Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sủng Thượng Quân Hạ

Chương 50: Tha thứ cho trẫm được không nào

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Ngũ Ngũ

Dù đã ra thông cáo tìm kiếm gần hai tháng, chỉ còn trường hợp người nọ bị hôn mê hoặc đã chết, nếu không thì sao Thượng Vũ đế lại không nhận được bất cứ tin tức nào của Cố Ngạn.

“Bệ hạ, Thái Tử điện hạ cầu kiến.”

Thượng Vũ đế sửng sốt một chút, vội vàng nói: “Để cho nó vào.”

Thượng Vũ đế ảo não mà nhắm hai mắt lại, thật sự là thương tâm đến hồ đồ rồi, làm sao lại không lưu ý đến nhi tử của mình như vậy chứ. Cố Ngạn có thể quyết tâm tàn nhẫn với mình, nhưng tiểu Thái Tử là đồ nhi của y, không làm sai bất cứ chuyện gì, nam sủng mềm lòng kia nhất định không bỏ xuống được đứa đồ đệ duy nhất này của mình.

“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.”

Thượng Vũ đế nhìn thấy nhi tử đang đứng trước mặt, trong lòng quặn đau, gương mặt má lúm đồng tiền gợi lên hình ảnh tựa như Cố Ngạn đang cung kính mà quỳ ở trước mặt hắn, như thế nào đều không thể quên được, bắt hắn phải chịu đựng đủ loại giày vò.

Tiểu Thái Tử chẳng biết tự lúc nào động tác giơ tay nhấc chân đều đã có vài phần khí chất giống Cố Ngạn, Thượng Vũ đế nhìn nhi tử đang rũ mắt cúi đầu, tựa như thấy Cố ngạn lãnh đạm lạnh nhạt với mình, lập tức l*иg ngực có chút khó chịu.

Hắn đứng dậy đi về hướng tiểu Thái Tử, muốn xoa xoa đầu nhi tử, nhưng rốt cuộc lại không có vươn tay.

“Cảnh nhi tại sao lại tới đây?” Thượng Vũ đế tận lực phóng nhẹ âm thanh, cũng minh bạch những ngày gần đây bản thân tời xa tình thân, ý đồ đối với tiểu Thái Tử vơi đi chút ít.

Tiểu Thái Tử giương mắt nhìn Thượng Vũ đế trong chốc lát, nói: “Phụ hoàng phải bảo trọng thân thể.”

Thượng Vũ đế khẽ giật mình, lập tức cười khổ nói: “Ngay cả Cảnh nhi cũng nhìn ra.”

“Nhi thần đã nghe nói, phụ hoàng tuyên bố không nạp phi, đem ‘Chính Đại Quang Minh’ trên đại điện đổi thành bức họa của sư phó, còn truyền lệnh ra bên ngoài tin tức mình bị bệnh nặng.”

Ánh mắt sắc bén của Thượng Vũ đế nhìn về phía nhi tử, thấy nó lạnh nhạt nhìn lại, không hề có ý sợ hãi, trong nội tâm chậm rãi chua xót, nghiêm nghị nói: “Cảnh nhi, phụ hoàng có lẽ không thể thay ngươi tìm mẫu hậu rồi.”

Tiểu Thái Tử cũng không thấy ngoài ý muốn, trong lòng Thượng Vũ đế có chút áy náy, nó không quan tâm, thành thật nói: “Phụ hoàng cho dù có nạp phi tử khác, nhi thần cũng sẽ không nhận.”

Trong lòng Thượng Vũ đế nổi lên vài phần chờ mong, có chút không khống chế được mà kích động hẳn lên.

“Phụ hoàng muốn biết sư phó đang ở nơi nào sao?”

Câu hỏi vừa dứt, tiểu Thái Tử liền nhìn thấy trong đôi mắt của phụ hoàng vừa ngấn nước lại vừa phát sáng, ánh mắt sáng rực mà nhìn thẳng nó.

Thượng Vũ đế mừng rỡ như điên mà nắm lấy hai vai của nhi tử, run giọng nói: “Con biết rõ y đang ở đâu sao?”

“Nhi thần không biết.”

Ánh sáng kia lập tức biến mất, chỉ thấy đế vương trẻ tuổi có vài phần đáng thương.

“Nhưng Từ công công gần đây có gửi cho nhi thần một phong thư bí mật, nói là vết thương đã lành rồi, qua một thời gian nữa sẽ trở về.”

“Trẫm đợi không được hắn trở về!” Thượng Vũ đế lo lắng nói.

Tiểu Thái Tử gật đầu: “Từ công công cho dù chưa nói sư phó ở nơi nào, nhưng có đề cập lộ trình đến đó khoảng một tháng. Vô luận đường thủy hay đường bộ chắc hẳn đều khá xa biên giới địa khu, Đại An phía bắc cực hàn, kinh thành thì ở phía đông, vùng phía nam biên giới lại là hoang mạc.”’

Như vậy suy ra Cố Ngạn chỉ có thể ở một hướng. Thượng Vũ đế giật mình một cái, tựa hồ không dám tin mình dễ dàng như vậy đã nhận được đáp án. Phảng phất tìm kiếm quá lâu, trong lòng đã chết tâm, chỉ còn ngọn lửa hi vọng đã sắp tàn.

“Phụ hoàng nếu đã minh bạch, thì đi tìm sư phó đi a, chuyện trong cung thỉnh phụ hoàng yên tâm.”

“Cảnh nhi…” Thượng Vũ đế nghẹn ngào.

Chuyện đã tới nước này, tiểu Thái Tử thành thật nói: “Phụ hoàng, nhi thần chỉ là muốn nhanh chóng nhìn thấy sư phó cùng Từ Đa.”

===

Ngày hôm đó, Cố Cố nháo đủ rồi mới ngoan ngoãn dùng xong cơm tối rồi đi ngủ, Cố Ngạn mặc kiện y phục mỏng ra ngoài đi dạo một mình. Y rất ưa thích náo nhiệt, nhưng lại ngại Lưu Xuân Lai mỗi ngày ở bên tai y cằn nhằn. Cuộc sống gia đình trôi qua rất thích ý, Cố Ngạn thuận tay mua cái ná cao su, nghĩ đến bộ dáng vui vẻ của Cố Cố, trong lòng liền ấm áp.

Sau khi từ bên ngoài trở về, trời đã rất tối rồi. Hiện nay Cố Ngạn đang ở tòa viện mà Lưu Xuân Lai an trí cho y, tuy không tính là tinh xảo, nhưng nhìn không ra có chỗ nào giống với tâm tư của một mã tặc thô lỗ. Y vừa tiến vào đại môn, đang chuẩn bị về phòng tắm rửa nghỉ ngơi, một hạ nhân từ bên trái xông ra: “Cố lão đại, có người tìm.”

Cố Ngạn buồn bực, giờ nào rồi mà còn có người đến thăm, đúng là hiếm thấy.

Y bước đi trong nghi hoặc tiến về phía phòng khách, tại thời điểm đi tới cửa phòng liền dừng lại bước chân.

Cố Ngạn ngẩn người, gương mặt của người nọ đều có chút lạ lẫm rồi, y kinh ngạc như vậy mà nhìn rất lâu, mới một lần nữa đem gương mặt của Thượng Vũ đế miêu tả lại rõ ràng.

Thượng Vũ đế hiển nhiên không có ý định cho y cơ hội lãng quên, hắn vẫn là khí chất duy ngã độc tôn kia, vẫn là bộ dạng cao cao tại thượng, sống lưng thẳng tắp, chỉ là sắc mặt tối tăm, gầy đến cơ hồ chỉ còn da bọc xương, thần sắc như chực khóc rõ ràng không có nửa điểm giống với vị đế vương uy nghiêm, yếu ớt tựa như không chịu nổi một kích.

Cố Ngạn đi về phía hắn, nhẹ gật đầu, không đợi người nọ mở miệng, đã quỳ xuống, nhàn nhạt nói: “Tham kiến bệ hạ.”

Thượng Vũ đế cả kinh, thiếu chút nữa đã đứng không vững, toàn thân như rơi vào hầm băng, một tầng lại một tầng bị mồ hôi lạnh bao phủ, lại lập tức bốc hơi, lạnh đến thấu xương.

Hắn vị hoàng đế này cũng bất lực đến tình trạng ngớ ngẩn, chỉ bốn chữ, lại dễ dàng có thể đánh hắn ngã vào vực sâu muôn trượng.

Nhưng hắn không thể trốn tránh, Thượng Vũ đế đem bản thân như đang hít thở không thông kia kéo về, kiên cường chống đỡ một hơi, hỏi: “Nghe trẫm bị bệnh, ngươi cũng không muốn trở về thăm sao?”

Cố Ngạn nghẹn lời, không biết đáp lại như thế nào.

Thượng Vũ đế ngữ khí buồn bã: “Có phải ngay cả khi trẫm chết, ngươi cũng sẽ không trở về?”

Cố Ngạn khẽ lắc đầu, nhưng lại không đáp lời.

Thượng Vũ đế có một khắc hận không thể chết trước mặt y, nhìn xem trong lòng người này đến tột cùng mình có bao nhiêu phân lượng. Hắn nhịn xuống ý nghĩ điên cuồng này, bắt buộc chính mình phải trấn định: “Trẫm có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Lần này Cố Ngạn cũng không chần chờ: “Bệ hạ mời nói.”

“Tiểu Đa Tử của trẫm đang ở đâu?”

“Tại sương phòng phía đông nghỉ ngơi.”

“Vậy ngọc bội trẫm đưa cho ngươi đâu?”

“Đã giao cho thống lĩnh thủ thành.”

Thượng Vũ đế bờ môi phát run: “Vậy Bảo Bảo của trẫm thì ở đâu?”

“…”

Hai chân Thượng Vũ đế mềm nhũn, phảng phất như không chịu nổi sức nặng bình thường của bản thân mà quỳ xuống trước mặt Cố Ngạn, cùng y mặt đối mặt. Thượng Vũ đế nhìn thấy gương mặt quen thuộc mỗi khi nhớ tới khiến lòng hắn đau nhức, chất lỏng ấm nóng tràn ra bờ mi, biết bao nhiêu ngày bi thương đè nén, hối hận, nhớ nhung đã làm cho hắn người không ra người. Thời điểm nước mắt chảy xuống, hắn giật mình, thì ra hắn vẫn còn sống, còn có tình cảm, còn có thể xúc động.

Hắn di chuyển qua, hai tay gắt gao ôm chặt Cố Ngạn, khóc đến toàn thân run rẩy, nức nở không thôi: “Bảo Bảo, trẫm sai rồi, ngươi đừng như vậy, ngươi như vậy trẫm không chịu được.”

“Đừng giận trẫm nữa, trẫm không thể không có ngươi…”

“Bảo Bảo, ngươi đừng đối xử với trẫm như vậy…”

Thượng Vũ đế khóc đến cơ hồ bất tỉnh, lòng hắn chưa bao giờ lạnh như vậy, chưa bao giờ ăn nói khép nép đến thế. Hắn không biết mình đang nói cái gì, lấy lạnh lùng ở trước mặt người ngoài đối với Cố Ngạn sẽ có biết bao nhiêu buồn cười.

Hắn vĩnh viễn không có cách nào dùng phương thức cường ngạnh để đối đãi với Cố Ngạn, cho dù hắn hận không thể trói y lại, giam cầm y, dung hòa xương thịt của y vào người. Nhưng mà thời khắc nhìn thấy Cố Ngạn quỳ xuống hắn mới hiểu được sự bất lực của mình, hắn đối với Cố Ngạn căn bản là không có cách, người này chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng hắn, hắn phải cẩn thận từng li từng tí che chở một trái tim, mới có thể bảo hộ người nọ sống an ổn, không té không ngã, không chịu một chút ủy khuất

“Đừng đối với trẫm như vậy… Tha thứ cho trẫm được không…”

Hắn ý thức được sự bất lực của mình, tôn nghiêm bị vứt bỏ như một miếng giẻ rách, trong nội tâm tràn đầy tuyệt vọng.

Nhưng mà hắn đột nhiên thấy chấn động, sống lưng cứng ngắc, hắn cảm giác được một bàn tay chậm rãi đặt trên lưng của hắn, lấy tư thế vừa quỳ vừa vỗ vỗ vào lưng hắn.

Bỗng có một âm thanh vang lên kéo theo cơn điên dại hơn một tháng nay của hắn biến mất.

Âm thanh đó thì thầm ở bên tai hắn: “Tông Hoài, ngươi đã đến rồi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »