*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ngũ Ngũ
Dù cho không làm chút chuyện trên giường, nhưng đi cung Tam lý, muốn để cho Cố Ngạn không phát hiện ra là không thể nào đấy.
Thượng Vũ đế nhận lệnh, nghĩ rằng Cố Ngạn có lẽ chung quy cũng không phải người tinh ý, ngược lại hắn cảm thấy rất hứng thú vì sao Cố Ngạn gọi hắn tới.
Thượng Vũ đế bước vào cung Tam Lý liền trông thấy Cố Ngạn đang ngồi trước bàn, nắm trong tay khối ngọc bội thường mang theo bên người.
Sắc mặt thâm trầm một đêm của Thượng Vũ đế lập tức thả lỏng, nói: “Ngươi thích vậy sao? Nếu ngươi ngoan ngoãn ăn cơm, trẫm cho ngươi thêm mười cái nữa cũng không thành vấn đề.”
Cố Ngạn biết rõ Thượng Vũ đế bị thương, lại không biểu hiện ra bên ngoài, thả ngọc bội trong tay xuống, đi đến trước mặt Thượng Vũ đế.
Thượng Vũ đế buồn bực: “Làm sao vậy?”
Đột nhiên Cố Ngạn đưa tay xoa lên đôi má của Thượng Vũ đế, nói: “Đêm nay có phải bệ hạ không có ý định tới đây?”
Thượng Vũ đế nghĩ nguyên lai là hắn một mình khó ngủ, trên tư cách một nam nhân trong lòng lập tức cảm giác vô cùng tự hào, dương dương đắc ý nói: “Như thế nào? Không có trẫm ngươi ngủ không được sao?”
Tay của Cố Ngạn có chút ẩm ướt, đáy mắt tối lại: “Tông Hoài, tại sao ngươi lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?”
Thần sắc tự đắc của Thượng Vũ đế dừng lại, úp mở nói: “Do uống nhiều rượu, nên có chút nóng.”
Lần này Cố Ngạn không nghe hắn nhiều lời nữa, trực tiếp ôm người đặt trên giường, nằm trên người hắn, đưa tay cởi y phục của hắn.
Thượng Vũ đế thất kinh, Cố Ngạn hiếm khi chủ động như vậy, không thể chờ được mà muốn xé y phục của hắn ah! Da mặt dày quanh năm của Thượng Vũ đế vậy mà đỏ bừng lên.
Cố Ngạn mặt không biểu tình nhìn chằm chằm băng gạc bên vai trái của Thượng Vũ đế, không nói một lời, chậm rãi giơ tay lên bao phủ lấy.
Thượng Vũ đế không kiềm được kích động, đầu gỗ rốt cuộc cũng chủ động hướng hắn cầu hoan rồi! Quả nhiên phải thỉnh thoảng
vắng vẻ với người này, phải để cho hắn nếm thử khát khao đau khổ khó nhịn.
Thượng Vũ đế bị tình triều ức chế, thẳng đến khi cảm thấy một tia mát lạnh, mới dần dần từ trong kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt tỉnh lại.
Thượng Vũ đế mới nhận ra là mình hiểu sai ý, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, thấy Cố Ngạn không có phản ứng gì, có chút không biết làm sao mà xoa bóp bờ mông căng đầy của Cố Ngạn: “Cố Ngạn bảo bảo?”
“Câm miệng!” Tiếng nói của Thượng Vũ đế vừa chấm dứt đã bị Cố Ngạn nghiêm khắc trừng mắt liếc, mồ hôi lạnh của Thượng Vũ đế lập tức chảy ra rồi.
Cố Ngạn bảo bảo tức giận. Thượng Vũ đế khẩn trương mà siết chặt ga giường.
Lại nói tiếp, từ trước đến nay tính tình Cố Ngạn vô cùng tốt, nhiều năm qua số lần hắn nổi giận Thượng Vũ đế cũng không tính quá mười đầu ngón tay. Cho nên nói người bình thường không thường xuyên tức giận, mà một khi nổi giận lên lại vô cùng đáng sợ.
Thượng Vũ đế không biết làm sao mà uốn éo thân thể, còn chưa mở miệng, đã bị Cố Ngạn quát lớn: “Đừng nhúc nhích! Ta đang giúp ngươi chữa thương.”
Lúc này Thượng Vũ đế mới cảm giác như có dòng nước ấm đang chạy trong người, dáng vẻ kiêu ngạo lập tức biến mất, nâng thân thể lên một chút, nịnh nọt mà dùng môi dán lên cánh môi của Cố Ngạn: “Cố Ngạn bảo bảo, trẫm rất lạnh.”
Cố Ngạn đương nhiên sẽ không làm gì đối với Thượng vũ đế đang bị thương, có chút tức giận mà đem người áp trở lại trên giường: “Bị thương mà còn không yên phận.”
Thượng Vũ đế nâng lên một chân ôm lấy eo Cố Ngạn: “Là ngươi câu dẫn trẫm trước.”
Vô luận là trong chuyện gì Thượng Vũ đế đều thích chiếm vị trí chủ đạo, chuyện giường chiếu cũng không ngoại lệ. Bình thường trong sinh hoạt phu thê cùng Cố Ngạn, Thượng Vũ đế đều là ngồi trên người Cố Ngạn, dùng động tác cưỡi mà tiến hành.
Nhưng hôm nay Thượng Vũ đế bị thương, không dám làm trái ý Cố Ngạn đang nổi giận, hiếm khi mà nằm phía dưới, giơ eo chạm vào thân dưới của Cố Ngạn, lấy lòng mà ma sát.
Cố Ngạn bị tình triều của Thượng Vũ đế ảnh hưởng mà có chút bất đắc dĩ, cúi người hôn thoáng hắn một cái coi như đáp lại: “Bệ hạ nằm yên đừng nhúc nhích, ngoan.”
Gương mặt của Thượng Vũ đế lập tức đỏ bừng, lắp bắp nói: “Bảo… Bảo bảo…”
Cố Ngạn không để ý tới hắn, nhắm mắt lại giúp hắn trị liệu vết thương, lúc thu tay lại nằm xuống, trên thân cũng đã đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Thượng Vũ đế cảm giác toàn thân sảng khoái, cảm thấy đau nhức cũng giảm đi rất nhiều, nghe thấy tiếng hít thở nặng nề bên tai của Cố Ngạn, Thượng Vũ đế không chịu buông tha, chân vừa buông xuống lại quấn bên hông Cố Ngạn lần nữa.
Cố Ngạn cười khổ: “Hôm nay bệ hạ hưng phấn thật đấy.”
Thượng Vũ đế dán môi lên cổ Cố Ngạn.
Cố Ngạn trở mình, ở trên người Thượng Vũ đế, nhìn xuống hắn: “Bệ hạ, ta vẫn còn tức giận.”
Thượng Vũ đế rụt rụt cổ: “Về sau trẫm sẽ mang theo thị vệ đầy đủ…”
“Vua một nước nhất ngôn cửu đỉnh.”
“Trẫm cam đoan trẫm cam đoan…”
Ánh mắt Cố Ngạn sắc bén mà quan sát hắn, đường đường là Thượng Vũ đế mà ánh mắt đảo tới đảo lui không dám nhìn lại.
“Nếu như trẫm nói dối, sẽ… Sẽ…” Thượng Vũ đế vô cùng đau khổ mà khẽ cắn môi, “Sẽ không bao giờ ở trên giường của ngươi nữa.”
Sau một lúc Cố Ngạn khẽ mỉm cười, cúi người hôn lên hắn như phần thưởng, Thượng Vũ đế mừng rỡ không thôi, tâm trạng bất ổn dần bình phục lại.
“Bệ hạ phải ngoan ngoãn đấy, nếu không sẽ đυ.ng đến miệng vết thương của ngươi.”
Cố Ngạn thò tay đem tiết khố của Thượng Vũ đế cởi ra, xoa xoa nắn nắn gia hỏa nửa cứng ngắc kia, lòng bàn tay ấm áp của Cố Ngạn vừa tiếp xúc nó liền nhú nhú lên, không an phận giống như chủ nhân của nó. Cố Ngạn cầm chặt nó trừu động vài cái, qυყ đầυ của vật cứng kia liền toát ra chút nước.
Thượng Vũ đế thở gấp, trong lòng nửa chua xót nửa vui mừng. Nam sủng nhà hắn mỗi lần đều chỉ biết làm mấy động tác đơn giản như vậy, đã đơn điệu lại không có trò chuyện, nhưng tóm lại là so với tên ngốc tử cái gì cũng không biết lúc vừa mới thành thân thì hiện tại đã tiến bộ nhiều lắm.
Cố Ngạn cầm lấy mệnh căn tử của hoàng thượng chăm chú ra sức trừu động, lại bị Thượng Vũ đế không nhẹ không nặng ngắt một cái, mới nhìn thấy mặt của hoàng thượng hơi nâng lên, từ từ nhắm hai mắt mà hưởng thụ. Cố Ngạn rốt cuộc đã hiểu ý, hôn lên cánh môi của Thượng Vũ đế, sau đó dịch xuống một chút, vụng về mà ngậm chặt hai điểm trước ngực của Thượng Vũ đế.
Thượng Vũ đế không tự chủ được mà rêи ɾỉ, dùng cánh tay không bị thương ôm lấy Cố Ngạn, vô thức ưỡn lên theo động tác của hắn, lúc bị đầu lưỡi của Cố Ngạn quét qua nhũ hoa, hạ thân rốt cuộc nhịn không được nhảy lên hai cái, tinh quan thất thủ, bắn ra một cỗ chất lỏng màu trắng sữa.
Đầu tay Cố Ngạn đều là dịch thể của Thượng Vũ đế, Thượng Vũ đế bị hắn chế ngự ở bên dưới, mặc dù đã không còn ngượng ngùng, nhưng trên mặt vẫn ửng hồng lộ vẻ xuân ý, Cố Ngạn trông thấy nên bên dưới cũng có chút khó chịu.
“Cố Ngạn bảo bảo… Ngươi nhanh lên…” Thượng Vũ đế đã bắt đầu uốn éo.
Cố Ngạn cởi tiết khố, dùng hạ thân chống đỡ bên dưới Thượng Vũ đế.
“Tại sao lại không động?” Thượng Vũ đế mở to mắt.
Cố Ngạn xấu hổ mà cầm trong tay một cái hộp nhỏ: “Bệ hạ, chưa thoa mỡ.”
Thượng Vũ đế gắt gao nhíu mày, thấp giọng mắng câu chửi tục, nghiến răng nói: “Mặc kệ nó! Trực tiếp vào!”
Cố Ngạn thuận theo mà gật đầu, dùng ngón tay dính đầy dịch thể dò xét phía sau của Thượng vũ đế, lần mò thâm nhập vào.
Thân thể Thượng Vũ đế thoáng cứng ngắc một chút liền buông lỏng tùy ý Cố Ngạn hành động, bắt gặp đôi môi khẽ nhếch của Cố Ngạn, giống điệu bộ của một tiểu hài tử đang học bài, thấy bộ dáng đang chăm chú lại vô cùng tỉ mỉ cẩn thận giúp hắn khuếch trương, trong nội tâm lập tức một mảnh mềm mại.
Không có mỡ bôi trơn nên thông đạo vẫn có chút khô khốc, nhưng Thượng Vũ đế không nhịn được nữa, vòng tay ôm lấy Cố Ngạn chặt hơn.
Cố Ngạn chậm rãi đâm vào, cơ bắp tập võ quanh năm căng cứng, đường cong cực phẩm đẹp mắt, Thượng Vũ đế đưa tay xuống, xoa xoa cơ bụng Cố Ngạn, cảm thụ được năng lượng của nó, dần dần buông lỏng hạ thể để cho Cố Ngạn đi vào càng sâu.
Một giọt mồ hôi rơi từ thái dương của Cố Ngạn xuống mặt Thượng Vũ đế, Thượng vũ đế giương mắt nhìn hắn, thấy hắn mỉm cười xông vào, cầm qua chiếc gối mềm bên cạnh kê lót dưới người mình, sau đó cảm giác được du͙© vọиɠ mạnh mẽ của Cố Ngạn tràn ngập thân thể.
“Ân!” Thượng Vũ đế đầu óc choáng váng mà rên lên một tiếng.
Cố Ngạn dùng tay chế trụ Thượng Vũ đế đang có ý đồ lộn xộn, thân dưới bắt đầu hữu lực mà chạy nước rút.
“Cố Ngạn bảo bảo!”
“Bệ hạ chớ lộn xộn!” Thanh âm tức giận của Cố Ngạn.
“Ân ah…”
Thượng Vũ đế khó khăn lắm mới ngoan ngoãn nằm yên lại, Cố Ngạn không khỏi càng động tình vài phần, tiết tấu dưới thân càng thêm kịch liệt.
Mãnh liệt như vậy mà đâm vào rút ra hồi lâu, Thượng Vũ đế có chút thoát lực, nằm bên dưới thở hồng hộc, lại dừng không được.
“Ân ah… Bảo bảo… Ah…”
“Gọi Cố Ngạn.”
“Ô ô… Cố Ngạn…”
Hai người này thật sự không có lời tán tỉnh hoa mỹ gì, nhưng dù sao cũng biết rõ con người của đối phương, Thượng Vũ đế kéo cổ của Cố Ngạn xuống, sau đó hôn lên chỗ mẫn cảm trước ngực của Cố Ngạn nhất, hàm răng nhẹ nhàng mà gặm cắn.
Động tác phía trên của Cố Ngạn thoáng dừng một chút, hạ khố hung hăng va chạm trên bờ mông của Thượng Vũ đế, làm Thượng Vũ đế tiết ra một cỗ bạch dịch.
Bên trong Thượng Vũ đế hung hăng co rút vài cái, cùng Cố Ngạn đạt tới cao triều, dịch thể phun lên bụng Cố Ngạn, cánh tay, trước ngực.
Hôm nay Thượng Vũ đế tiêu hao thể lực quá mức, mới làm một lần liền mệt mỏi, không có khí lực đòi hỏi lần hai.
“Cố Ngạn bảo bảo, trẫm muốn ngủ…”
“Bệ hạ ngủ ngon.”
Cố Ngạn quen việc mà dùng khăn vải lau sạch hai người một phen, đắp chăn gấm rồi cũng ngủ thật say.
Hoàng đế này cùng nam sủng vàng ngọc của hắn ở bên ngoài đồn là sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© bại hoại, nhưng so với phu thê bình thường vận động trên giường còn muốn đơn điệu hơn.