Editor: Masha
Ở Cố gia ăn xong bữa cơm chiều phong phú, Cố lão phu nhân lì xì cho mấy hài tử, sau đó Cố Hành Giản mang theo Hạ Sơ Lam và Hạ Diễn cáo từ, về tướng phủ đón giao thừa. Ven đường cảnh tượng rất náo nhiệt, Hạ Diễn nhìn ra ngoài từ cửa sổ xe ngựa, trên đường có một nhóm người hóa trang thành tướng quân và đạo sĩ, mang mặt nạ, tay cầm binh khí.
Nơi bọn họ đi đến, đèn sáng như ban ngày, pháo trúc và trống đồng rộn rã, bá tánh tranh nhau vây xem.
Trên đường cái ầm ỹ chen chúc, Cố Hành Giản phân phó Sùng Minh đi tắt qua ngõ nhỏ.
“Tỷ phu, vừa rồi bọn họ ở trên phố làm gì? Vì sao muốn mặc thành như vậy?” Hạ Diễn tò mò hỏi.
Cố Hành Giản nói: “Tối nay trong cung cử hành nghi thức trừ tà, đó đều là quan viên các bộ giả dạng, từ trong cung nhảy một đường đến cửa Đông Hoa ngoài Long Trì Loan, sau đó tản đi. Ngụ ý loại bỏ ôn thần bệnh tật ra khỏi thành. Mỗi năm trừ tịch đều như thế.”
“Trước kia Tướng gia cũng từng giả dạng vậy sao?” Hạ Sơ Lam không tưởng tượng nổi Cố Hành Giản giả dạng thành như vậy rồi nhảy là cảnh tượng gì, ngẫm lại cảm thấy có chút buồn cười.
Cố Hành Giản mỉm cười nhìn nàng một cái: “Mấy năm trước từng giả dạng. Hoàng Thượng sẽ ban thưởng quan viên tham gia nghi thức trừ tà rượu Đồ Tô và tiền thưởng, rất nhiều quan viên xem đây là vinh dự. Hơn nữa quan ngũ phẩm trở lên ở đô thành mới có tư cách tham gia.”
Hạ Diễn cảm thấy thú vị, lại thảo luận với Hạ Sơ Lam về nghi thức trừ tà trong chốc lát, liền đến tướng phủ.
Trừ tịch đốt lò sưởi đón giao thừa, trắng đêm không ngủ. Trước kia Cố Hành Giản đều ngủ sớm vì mồng một tết còn có đại triều hội, năm nay lại bồi tỷ đệ Hạ Sơ Lam đón giao thừa. Bên ngoài tiếng pháo trúc vang trời, không thể nào nói chuyện, chỉ có thể chơi cờ. Hạ Sơ Lam vốn dĩ ngồi bên cạnh Cố Hành Giản nhìn bọn họ chơi, lúc sau Cố Hành Giản cảm thấy thực lực của nàng và Hạ Diễn khá tương đương, nhường vị trí cho nàng.
Nàng làm việc nhất quán mạnh mẽ vang dội, không thích chuyện chơi cờ loanh quanh lòng vòng như vậy, thật sự quá phí tâm tư cân nhắc.
Cũng may đánh vài ván, Nam bá liền đến đưa Hạ Diễn vào trong viện phóng pháo trúc. Năm nay tướng phủ rất náo nhiệt, không chỉ có Hạ Diễn, còn có Trần Giang Lưu, Nam bá liền chuẩn bị pháo trúc cho mấy nam hài chơi. Có pháo nổ hai lần, còn có mùi hương.
Hạ Sơ Lam hơi mệt mỏi, ngáp một cái.
“Nàng ở nhà không đón giao thừa sao? Còn chưa giờ Tý đã mệt rồi.” Cố Hành Giản cầm áo lông đến phủ thêm cho nàng. Trong phòng bày chậu than, nhưng tay chân nàng vẫn lạnh lẽo, hắn lại ôm nàng vào trong ngực.
“Trong nhà huynh đệ tỷ muội nhiều, thiếu ta người lớn cũng không phát hiện được. Đốt pháo trúc, xem diễn tuồng có gì hay? Còn không bằng ngủ cho thoải mái.” Nàng nói, đùa dai đưa tay vào cổ áo hắn sưởi ấm.
Cố Hành Giản hô hấp cứng lại, đè tay nàng lại, thấp giọng nói: “Đừng bướng bỉnh.”
“Tướng gia, ngày mai còn có đại triều hội, ngài không đi nghỉ sao? Ta bồi Diễn Nhi là được rồi.” Hạ Sơ Lam ngửa đầu nói.
“Không sao. Bên ngoài ồn ào như vậy, nằm trên giường cũng không ngủ được. Tướng phủ khó được náo nhiệt như vậy.” Hắn cảm thấy trong ngực ôm một đoàn lông xù xù, tựa như ôm một con thỏ con. Ngoài phòng tiếng pháo trúc vang trời, thanh âm gần gần xa xa truyền đến, từng nhà đều đốt pháo, tống cựu nghênh tân. Trong phòng lại rất an tĩnh, ngọn đèn dầu chiếu rọi hai bóng người ôm nhau trên nền đá xanh, dịu dàng thắm thiết.
Hạ Sơ Lam nhìn thấy thái dương Cố Hành Giản có một sợi tóc bạc, không khỏi đưa tay sờ sờ, ánh mắt dừng lại. Trong lòng nàng chua xót, người này tuy tuổi đã không còn trẻ, nhưng cũng đang là tuổi phong hoa cường thịnh. Tháng đổi năm dời vì nước làm lụng vất vả, thế nhưng tóc bạc sớm. Nàng bỗng nhiên hơi sợ hãi, duỗi tay ôm lấy bờ vai của hắn.
“Làm sao vậy?” Cố Hành Giản vuốt ve gáy nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng. Lúc này nàng thật giống đứa trẻ.
Hạ Sơ Lam ngồi thẳng, sau đó bình tĩnh nói: “Không có việc gì, ngài có sợi tóc bạc, ta giúp ngài nhổ.” Một sợi tóc bạc giữa đầu tóc đen của hắn rất nổi bật, nàng cảm thấy chói mắt.
Cố Hành Giản gật đầu, Hạ Sơ Lam liền quỳ gối phía sau hắn, cởi dây cột tóc của hắn, thả tóc buông xuống dưới, sau đó cẩn thận lựa ra sợi tóc bạc kia, nhẹ nhàng nhổ tận gốc. Nàng lại tìm kiếm trong tóc hắn, nhìn xem còn có sợi nào khác hay không, thấy chỉ có một sợi này, thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Cố Hành Giản nhận sợi tóc bạc, nhìn trong chốc lát, nhàn nhạt cười nói: “Ta già rồi.”
Hạ Sơ Lam từ sau lưng ôm hắn, dựa vào lưng hắn thon gầy mà kiên cường: “Nói bậy, một chút cũng không già. Ngài nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, ta sẽ luôn bồi ngài.”
Tay Cố Hành Giản đặt trên cánh tay nàng, trong lòng âm thầm thở dài. Người không thể nào biết trước tuổi thọ của mình, hắn chung quy là ích kỷ mà chiếm nha đầu này cho riêng mình, lại không biết có thể bảo hộ nàng một đời một kiếp hay không. Nếu hắn đi trước một bước rời đi nhân thế, mặc dù dựa vào bản lĩnh nàng kiếm sống không khó, nhưng những đối thủ đó hận hắn tận xương, làm sao chịu dễ dàng buông tha nàng? Có lẽ Tiêu gia mới là một nơi tốt để dựa vào. Ít nhất Tiêu Kiệm và Tiêu Dục đều không phải người bình thường.
“Lam Lam, lại đây.” Cố Hành Giản kéo cánh tay Hạ Sơ Lam, ôm nàng đến trước người, “Lần trước nàng nhờ ta tra ngọc bội, Bí Thư Các bên kia đã có tin tức. Tiền Phác tra được trong ghi chú sinh hoạt hằng ngày của tiền triều, phát hiện đó là ngọc bội kỳ lân Thế Tông hoàng đế thân thủ sở khắc, chính là vật của Tiêu gia. Nàng khả năng có chút liên hệ với Tiêu gia.”
Hạ Sơ Lam ngơ ngẩn, theo bản năng mà phủ định nói: “Ta hỏi qua nương, bà nói không biết người của Sùng Nghĩa công phủ ……”
Cố Hành Giản nắm bàn tay càng thêm lạnh lẽo của nàng, mềm nhẹ nói: “Nàng có khả năng không phải con ruột của bà. Tướng mạo đặc thù của nàng không hề có điểm nào tương tự bà, nàng chưa bao giờ hoài nghi qua sao? Tuy rằng con cái cũng có khi không giống cha mẹ, nhưng vốn có thể từ đuôi lông mày khóe mắt tìm được một chút đặc thù tương tự. Ta từ rất sớm đã cảm thấy, dung mạo khí chất của nàng không giống người Hạ gia. Ta đã bảo Sùng Minh tra xét mười bảy năm trước Sùng Nghĩa công phủ và Hạ gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có lẽ thực nhanh sẽ có kết quả.”
Hạ Sơ Lam không ngờ thân thế nguyên chủ lại ly kỳ như vậy, nàng chỉ cảm thấy phảng phất nghe xong một câu chuyện xưa về người khác. Nàng không phải nữ nhi Hạ gia? Sùng Nghĩa công phủ chính là hoàng tộc tiền triều. Nàng hẳn không thể nào có quan hệ với Sùng Nghĩa công phu nhân, vị phu nhân kia nói chuyện với nàng mới lạ khách sáo, cũng không giống như là mẫu thân. Mà Sùng Nghĩa công phu nhân nói nàng rất giống Thiến Nương, người đó mới có khả năng là thân mẫu của nguyên chủ.
Thiến Nương là ai? Đỗ thị rõ ràng biết hết thảy, lại không chịu nói ra chân tướng. Rốt cuộc mười bảy năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Cố Hành Giản nhìn nàng tinh thần hoảng hốt, biết kết quả này trong khoảng thời gian ngắn nàng không tiếp thu được. Hắn hẳn nên chọn thời cơ tốt hơn để nói, hắn hơi nóng vội rồi.
“Lam Lam, vô luận phát sinh chuyện gì, đều có ta ở đây.” Hắn cúi đầu hôn trán của nàng.
Hạ Sơ Lam bắt lấy tay áo hắn: “Ngài cũng chỉ là hoài nghi, có khả năng chuyện này không phải sự thật …… Đúng hay không? Có lẽ là cha ta cứu người nào, sau đó người nọ vì báo ân, mới đưa ngọc bội cho ông……” Nói xong tự nàng cũng cảm thấy lời này có chút buồn cười, chẳng qua Hạ gia sinh dưỡng nàng mười bảy năm, nàng bảo lưu lại ký ức nguyên chủ, không thể thờ ơ. Tưởng tượng Đỗ thị, tam thúc và Hạ Diễn có thể đều không phải thân nhân của nàng, nàng liền có loại cảm giác không biết theo ai. Như là đột nhiên biến thành lục bình nổi trôi.
“Hảo, đừng suy nghĩ nữa. Hết thảy chờ Sùng Minh điều tra sự tình rõ ràng lại nói.” Cố Hành Giản vuốt tóc nàng, thấy sắc mặt nàng không tốt lên chút nào, liền cúi đầu hôn môi nàng. Mấy ngày nay hắn rất bận rộn, buổi tối về đến nhà, nàng đã ngủ rồi, hắn cũng không quấy rầy nàng nghỉ ngơi. Hắn cho rằng tu thân dưỡng tính mấy ngày, khao khát đối với nàng giảm đi chút ít. Nhưng mà khi chạm vào, vẫn như thiên lôi động địa hỏa.
Lúc Hạ Sơ Lam nhận thức được, đã bị hắn ôm vào phòng trong, áo lông, áo ngoài, váy tất cả đều rơi xuống trên mặt đất. Trong phòng này không bày chậu than, không ấm áp như gian cách vách, ngay cả đèn cũng chưa đốt.
Nàng được đặt nằm ở trên giường, hắn phủ lên, đè nàng ở dưới thân. Toàn bộ ấm áp của nàng đều đến từ người nam nhân này.
“Lạnh quá……” Hai tay nàng vòng lên cổ hắn, thân thể không tự chủ được mà dán sát vào, làn da nóng bỏng cọ sát lẫn nhau. Nam nhân sao chịu được nàng như thế, vốn muốn chậm rãi chờ nàng ướŧ áŧ một chút, nhưng hạ thân đã không chịu khống chế mà đi vào.
Nàng khó chịu rên lên một tiếng, móng tay như cắm vào da thịt sau lưng hắn. Thực nhanh, nàng không có cách nào phân tâm suy nghĩ, chỉ có thể theo hắn chìm nghỉm trong từng đợt từng đợt sóng triều. Tiếng chuông và tiếng pháo nghênh đón mồng một tết bên ngoài, dường như đã đi xa.
Giờ Tý, Hạ Diễn lôi kéo Trần Giang Lưu chạy đến trước nhà ở, Trần Giang Lưu sợ hãi lui một bước về sau: “Tiểu công tử, tướng gia không cho ta tới nơi này, ta nên đi thôi……”
Hạ Diễn nói: “Không sao đâu, thường đến lúc này tỷ tỷ đều sẽ cho ta tiền mừng tuổi. Ta giúp ngươi xin một phần, tỷ phu sẽ không trách tội.” Cậu kéo Trần Giang Lưu vào trong phòng, nhưng cậu không thấy Hạ Sơ Lam và Cố Hành Giản. Trong phòng ngọn đèn dầu còn đang sáng, bàn cờ cũng y như lúc cậu rời đi. Hạ Diễn sờ sờ đầu: “Kỳ quái, người đâu?”
Triệu ma ma và Tư An lại đây, muốn thổi tắt ngọn đèn dầu trong phòng.
Hạ Diễn đi qua hỏi: “Tư An, tỷ tỷ và tỷ phu đâu?”
Tư An nhìn Triệu ma ma một cái, nghĩ đến lúc vừa mới đóng cửa, trong phòng truyền ra tiếng thở dốc dồn dập, vội vàng nói: “Công tử, tướng gia và cô nương đã nghỉ ngơi. Có chuyện gì ngày mai rồi nói sau?”
Hạ Diễn không có cách nào, quay đầu lại nói với Trần Giang Lưu: “Không khéo, chỉ có thể ngày mai sẽ xin giúp ngươi.”
Trần Giang Lưu ngược lại nhẹ nhàng thở ra: “Không sao. Tiểu nhân sao lại không biết xấu hổ xin phu nhân tiền mừng tuổi đâu. Đây là coi trọng tiểu nhân quá.”
“Đừng nói như vậy.” Hạ Diễn như ông cụ non mà vỗ vỗ bả vai Trần Giang Lưu, “Đi thôi, chúng ta trở về tiếp tục
đốt pháo trúc, tối nay dù sao cũng không ngủ được!” Cậu lại lôi kéo Trần Giang Lưu chạy đi, Triệu ma ma lắc đầu cười nói: “Đã lâu không thấy được công tử vui vẻ thả lỏng như vậy.”
“Công tử mới mười hai tuổi, cũng chỉ là hài tử choai choai thôi.” Tư An vừa cầm chụp đèn, vừa nói, “Về sau cô nương sinh cho tướng gia tiểu lang quân và tiểu nương tử, tướng phủ chúng ta sẽ càng náo nhiệt. Chỉ bằng sủng ái của tướng gia đối với cô nương, chắc thực nhanh sẽ có tin tức tốt.” Mấy ngày trước đây tướng gia về muộn, cho nên trong phòng vẫn luôn không có động tĩnh. Hôm nay rảnh rỗi, lại khôi phục như lúc tân hôn.
Xem dáng vẻ ngày thường của tướng gia, sao có thể ngờ là người yêu say đắm như vậy.
Nói đến chuyện này, Triệu ma ma ẩn ẩn lo lắng. Bà nghĩ nhiều hơn Tư An, cô nương mỗi ngày không ngừng uống thuốc, tướng gia tuy không nói gì, nhưng người bình thường ai lại thường xuyên uống thuốc? Sợ là ngày ấy Hàn Lâm y quan viết phương thuốc dùng để điều trị thân thể. Chỉ mong cô nương có thể sớm một chút sinh hạ một đứa con, trái tim thấp thỏm của bà cũng có thể buông xuống.