíu mày: “Nương, tam thúc lục đệ rốt cuộc họ Hạ, nơi này trừ ngài ra ai cũng họ Hạ.”
Hạ Bách Mậu vội vàng phụ họa nói: “Đại Lang nói không sai. Lục Lang đi khảo bổ thí thì đã sao? Hài tử biết tiến tới, tóm lại là chuyện tốt, bà cần gì nói như vậy?”
Hàn thị không nghĩ tới hai cha con đều chống đối bà, tức giận đến mức hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Bách Mậu. Hạ Bách Mậu ngậm miệng, lại cúi đầu tiếp tục gảy bàn tính. Tiêu Âm vội vàng nói: “Kỳ thật nương không phải có ý tứ đó. Nương chỉ nghĩ phu quân năm đó khảo bổ thí còn cảm thấy rất khó, lục đệ tuổi còn nhỏ như vậy, khẳng định sẽ cảm thấy càng khó khăn hơn.”
Hàn thị thấy rốt cuộc cũng có người đứng về phía bà, vừa lòng liếc sang Tiêu Âm một cái: “Vẫn là A Âm hiểu ta.”
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra Tiêu Âm cố tình lấy lòng bà.
“Dù sao cũng đã hòa li, A Huỳnh trước sinh hạ hài tử cho tốt, về sau lại tính toán.” Hạ Khiêm đứng lên, bái Hạ Bách Mậu và Hàn thị rồi nói, “Cha, nương, con đi về trước đọc sách.”
Hàn thị vội vàng nói tốt. Hiện tại chuyện quan trọng nhất của nhị phòng là Hạ Khiêm thi khoa cử, chỉ cần hắn có thể thi đậu công danh, hơn nữa với tài phú của Hạ gia, giá trị con người của Hạ Sơ Huỳnh và Hạ Sơ Thiền khi xuất giá tất nhiên là nước lên thì thuyền lên. Bọn họ trước mặt người khác chắc chắn có thể thẳng sống lưng.
Tiêu Âm nhìn bóng dáng Hạ Khiêm rời đi, há miệng thở dốc, lại cúi đầu. Nàng biết Hạ Khiêm không thích tính tình của mình, nhu nhược lại không có chủ kiến, càng không thích nàng trước mặt người khác nịnh bợ bà mẫu. Nhưng nàng còn có biện pháp nào khác đâu? Giãy giụa cầu sinh tồn thôi.
***
Tới cuối tháng, Hạ Sơ Lam theo lệ ở chính đường Ngọc Trà cư gặp mấy chưởng quầy và người phòng thu chi, nghe bọn hắn nói tình huống thu chi trong tháng. Kinh thương của Hạ gia có lá trà, lương thực, kho bãi và mậu dịch trên biển. Đặc biệt là mậu dịch trên biển thu lợi rất tốt, tại ba cảng lớn, ngoại trừ Lâm An, ở Quảng Châu và Tuyền Châu đã có quy mô to lớn.
Một vị trướng phòng tiên sinh nói: “Cô nương, rút ra mười triệu bạc,
về sau trướng mục đích xác có chút căng thẳng. May mắn ngành hàng hải thịnh vượng, kinh thương thuận lợi, có thể đền bù một ít.”
Trên thực tế, từ khi nghe được Hạ gia quyên mười bạc triệu, người làm việc cho Hạ gia đều có chút khẩn trương, sợ Hạ gia chịu ảnh hưởng, chặt đứt tài lộ bọn họ. Nhưng hôm nay nhìn thấy Hạ Sơ Lam, nàng thong dong trấn định như đã định liệu từ trước, nghi ngờ của những người này cũng tan biến.
Hạ Sơ Lam nâng cằm nói: “Tạm thời nâng lợi tức kho bãi hàng tháng lên tám phần, nửa năm nay trừ bỏ những thứ tất yếu phải chi ra, không cần có mua bán quá lớn. Hàng hóa cũng tận lực buôn bán, đổi ra tiền dùng để quay vòng. Các vị yên tâm, mười bạc triệu Hạ gia có thể lấy ra được, tuyệt không ảnh hưởng đến sinh kế các vị.”
Mọi người nghe được nàng nói như vậy, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, cùng kêu lên đồng ý. Có một chưởng quầy tiến lên nói: “Cô nương, ta có một ý tưởng. Lâm An cách Thiệu Hưng rất gần, lại là đô thành, dân cư giàu có đông đúc, châu phủ rộng lớn. Chúng ta vì sao không suy xét mở rộng cửa hàng đến Lâm An, hoặc là tận dụng cảng Lâm An? Cứ như vậy có thể mở đầu một giai đoạn mới.”
Những người khác sôi nổi phụ họa, lập tức mồm năm miệng mười nghị luận. Đối với Lâm An phồn hoa, người đương thời gần như điên cuồng hướng tới.
“Lâm An thương nhân tụ tập, nhà giàu chỗ nào cũng có, trăm nghiệp thịnh vượng. Nếu chúng ta tùy tiện mở cửa hàng ở Lâm An, mua sắm tàu thuyền, chưa chắc có thể thành công. Nhưng kiến nghị của chư vị ta sẽ suy xét, hôm nay đến đây thôi.”
Nhóm người phòng thu chi và chưởng quầy để lại sổ sách, sôi nổi lui ra ngoài, còn đang nghị luận Lâm An. Hạ Sơ Lam nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, không biết khi nào, hoa cam hồng thạch lựu đã nở thành một đoàn, như phấn hồng trên mặt mỹ nhân.
Người nọ sau khi trở lại Lâm An thật sự không chút tin tức, có lẽ sẽ không tái kiến đi?
Nàng cũng không hối hận hành động ngày ấy. Không thể bởi vì sợ hãi đối mặt kết quả nên trốn tránh bắt đầu. Như vậy ít nhất nàng không tiếc nuối.
“Tỷ tỷ, sách tiên sinh gửi cho đệ tới rồi!” Hạ Diễn từ bên ngoài chạy vào, trong tay ôm bọc sách, có vẻ thập phần hưng phấn, giống như chim sẻ nhỏ, “Không chỉ có 《 Luận Ngữ Tập Chú 》, còn có 《 Đại Học Chương Cú 》, 《 Trung Dung Chương Cú 》! Còn đầy đủ bộ! Tiên sinh làm thế nào thần thông quảng đại như vậy? Hiện tại sách này trên thị trường một quyển cũng không mua được. Tỷ tỷ, ngài rốt cuộc là đang làm gì nha? Tỷ có biết tên họ ngài?”
Hạ Sơ Lam giơ tay sờ sờ cái trán: “Hẳn là…… tiên sinh dạy học đi. Chưa hỏi qua tên họ.”
“Không có khả năng! cách nói năng kiến thức của tiên sinh, tuyệt không đơn giản.” Hạ Diễn thực khẳng định nói. Tuy rằng chỉ gặp một lần, lại có cảm giác như “Nghe quân buổi nói chuyện, thắng đọc sách mười năm.”
Hạ Sơ Lam gõ trán cậu: “Đệ mới gặp ngài một lần, biết cái gì? Ngài dạy học ở Quốc Tử Giám, tất nhiên lợi hại.”
“Trách không được, trách không được! Tiên sinh thật sự quá tốt, đệ đi Lâm An, nhất định phải giáp mặt cảm ơn ngài!” Hạ Diễn ôm sách, như đạt được chí bảo, sờ sờ lại vuốt ve. Mấy quyển sách này đừng nói là khảo bổ thí, thi khoa cử cũng có thể. Chẳng qua rất nhiều thí sinh cầu không được, dùng sách khác thay thế. Cho dù có, cũng chỉ có một hai cuốn, không có khả năng có toàn bộ.
Tư An ôm một tay nải khác tiến vào, thở hồng hộc nói: “Lục công tử, ngài chạy trốn quá nhanh.”
“Tư An, là ngươi chạy chậm.” Hạ Diễn cười cười, lại quay đầu nói với Hạ Sơ Lam, “Tỷ tỷ, tiên sinh cũng có đồ cho tỷ.”
Hạ Sơ Lam ngây ngốc, Tư An đã đặt tay nải lên đùi nàng: “Người là Cố nhị gia phái tới, nói đưa cô nương cái này, muốn em nói một câu cho người, chỉ ba chữ: ‘ hắn nói dối ’. Người nọ còn nói nếu tương lai tới Lâm An có khó xử, có thể đi cửa hàng Cố nhị gia tìm người hỗ trợ.”
Dù ngốc như Tư An cũng đã đoán được là ý tứ gì. Chỉ nhìn bộ dáng vị tiên sinh kia liền biết không hay nói dối. Ngày đó nói xong, thay vì nói là rời đi, chi bằng nói là chạy trối chết. Nhưng vì cái gì muốn gạt cô nương đây? Cô nương có tài có mạo, lại thích hắn.
Chẳng lẽ là nhân gia xuất thân thanh quý, chướng mắt bọn họ là thương hộ?
Nhưng Cố nhị gia cũng là thương nhân, vị tiên sinh kia hàm dưỡng lại cực cao, không giống như người có thành kiến về dòng dõi.
Tư An có thể đoán được, Hạ Sơ Lam tự nhiên cũng có thể đoán được. Kỳ thật chính là hắn tìm cớ, không nghĩ tiếp nhận tâm ý nàng thôi. Nhưng Cố nhị gia phái người mang tới một câu này, lại là có ý tứ gì? Chờ nàng mở tay nải ra, nhìn thấy bên trong là xiêm y nàng đưa Cố Ngũ mặc, đã giặt sạch, sạch sẽ tinh tươm. Trên áo có cỗ mùi đàn hương nhàn nhạt, là mùi của hắn.
Tư An cầm xiêm y lên, cẩn thận ngửi: “Hừ, còn nói là có gia thất, rõ ràng một chút mùi son phấn nữ nhân đều không có.”
Một tờ giấy hoa tiên in hoa văn hoa mai từ bên trong xiêm y rớt ra, Tư An nhặt lên xem, không khỏi thì thầm: “Nhân sâm ba lượng, phục linh ba lượng, táo to một quả…… Cô nương, đây là cái gì?” Nàng nghi hoặc đưa giấy tiên cho Hạ Sơ Lam.
Hạ Sơ Lam nhìn thể chữ Khải hồn hậu đoan trang, thuần đạm uyển mỹ, làm người như tắm mình trong gió xuân. Quả nhiên là chữ cũng như người, lập tức liền đoán được là bút tích ai.
Đây thoạt nhìn như là mấy vị trong phương thuốc. Cho nàng cái này làm gì? Nàng giao giấy tiên cho Tư An: “Em cầm đi hỏi Lý đại phu một chút, phương thuốc này là gì.”
Tư An tiếp nhận giấy tiên, lập tức đi ra ngoài.
Ngồi ở bên cạnh đọc sách Hạ Diễn bỗng nhiên “A” một tiếng, từ trong thư tịch cầm lấy một tờ giấy tiên đồng dạng, nhìn chăm chú, sau khi xem xong, miệng mở lớn.
Hạ Sơ Lam xem bộ dáng này của cậu không khỏi buồn cười: “Làm sao vậy? Lúc thất kinh lúc la hét.”
“Đây là tiên sinh viết tự!” Hạ Diễn cầm giấy tiên chạy như bay lại đây. Hạ Sơ Lam nhìn thoáng qua: “Trời định việc, quân tử không ngừng vươn lên. Đất thế Khôn, quân tử lấy đức phục người.” Rất giống chữ trong phương thuốc vừa rồi.
Hai câu này là
trong《 Dịch Kinh 》 càn khôn nhị quẻ, nàng cũng thập phần thích.
“Chữ viết này, đệ cứ cảm thấy như gặp qua ở đâu.” Hạ Diễn thực sốt ruột, lại như thế nào cũng nghĩ không ra. Cậu đối với thư pháp cũng không nghiên cứu sâu, nhưng cũng viết lại không ít mẫu chữ được khắc, xem chữ viết này bút lực như gió thổi mây trôi, người viết tự tất giỏi về thư pháp. Cậu linh cơ vừa động: “Đúng rồi, đệ đi hỏi tam thúc! Tỷ tỷ, đệ đi trước.”
Hạ Sơ Lam xem cậu cầm thư lên, giống như trận gió chạy ra ngoài.