Chương 139

Editor: Masha

Hạ Sơ Lam tắm gội xong, chọn một hộp hoa hồng cao, bôi trên mu bàn tay, nghe Tư An nói đã chọn được bà tử, lại hỏi: “Nhanh như vậy?”

Tư An vừa đem cất những bộ nam trang và vải quấn ngực, vừa nói: “Lão gia muốn bà tử từ phương nam, vốn không dễ tìm. Nhưng nhân thủ trong tay bà mối vừa vặn có người thích hợp, nghe nói làm đồ ăn đặc biệt ngon miệng. Lão gia liền ra gấp đôi tiền công muốn đào nàng từ chỗ người khác về đây, một hai không phải nàng không thể.”

Hạ Sơ Lam vừa xoa tay vừa cười: “Chàng cũng không hỏi xem ý của bà tử kia. Có lẽ nàng đang làm khá tốt ở nhà đó, hà tất làm khó người khác……”

“Hiện tại lão gia cũng mặc kệ mấy chuyện này, nhìn dáng vẻ của ngài chỉ kém không đi đoạt lấy người thôi.” Tư An khoa trương nói.

Hạ Sơ Lam cười lắc đầu, lấy khăn cẩn thận lau tóc. Tóc nàng sau khi gội giống như tơ lụa, vừa mảnh vừa mềm, nhưng cũng rất dễ dàng rụng, cần cẩn thận. Tư An vốn muốn giúp nàng lau, nhưng bị nàng ngăn cản.

“Nhân lúc lão gia không ở đây, để ta tự làm đi. Chàng việc này cũng không cho ta làm, việc kia cũng không cho ta làm, giống như mang thai thì tứ chi không thể cử động vậy.” Hạ Sơ Lam bất đắc dĩ nói.

Nàng vừa dứt lời, Cố Hành Giản từ bên ngoài đi vào.

“Nàng đang nói gì vậy?” Hắn bưng chén thuốc trong tay, nghi hoặc hỏi.

“Không có gì.” Hạ Sơ Lam vội vàng lắc đầu, Tư An nhịn không được che miệng cười trộm. Cố Hành Giản đặt chén thuốc xuống, duỗi tay thử độ ấm: “Lam Lam, trước uống chén thuốc dưỡng thai này đi.”

Hôm nay nàng phản ứng như vậy, hiển nhiên là mang thai làm cho thân thể không khoẻ. Cố Hành Giản cũng không phải rất am hiểu phụ khoa, còn phải chờ lúc về đô thành nhờ Phan Thừa Lệnh xem xét. Đại phu ở Lợi châu này hắn cũng không tin nổi.

Hạ Sơ Lam mặc trung y bằng gấm màu trắng thuần, dán sát vòng eo thon

lả lướt, vì vừa tắm gội xong, làn da trắng lung linh. Nàng đi đến cạnh bàn, nhìn nước thuốc đặc sệt trong chén, nhíu nhíu mày.

Cố Hành Giản cầm chén thuốc đưa cho nàng, nhìn nàng uống hết thuốc.

Sau khi Hạ Sơ Lam uống xong, miệng đầy chua xót. Thuốc này khó uống hơn thuốc do Phan y quan khai nhiều quá.

“Ngươi đi xuống đi.” Cố Hành Giản nói với Tư An, Tư An vội vàng hành lễ lui xuống.

Cố Hành Giản đi đến sau lưng Hạ Sơ Lam, cầm khăn tiếp tục giúp nàng lau tóc: “Về sau nếu không lau khô tóc, không thể ngủ, ngàn vạn lần không thể để cảm lạnh.”

“Đã biết.” Hạ Sơ Lam đưa tay nói, “Chàng bận rộn cả đêm, để ta tự làm.”

Cố Hành Giản lại không cho, kéo nàng ngồi ở trên giường, tiếp tục lau giúp nàng: “Để ta làm, nàng đừng để mệt.”

Hạ Sơ Lam dở khóc dở cười: “Lau tóc thì mệt chỗ nào? Cứ theo đà này, mấy tháng về sau, ta ngay cả giơ tay lên cũng không được.”

“Có ta ở đây, không sao cả.”

Hạ Sơ Lam ngước mắt nhìn hắn, gương mặt hắn dưới ánh đèn màu cam có vẻ rất nhu hòa. Nàng cảm thấy vận khí của mình rất tốt, rất nhiều người vì xúc động nhất thời mà đến với nhau, nhưng thường thường kết cục không tốt. Nàng đánh cuộc một phen, không ngờ lại đánh cuộc thắng. Người này, khi mới gặp mặt, chỉ cảm thấy thanh lãnh xa xôi, hiện tại ở gần nàng như vậy, đưa tay là có thể chạm được.

Dường như dần dần không còn xem hắn là Tể tướng cao cao tại thượng, mà chỉ là phu quân của nàng. Nàng nhịn không được hôn cái cằm trơn nhẵn của hắn, sau đó là đôi môi ấm áp. Hơi thở của hắn thực nóng, trên người là mùi đàn hương. Nàng trước kia thích mùi hoa, gần đây lại rất thích đàn hương.

Lúc trước, bọn họ gần như mỗi đêm đều phải thân thiết, nàng lại rất ít khi chủ động. Cố Hành Giản vốn dĩ muốn khắc chế, khi nàng mang thai tận lực không chạm vào nàng, nhưng thân thể nàng mềm mại ngát hương dán vào người hắn, hắn không tự chủ siết chặt khăn. Rất ít khi hắn không thể khống chế lý trí, trừ phi là chạm phải nàng.

“Lam Lam, không……” Hắn hàm hồ kêu một tiếng, duỗi tay muốn kéo nàng ra, nhưng nàng đã thuận thế đẩy hắn ngã xuống giường.

Từng nụ hôn rơi trên mặt hắn, hắn giữ chặt eo nàng, cẩn thận che chở nàng, để nàng nằm trên người hắn. Nàng vặn vẹo như con cá chạch trơn trượt, lúc sau hắn thật sự không khắc chế được, liền nghiêng người ôm nàng, cũng không dám lại đè nàng ở dưới thân, thuận tay kéo trung y của nàng ra, hôn xương quai xanh xinh đẹp và khuôn ngực phập phồng của nàng.

Hạ Sơ Lam thở dốc dần nặng, ý thức mơ hồ, chỉ cảm thấy hai chân bị hắn tách ra, sau đó cả người chấn động.

“Phu quân……” Nàng cúi đầu, nhìn thấy hắn chôn ở giữa hai chân nàng, hôn nơi đã sớm lan tràn mật ngọt.

Nàng chỉ cảm thấy thẹn, muốn kéo hắn lên, vô lực mà kêu: “Không được…… A……”

Đầu lưỡi của hắn đưa vào hoa lộ, thân thể của nàng run rẩy cuộn thành một đoàn, tay chặt chẽ bắt lấy đệm giường dưới thân, chỉ cảm thấy vui sướиɠ xưa nay chưa từng có, không ngừng rêи ɾỉ.

So với dĩ vãng nàng cành rất nhanh lên đến đỉnh, cả người xụi lơ, chỉ cảm thấy hạ thân dính ngấy. Nàng càng dán chặt vào hắn, không ngừng cọ hắn. Cố Hành Giản đè lại nàng, thanh âm khàn khàn: “Lam Lam, không được, sẽ tổn thương đến hài tử……”

Nàng bất mãn “Ô” một tiếng, lại ôm cổ hắn hôn hắn, còn chủ động đưa hai quả mật đào trắng hồng mềm mại đến bên miệng hắn, để hắn hôn cắn.

Cố Hành Giản theo nàng, lại nhẫn đến cực kỳ vất vả. Nàng không hề che đậy thân thể, giống như một đóa thủy phù dung mới nở, lung linh sắc màu làm người mê muội, cảm giác như ngọc bích không tì vết.

Nàng cũng không có kỹ xảo gì, chỉ là ôm đầu của hắn, để hắn hôn thân thể của mình, muốn giảm bớt hư không thật lớn kia. Như sa vào sóng biển vô tận trong màn đêm, mà người này là ánh trăng duy nhất trên đỉnh đầu.

Dần dần, Cố Hành Giản cảm giác được người trong lòng ngực bất động, cúi đầu nhìn nàng, giận quá hóa cười. Vật nhỏ này trêu chọc hắn đến mức muốn mất khống chế, toàn thân khô nóng, chính mình lại ngủ say mất. (Editor: Lam Lam chơi ác quá nha.)

Hắn hôn môi nàng, kéo chăn qua bọc nàng kỹ lưỡng, xuống giường đi thẳng.

Chờ hắn mang nước ấm trở về, trên người có một tầng hàn khí, đã thay đổi xiêm y. Thời tiết này xối nước lạnh, vẫn là hơi lạnh. Nhưng ngày thường hắn siêng năng đánh quyền, thân thể đã rắn chắc không ít, cũng không để bụng chút hàn khí này. Huống chi không tắm, cả một đêm dài này hắn cũng không biết vượt qua như thế nào.

Trên giường đầu sỏ gây tội đang ngủ say.

Cố Hành Giản đổ nước ấm vào thau đồng, vắt khăn sạch sẽ, ngồi ở cạnh giường. Hắn giở chăn lên, cẩn thận lau chùi giữa hai chân nàng. Hoa châu đỏ thắm tinh xảo xinh đẹp, dưới làn nước sáng bóng càng thêm diễm lệ. Hắn duỗi tay vuốt ve, nhớ tới hương vị thơm ngọt vừa rồi khi liếʍ mυ"ŧ, trên người phảng phất như lửa đốt.

“Phu quân……” Hạ Sơ Lam mơ mơ màng màng kêu.

Cố Hành Giản nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, thu tay trở về.

Lúc này vang lên tiếng đập cửa rất nhỏ. Cố Hành Giản biết là Sùng Minh.

Hắn đắp chăn cẩn thận cho Hạ Sơ Lam, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Sùng Minh đi cùng hắn đến chỗ xa một chút, mới nói: “Ngô tướng quân vừa rồi phái người tới truyền tin, nói Hoàn Nhan Lượng rất giảo hoạt. Người của chúng ta theo một đoạn đường, đã bị mất dấu. Đại phu được mang đi xem bệnh nói, lúc sau chỉ đi thêm một lần, vẫn là bị bịt mắt, cho nên cũng không nhớ được đường đi.”

Cố Hành Giản nhìn đại sảnh trống rỗng dưới lầu, thần sắc lạnh đi vài phần, nói: “Lại nghĩ cách, nhất định phải biết mục đích của Hoàn Nhan Lượng. Lục Ngạn Viễn có đi huyện Hạt Hạ?”

“Hẳn là đi, còn hỏi Ngô tướng quân muốn vài người.”

Cố Hành Giản hiện tại không thể phân thân, nếu không cũng muốn tự mình đi huyện Hạt Hạ một chuyến. Hoàn Nhan Lượng tuy rằng có chút tự phụ, nhưng hắn dám lẻn vào Hán cảnh nhất định có đại sự. Cố Hành Giản cảm thấy chưa chắc là vì Triệu Lang. Bởi vì chuyện Triệu Lang muốn tìm danh sách kia, hẳn chỉ nói cho Ngô Lân, tin tức không có khả năng truyền tới Kim Quốc. Mà người rơi vào tay Hoàn Nhan Lượng kia, khẳng định cũng sẽ không tiết lộ.

Vậy Hoàn Nhan Lượng rốt cuộc vì sao xuất hiện ở Thành châu?

……

Sáng sớm tinh mơ, Vương Nhị Gia như thường lệ thu thập thỏa đáng, đi đến đường cái, nói vài lời với người trong một cửa hàng bên đường. Sau đó liền có một chiếc xe ngựa tới đón nàng, theo thường lệ phải bịt kín hai mắt, ven đường không thể nói chuyện.

Chờ đến nơi, có người mang nàng đến phòng bếp, sau khi vào phòng bếp, vải bịt mắt mới tháo xuống.

Hai mắt nàng chưa thích ứng được ánh sáng, một lát sau mới nói với người đưa nàng tới: “Ta muốn gặp phu nhân.”

Triệu Thiều đang mặc quần áo cho Hoàn Nhan Lượng, Hoàn Nhan Lượng nghe được đầu bếp nữ muốn gặp nàng, mơ hồ có chút không vui: “Phu nhân là người ai cũng có thể gặp sao? Bổn vương để nàng làm việc trong phủ, đã là xem ở mặt mũi phu nhân, bảo nàng an phận chút!”

Triệu Thiều dịu dàng nói: “Vương gia, đầu bếp nữ kia làm đồ ăn thực sự rất ngon, muốn gặp thϊếp bất quá là muốn xin chút tiền thưởng, thϊếp đi gặp là được. Loại việc nhỏ này không nhọc ngài lo lắng.”

Hoàn Nhan Lượng ừ một tiếng. Dù sao cũng là quận chúa Đại Tống, tuy rằng từ rất nhỏ đã bị đưa tới Kim Quốc, nhưng trong xương cốt vẫn có loại quý khí và hiểu lý lẽ này, không giống những nữ tử ngang tàng chưa giáo hóa ở Kim Quốc. Hắn hôn Triệu Thiều, nói với nàng: “Bổn vương có việc ra cửa, nàng cũng đừng nói nhảm quá nhiều với nàng ta.”

“Thϊếp hiểu được. Vương gia tự lo lắng cho bản thân chút.” Triệu Thiều đưa Hoàn Nhan Lượng ra cửa, thấy hắn đi xa, sắc mặt mới lạnh dần.

Đêm qua, tùy tùng Hoàn Nhan Lượng bẩm báo, hiệu thuốc và y quán trong thành đều có người theo dõi, nhưng đều bị người của bọn hắn vứt bỏ. Hoàn Nhan Lượng không phải nhân vật bình thường, lần này vào Hán cảnh mang theo đều là thủ hạ tinh anh, chỉ sợ Cố Hành Giản bọn họ không dễ dàng theo dõi như vậy.

Nàng khi ở Kim Quốc đã nghe qua đại danh của Cố Hành Giản. Mấy năm trước lúc Cố Hành Giản Bắc thượng, nàng đã ở trong phủ Hoàn Nhan Lượng, trong lúc vô ý nghe được Hoàn Nhan Lượng và Hoàn Nhan Xương hai huynh đệ nhắc tới Hán thần này. Không nghĩ tới chỉ mấy năm thời gian ngắn ngủi, đã trở thành Tể tướng Đại Tống.

Chỉ là Hoàn Nhan Lượng thật sự quá cẩn thận, ngay cả nàng khi tới tòa nhà này cũng bị che mắt, không thể chuẩn xác chỉ ra địa điểm. Hắn từ trong xương cốt vẫn là không tin nàng.

Có hai thị nữ đi theo nàng gặp đầu bếp nữ kia, hai thị nữ này cũng là giám thị nàng.

Triệu Thiều gặp Vương Nhị Gia đang bị bịt mắt ở nhà chính, bảo thị nữ tháo vải bịt mắt của nàng ta xuống. Vương Nhị Gia nói: “Phu nhân, thực cảm kích người cho ta làm việc ở trong phủ. Nhưng ta chỉ sợ không thể nấu ăn tiếp cho ngài.”

“Ngươi phải đi?” Triệu Thiều hỏi. Phụ nhân này làm đồ ăn có hương vị quen thuộc, tuy rằng nàng cũng từng đi qua Khai Phong, nhưng chỗ đó đã là lãnh thổ người Kim, cũng không còn dáng vẻ như trong trí nhớ, người nhà nàng đều ở phía nam.

“Có quan gia từ Lâm An tới, phu nhân mới vừa có thai, nghe nói thai nghén lợi hại, ăn cái gì cũng không vào, gọi đích danh ta đi chiếu cố, ra tiền công cũng cao.”

Thị nữ bên cạnh Triệu Thiều quát: “Không phải không cho ngươi lui tới vơi ai sao!”

Vương Nhị Gia khϊếp nhược nói: “Cũng không phải là ta chủ động đi tìm, là người ta tự mình tìm tới cửa. Huống chi mỗi lần tới ta đều che mắt, cái gì cũng không biết.”

Triệu Thiều nghe được đối phương đến từ Lâm An, trong lòng căng thẳng. Đêm qua mơ hồ nghe được thủ hạ Hoàn Nhan Lượng nói, Cố Hành Giản hình như mang theo phu nhân cùng đi, còn nhờ người mối lái tìm bà tử chiếu cố. Chẳng lẽ là trùng hợp?

Tâm tư nàng chuyển động cực nhanh, lại không thể nói lời gì làm hai thị nữ bên cạnh sinh nghi, nhàn nhạt cười nói: “Ta tuy rằng thích ăn đồ ăn ngươi làm, nhưng cũng biết ngươi lui tới nơi này thực sự vất vả. Đã có nơi càng tốt hơi, ta cũng

không lưu ngươi lại. Chẳng qua phu nhân kia nếu đến từ Lâm An, ta liền cảm thấy thân thiết, nghĩ đến thời Ngũ Đại Tiền vương Ngô Việt có thiên “Xem trụ trời ngâm tha phương” vô cùng thú vị, trong đó có hai câu: Tha phương có chí……”

“Phu nhân.” Thị nữ bên cạnh nhắc nhở một câu, dường như ngại Triệu Thiều nói quá nhiều.

Triệu Thiều kịp thời dừng câu chuyện, nói với Vương Nhị Gia: “Tóm lại thiên 《 Xem trụ trời ngâm tha phương 》 viết vô cùng thú vị, không ngại thì bảo nàng khi nhàn hạ đi du lãm một phen.”

Vương Nhị Gia không rõ ý nàng là gì, nhưng gật đầu đồng ý. Triệu Thiều bảo thị nữ cho nàng một số tiền, lại sai người đưa nàng rời phủ.