🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cố Tiểu Mạch tức giận, dùng hết sức lực đẩy Mộ Bắc Ngật ra, lúc trước bất ngờ không kịp đề phòng, bây giờ phòng bị có thừa, hai chân Mộ Bắc Ngật trực tiếp tách hai chân Cố Tiểu Mạch ra, né được sự tấn công của Cố Tiểu Mạch.
Sắc mặt Cố Tiểu Mạch khó coi vô cùng, giọng nói khàn khàn của Mộ Bắc Ngật vang lên bên tai cô, “Giúp tôi, tôi bị…bỏ thuốc rồi” Giống như trước đây, cũng trong tình huống như thế này.
Cố Tiểu Mạch lại một lần nữa bị chiếm đoạt, chỉ có điều, lần này cô không còn giống bốn năm trước ngây thơ ngu dốt nữa, lúc Mộ Bắc Ngật chiếm đoạt cô, có thể đánh cô sẽ đánh, có thể phản kháng lại cô sẽ phản kháng.
Móng tay cào chảy máu trên lưng anh, so với dấu vết Mộ Bắc Ngật để lại trên người Cố Tiểu Mạch, vết máu trên lưng Mộ Bắc Ngật cũng không kém là bao.
Cái chuyện không vui vẻ đã xảy ra, suy cho cùng phụ nữ chân yếu tay mềm, Cố Tiểu Mạch mất đi toàn bộ sức lực, còn Mộ Bắc Ngật chẳng hề mệt chút nào, tiếp tục đi vào cơ thể cô.
Trước khi Cố Tiểu Mạch chìm vào giấc ngủ, vẫn khóc nghẹn ngào, không ngờ anh dịu dàng hôn đi nước mắt, ôm cô đi ngủ.
Dịch Bách xử lý chuyện còn lại với Tổng giám đốc Vương và Tổng giám đốc Vu xong, ra khỏi phòng đã không nhìn thấy bóng dáng Mộ Bắc Ngật đâu, anh vò đầu bứt tai, đành ra khỏi hội quán, sau đó liên lạc với Mộ Bắc Ngật.
Mộ Bắc Ngật không hề nghe máy, Dịch Bách bất lực đành ở đợi ở trong xe suốt một đêm.
Hậu quả của một đêm hỗn loạn chính là phải chịu đựng giông bão của ngày hôm sau.
Từ chiều hôm qua Cố Lan Tâm đã không liên lạc được với Mộ Bắc Ngật, lúc này cô ta điên cuồng gọi điện cho Mộ Bắc Ngật, vẫn không có người nghe máy, trong lòng cô ta nôn nóng, vừa sáng ra đã gọi điện cho Dịch Bách.
Dịch Bách bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc, bực bội ngoáy lỗ tai, nhìn thấy tên hiển thị trên điện thoại, anh không dám lim dim ngủ nữa, vội vàng nghe máy.
Đầu bên kia vừa nghe máy, không đợi Dịch Bách lên tiếng, Cố Lan Tâm đã chất vấn, “Bắc Ngật đâu? Hôm qua Bắc Ngật đi đâu?” Giọng nói đầy tủi thân của cô ta khiến sắc mặt Dịch Bách tối đi, cô Cố này tuy tính tình dịu dàng nhưng dính lấy người khác một cách quá đáng.
Dịch Bách nghiêm túc trả lời, “Hôm qua Sếp đến hội quán gặp khách hàng bàn chuyện làm ăn ạ.” “Đến hội quán? Thế tại sao bây giờ Bắc Ngật không ở nhà?” Sắc mặt Cố Lan Tâm dần khó coi, giọng nói lạnh lùng.
Dịch Bách còn chưa tỉnh ngủ, nghe thấy lời chất vẫn của Cố Lan Tâm liền ngoan ngoãn trả lời, “Sếp đưa cô Cố kia đi cùng, nếu Sếp còn chưa về nhà, chắc…” Không đợi Dịch Bách nói hết, Cố Lan Tâm dập máy luôn.
Tiếng “tút tút” trong điện thoại khiến Dịch Bách sực tỉnh, anh ngồi thẳng dậy, võ đốp đốp vào mặt, đợi đã, anh vừa nói cái quái gì vậy????
Cô Cố chắc chắn sẽ lại hiểu lâm cho mà xem!
Cố Lan Tâm đang đứng trong nhà Mộ Bắc Ngật, nghe thấy câu nói đó của Dịch Bách, sắc mặt đen như đít nồi, ánh mắt hiện lên sự độc ác, cô căn chặt môi, lập tức chạy ra ngoài!
Bắc Ngật anh…tốt nhất không phải như trong lòng Cố Lan Tâm đang nghĩ!
Không chỉ Cố Lan Tâm, Tổng giám đốc Vương với Tổng giám đốc Vu vừa sáng ra đã đứng đợi ở ngoài phòng trên tầng cao nhất của hội quán, đợi cái khoảnh khắc Mộ Bắc Ngật với Cố Tiểu Mạch bước ra khỏi phòng.
Như vậy họ có thể bắt thóp được Mộ Bắc Ngật, họ không tin Mộ Bắc Ngật sẽ không hợp tác với bọn họ.
Xí nghiêp đang gặp khó khăn, nếu không nhận được sự giúp đỡ của công ty to như Mộ thị, sẽ như con cá ươn, nhảy được hai bước là hết sức.
Trời sáng lên, ánh mặt trời rọi vào bên trong phòng, sắc mặt Mộ Bắc Ngật điềm tĩnh, người phụ nữ trong lòng giống như một con hồ ly đã ăn uống no nê, an tâm nằm ngủ.
Cố Tiểu Mạch tỉnh dậy trước, vừa mở mắt ra đã cảm thấy toàn thân đau ê ẩm, ngay lập tức khiến Cố Tiểu Mạch nhận ra tối qua…
Cô mở to mắt, bên trong toàn là phẫn nộ, trên eo còn có cánh tay của Mộ Bắc Ngật, cô lập tức hất tay anh ra, dùng toàn bộ sức lực mới có thể thoát khỏi vòng tay của Mộ Bắc Ngật.
Cố Tiểu Mạch lúc này chỉ còn lại căm phẫn, cô không hề quay đầu lại nhìn Mộ Bắc Ngật, trong lòng đã hoàn toàn cho anh ta out, những dịu dàng trước đây biến mất hoàn toàn.
Tên khốn này, dám chiếm đoạt cô!
Cố Tiểu Mạch lấy chăn quấn lên người, váy bị Mộ Bắc Ngật xé rách rơi dưới nền nhà, cô vội vàng chạy đến tủ quần áo của khách sạn xem có bộ đồ nào không, bên trong chỉ treo.
hai ba bộ đồ nam, Cố Tiểu Mạch liếc nhìn một cái, nghiến răng, lấy một chiếc áo sơ mi, nhặt đồ của mình rơi trên sàn nhà chạy vào nhà tắm!
Cố Tiểu Mạch, cô thật sự là cô gái năm đó sao?