Chương 44: Chưa từng nói ra

Edit: Ngũ Ngũ

“Bảo nhi!”

“Phụ thân, mẫu thân.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cố Dự từ cửa đi vào.

“Tiểu Dự,” Cố Ngạn hô lên, vội vàng nói tiếp, “Hiện tại không kịp giải thích, phụ thân, năm trước thọ thần của người hài nhi có tặng một con dấu người còn giữ không?”

Cố thừa tướng thấy gương mặt nghiêm túc của nhi tử cũng không dám hỏi nhiều, lấy ra một hộp gỗ nhỏ: “Ở đây, con cần làm gì?”

Cố Ngạn lấy con dấu trong hộp gỗ ra, ném xuống đất, ngọc thạch vỡ tan một tiếng, lộ ra một cái chìa khóa cỡ ngón tay cái.

Cố thừa tướng kinh ngạc nói: “Đây là?”

“Phụ thân, mẫu thân,” Cố Ngạn nhặt chìa khóa lên, nhìn bọn họ nói, “Hài nhi bất hiếu, hiện tại bệ hạ không thích ta, làm liên lụy cả nhà chịu khổ theo hài nhi.”

“Bảo nhi ngươi nói cái gì vậy?” Tất cả mọi người đều hiểu, nếu không có Cố Ngạn, sớm đã không còn Cố gia.

“Phụ thân, mẫu thân, trong nhà có một mật đạo thông ra bên ngoài ta đã đào từ lâu rồi, đây là chìa khóa mở mật đạo kia.”

Cái này, không chỉ có Cố thừa tướng và phu nhân, mà cả Cố Dự đều cảm thấy áp lực: “Huynh đào lúc nào? …”

Cố Ngạn nhìn đệ đệ cười nhạt một tiếng: “Gần vua như gần cọp, cho dù ta có được sủng ái như thế nào cũng không dám đặt cả nhà vào hiểm cảnh.”

Nước mắt Cố phu nhân chảy xuống, Cố Ngạn lập tức luống cuống nói: “Mẫu thân, người đừng như vậy.”

Cố thừa tướng cùng Cố Dự lập tức ý thức được chuyện này rất nghiêm trọng, Cố Dự lên tiếng nói: “Nương, người đừng khóc, hiện tại thời gian cấp bách, đại ca cũng đã trốn thoát, chúng ta mau đi thôi.”

Cố phu nhân lúc này mới vội vàng thu hồi nước mắt, khàn giọng nói: “Ân, đi mau.”

Trong mật đạo tuy có cầm theo bó đuốc, nhưng cũng không sáng rõ, Cố Ngạn đi phía trước mở đường, lúc đến khúc rẽ nghiêng mắt thấy phụ thân đang nhìn mình như có điều muốn nói, liền nhẹ giọng hỏi: “Phụ thân, chuyện gì?”

“Bảo nhi, vì sao con không nói sớm với ta…”

Cố Ngạn quay đầu, chăm chú dẹp chướng ngại vật trước mắt, Cố thừa tướng đi phía sau nghe thấy nhi tử tựa hồ lơ đãng nói: “Phụ thân, mọi người vẫn chưa rõ sao, Tông Hoài chưa từng ép buộc hài nhi.”

“Trước giờ là hài nhi vẫn luôn tự nguyên lưu lại bên cạnh hắn.”

===

“Ngươi nói y đưa cái này cho ngươi?!” Thượng Vũ đế nhìn khối ngọc bội kia, hai mắt muốn nứt ra.

“Vâng, bệ hạ, ty chức thấy Từ công công với Cố công tử cùng nhau ra khỏi thành, thập phần khả nghi, liền hướng Cố công tử yêu cầu tín vật.” Nói đến tận đây, ngữ khí còn có chút tự hào.

“Là ngươi yêu cầu y đưa ra?!” Thượng Vũ đế giận dữ, “Ai cho ngươi có cái gan chó đó! Cút cho trẫm!”

Người nọ lập tức bị dọa đến xanh mặt, sững sờ tại chỗ, lui về phía sau sợ hãi nói: “Dạ, dạ, bệ hạ…”

“Đợi đã!” Thượng Vũ đế gọi hắn lại, “Thời điểm y đưa cho ngươi cái này có biểu lộ gì? Nói những gì?”

Người nọ hoàn toàn không rõ ý của Thượng Vũ đế, sau khi cân nhắc nhiều lần cuối cùng chọn một đáp án hàm hồ đáp: “Lúc đó trời quá tối, ty chức không thấy rõ, nhưng sau khi ty chức yêu cầu, Cố công tử tựa hồ có chút do dự.”

Thượng Vũ đế lập tức hòa hoãn sắc mặt, khoát khoát tay, không muốn nhiều lời.

Người nọ lảo đảo lui ra khỏi ngự thư phòng, không dám sờ tới long lân.

Thượng Vũ đế đương nhiên không có phát giác chút động tĩnh của người bên ngoài kia, lực chú ý của hắn đều tập trung ở khối ngọc bội trên tay. Thật sự hắn không phân biệt được khối ngọc bội này có chỗ nào kỳ hoặc, chỉ biết thời điểm được người kia giao tới tay, trái tim co rút rất mạnh, tứ chi run lên, nhất thời không khống chế nổi ong ong trong đầu, giống như có thứ hắn dốc sức liều mạng bảo hộ trong lòng, tự nhận chỉ thuộc về hai người lại bị đối phương hời hợt vứt bỏ không chút vấn vương, bỗng chốc mất đi chống đỡ, ầm ầm sụp đổ.

Mồ hôi lạnh rơi xuống kéo thần trí của hắn trở về, ngón tay vuốt qua từng đường hoa văn trên ngọc thạch trắng muốt, quen thuộc giống như người nam nhân kia, hắn phảng phất như trông thấy người nọ mang theo ý cười trân trọng nâng niu đeo ngọc bội lên, sau đó mình lên tiếng gọi y, y sẽ không do dự chút nào mà quay đầu về phía mình, ý cười không giảm lại mang theo yêu thương nồng đậm, nhẹ nhàng lên tiếng gọi: “Bệ hạ.”

Khóe mắt đuôi mày đều đong đầy yêu thương.

Thượng Vũ đế bị ý nghĩ của mình làm cho kinh hãi, hắn đứng ngồi không yên thoáng chốc đã tìm ra được lời giải thích, hắn mặc dù không muốn thừa nhận, chuyện này rất thống khổ, lại rất tra tấn, nhưng vị đế vương kia không thể không đem câu nói hôm qua tiêu tán ở trong miệng nhẹ nhàng nói ra.

Cố Ngạn, trẫm thích ngươi.

Thượng Vũ đế siết chặt ngọc bội, sắc mặt từ tái nhợt đến hồng nhuận rồi lại tái nhợt. Trước đó hắn như bị sương mù vây khốn xung quanh, vẫn luôn nổi giận giãy dụa, thật vất vả từ trong sương mù tìm được một chút thanh minh, nhưng cái người ôn hòa dẫn dắt hắn kia lại bị hắn đẩy ra xa.

Tiến thoái lưỡng nan, không cách nào giải thoát.