*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ngũ Ngũ
Chuyện bát quái nơi hoàng thất nhanh như chớp lan truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ.
“Ngươi biết không? Cái tên họ Cố yêu nghiệt kia bị thất sủng á!”
“Cái gì? Hoàng thượng không phải đã độc sủng hắn nhiều năm rồi sao?”
“A, hiện tại hoàng thượng đặc biệt sủng ái vị Vân phi nương nương kia, còn phong nàng làm quý phi. Nghe nói vị nương nương kia khí chất phi phàm lại có chút thanh cao, lúc sắc phong trên đại điển cũng không có lộ diện, hoàng thượng rõ ràng cũng không trách tội nàng.”
“Vân phi nương nương đó lợi hại như thế? Chẳng phải năm đó hoàng thượng vì tên Cố Ngạn kia mà đuổi mấy lão thần sao, bây giờ lại càng không có ai ở trước mặt hoàng thượng dám nói một câu không phải.”
“Vân phi kia tiếng tăm cũng không nhỏ, trước đây nổi danh là mỹ nhân Đại An, bị hoàng thượng xem nhẹ nhiều năm như vậy cũng thật đáng tiếc, may mà cuối cùng tà không thắng chính, ngươi có chỗ không biết, nam sủng kia vốn là người Tây Hạng, nhiều năm mai phục bên người hoàng thượng. Nghe nói lúc trước hoàng thượng bị trọng thương, đều là do tên yêu nghiệt họ Cố bố trí, hiện nay hoàng thượng còn giữ cho hắn một cái mạng là đã niệm tình ngày xưa rồi, làm sao còn có thể sủng hạnh hắn.”
“Ngươi là ai tại sao lại có thể biết những chuyện này?”
“Ta là ai à? Ta có ca ca làm #@… # ở trong cung đấy!”
Từ đó lời đồn Cố Ngạn yêu nghiệt được lan truyền rộng rãi từ già tới trẻ đều biết, nhà nhà mỗi bữa cơm tối đều không khỏi lắm miệng vài câu, thanh danh của vị Vân phi nương nương ngày càng vang xa, đối với chuyện Cố Ngạn yêu nghiệt bị thất sủng người thì cảm thấy thấy đáng thương mà buông tiếng thở dài, nhưng càng nhiều hơn những người dự đoán ‘Đã biết rõ sẽ có một ngày như vậy’ lấy tư thái như xem kịch vui.
Dân chúng ngoài cung đối với chuyện bí sử trong cung đều truyền đến thất loạn bát tao, nhưng đôi khi chưa chắc chính chủ biết mình bị nói thành cái dạng gì.
Tiểu thái tử xuất xong chiêu cuối cùng, thu hồi thanh kiếm, nhìn về phía nhân vật chính trong chuyện bát quái kia.
“Sư phó.”
Cố Ngạn nhìn qua tiểu thiếu niên, sinh lòng tự hào: “Chiêu thức của điện hạ đã thập phần thành thục, chỉ cần tu luyện thể lực nhiều hơn, nhất định kiếm pháp sẽ ngày càng thêm tinh tiến.”
Tiểu thái tử đến gần Cố Ngạn, nói: “Sư phó về sau không cần mỗi ngày đều đến nữa.”
Nghe xong lời này, Cố Ngạn lập tức có chút bi thương: “Điện hạ cũng ghét bỏ sư phó rồi hả?”
Tiểu thái tử vội vàng đem kẹo thông trên bàn đưa tới cho sư phó, an ủi: “Bổn cung không phải ý đó.”
Cố Ngạn không nhận kẹo đường, rất ủy khuất mà lẩm bẩm: “Sư phó còn có rất nhiều thứ chưa dạy đâu, cánh của điện hạ đã cứng cáp rồi sao.”
Tiểu thái tử càng đưa tay ra sức mời: “Bổn cung chỉ là sợ trong khoảng thời gian này sư phó mệt mỏi quá, những chiêu thức trong sách võ thuật bổn cung đều đã hiểu, tự mình luyện tập cũng được.”
Cố Ngạn lúc này mới cảm kích, đút một viên kẹo đường vào miệng, hàm hồ nói: “Không mệt, sư phó mỗi ngày đều rất rảnh.”
Tiểu thái tử nhìn qua y: “Sư phó khí tức hỗn loạn, nội lực chưa đủ.”
Cố Ngạn bị người khác vạch trần có chút xấu hổ, gãi gãi đầu: “Làm cho điện hạ chê cười rồi.”
Tiểu thái tử ẩn ẩn có chút không vui, cưỡng chế không biểu lộ ra ngoài, trầm giọng nói: “Người cứ tiếp tục như vậy, dù cho cơ thể khỏe mạnh cũng sẽ suy sụp.”
“Bệ hạ thương thế chưa lành, sư phó nhìn xem cũng đau lòng.”
Mà ngay cả tiểu thái tử ngày thường mặt không gợn sóng hôm nay cũng có chút đứng ngồi không yên, nhìn thẳng vào Cố Ngạn, nghiêm mặt nói: “Bên cạnh phụ hoàng nhiều cao thủ như vậy, căn bản không đến lượt sư phó mỗi ngày tiêu hao nội lực chữa thương cho phụ hoàng.”
Cố Ngạn bĩu môi: “Điện hạ thật hiếu thuận.”
“Nhưng quan trọng là phụ hoàng cũng không biết, mà ngay cả hiện tại phụ hoàng ở đâu sư phó…”
“Bệ hạ ở chỗ Vân phi nương nương ấy, bảo ta không được đến quấy rầy.” Cố Ngạn đánh gãy lời hắn, nhai kẹo đường răng rắc.
Tiểu thái tử đau đầu một trận, không muốn để ý đến sư phó nhà hắn nữa.
Cố Ngạn thật đúng là đối với phụ tử nhà này thúc thủ vô sách, đối với Dự nhi cùng tiểu thái tử nhỏ tuổi càng là vô kế khả thi, lập tức tước vũ khí đầu hàng: “Sư phó sai rồi, cái gì cũng đều nghe theo điện hạ có được không?”
“Ân.” Tiểu thái tử không quá cao hứng mà đáp ứng.
Cố Ngạn thấy tiểu thiếu niên nghiêm túc khó nhịn mà nổi lên tâm tư đùa nghịch, vừa vui vẻ vừa cảm thấy đáng yêu không chịu được, nhịn không được động tay động chân xoa nắn gương mặt trắng nõn của tiểu thái tử.
“Sư phó người dừng tay.” Tiểu thái tử tóm lấy bàn tay táy máy kia, nghiêng đầu sang một bên.
Cố Ngạn hậm hực mà thu tay lại, thuận tiện vỗ vỗ cái đầu nhỏ, buông lời thề son sắt: “Điện hạ đừng lo lắng, Tông Hoài là người như thế nào điện hạ cũng hiểu rất rõ, nếu hắn thực sự động tâm với ai sẽ hận không thể cho khắp thiên hạ đều biết.”
Tiểu thái tử nhàn nhạt nói: “Khắp thiên hạ đều biết phụ hoàng đã phong nàng làm quý phi.”
Cố Ngạn ỉu xỉu, ngượng ngùng mà cúi đầu.
“Bổn cung nghe nói Vân phi người này sức khỏe không tốt, liễu yếu đào tơ, dường như có bệnh trong người.”
Cố Ngạn không có hứng thú: “Ta sẽ không cùng nữ nhân đi tranh đấu tình cảm.”
“Hửm? Bổn cung sao lại nhớ nghe được đâu đó đồn rằng sư phó đánh bại hậu cung 3000 giai nhân, nổi danh yêu mị mê hoặc quân chủ?”
Cố Ngạn đỏ mặt, cũng không biết ai ác ý truyền đi tin đồn kia.
“Thanh nhi.” Tiểu thái tử gọi một tỳ nữ, “Truyền lời cho Từ công công, nói Cố công tử ngã bệnh.”
“Nô tỳ tuân mệnh.”
Cố Ngạn chưa từng thử giả bệnh bao giờ, loại chuyện đem thân thể ra đùa giỡn Thượng Vũ đế trước đây tuyệt không cho y làm, Cố Ngạn có chút hưng phấn, nhưng chợt nhớ: “Điện hạ, bệ hạ mất trí nhớ.”
Tiểu thái tử nghiêm túc nhíu mày nhìn y: “Yên tâm đi, Từ Đa sẽ xử lý tốt.”
===
Có người đang hao hết tâm tư giúp Cố Ngạn đối phó với Vân phi, cho nên nhất định vị Vân phi kia bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Thượng Vũ đế hầu như luôn ở tẩm cung của Vân phi nương nương, đã ba ngày một tấc cũng không rời, thậm chí đến tấu chương cũng mang đến đó phê duyệt, đến tột cùng vị Vân phi kia chính là thần thánh phương nào, lại đem trái tim của Thượng Vũ đế gắt gao quấn chặt, chuyện là như thế nào cũng chỉ có trong lòng hoàng thượng mới rõ.
Ngày ấy, Thượng Vũ đế đẩy cửa ra, một cơn gió lạnh ập vào trên mặt, làm Thượng Vũ đế không khỏi rùng mình một cái, đóng cửa lại, cẩn thận nhìn xung quanh, cái phòng u ám này vậy mà không có một bóng người.
Thượng Vũ đế liền ho khan vài tiếng, mới thấy xuất hiện một tỳ nữa thân hình hơi mập mạp, chậm rãi lê bước chân tới.
“E hèm.” Thượng Vũ đế hừ nhẹ.
Tỳ nữa kia vẫn còn ngáy ngủ mà đánh giá hắn một lượt, xoay người rời đi, vừa đi vừa lầm bầm: “Ai… Không hiểu nổi…”
Thượng Vũ đế chết trân tại chỗ, đột nhiên bước dài đi tới, nắm lấy ống tay áo của tỳ nữ, tức giận nói: “Nhìn đi! Nhìn rõ ta là ai! Nô tỳ không có quy củ!”
Tỳ nữa vùng vẫy hai cái, lập tức cả người run rẩy quỳ trên mặt đất: “Hoàng… Hoàng… Hoàng thượng…”
Thượng Vũ đế hừ lạnh: “Thật không có lễ phép.”
Tỳ nữ run ah run: “Nô tỳ tên Song Song, mong bệ hạ tha tội…”
Thượng Vũ đế đại nhân đại lượng, không cùng tiểu tỳ nữ so đo: “Chủ tử của ngươi ở đâu?”
Hai gò má nọng thịt của Song Song run rẩy: “Chủ tử?”
Thượng Vũ đế không có kiên nhẫn: “Vân phi, kêu nàng ra cho trẫm.”
“Bệ hạ thứ tội, nô tỳ Song Song không có chủ tử.”
Thượng Vũ đế nổi giận: “Đùa với trẫm sao?”
“Nô tỳ Song Song thật sự không biết ah, cung điện này tuy là cung điện của Vân phi nương nương, nhưng từ khi nô tỳ tới đây chưa từng bái kiến Vân phi nương nương, nô tỳ không dám nói dối nửa chữ, xin bệ hạ minh xét!”
Thượng Vũ đế càng nghe tỳ nữ này nói thì càng thấy khó chịu: “Lời của ngươi sao trẫm nghe được liền cảm thấy phiền muộn.”
“…” Song Song lập tức ngừng miệng.
Thượng Vũ đế tỉnh táo lại một tí, sau nửa ngày hỏi: “Trong nội cung này thật sự chưa từng có ai tên Vân phi?”
“Nô tỳ nghe nói trước đây từng có, do một tỷ tỷ kể lại, nói Vân phi thật ra là một tỳ nữ… Là bệ hạ thả Vân phi nương nương đi, tỷ ấy nói, chuyện này chỉ có bệ hạ, nàng, Vân phi nương nương cùng nô tỳ biết rõ, tuyệt không nói cho người thứ năm.”
Thượng Vũ đế che giấu kinh ngạc, nhất thời không hiểu vì sao mình lại hoang đường phóng thích hậu cung, nhìn cung Vân phi một vòng, ngược lại, thu dọn cũng sạch sẽ, chỉ có điều phương hướng không tốt, mang lại cho người ta cảm giác âm u.
“Ở đi chỉ có một mình ngươi?” Thượng Vũ đế đối với tỳ nữ ngốc nghếch trước mắt này ấn tượng tốt hơn nhiều, ngày đêm trông coi một gian phòng trống không lạnh lẽo, không người giám sát mà nàng vẫn dọn dẹp không nhiễm một hạt bụi, Song Song này là người có tâm tư đơn giản mà kiên định.
“Đúng vậy a, năm năm nay đều chỉ có một mình nô tỳ.”
Thượng Vũ đế gật đầu, nhìn xung quanh một chút, nơi đây thật là thanh tịnh: “Pha cho trẫm một bình trà, đừng để cho người ngoài biết chuyện không có Vân phi, hiểu chưa?”
“Vâng, nô tỳ Song Song đã biết.”
Thượng Vũ đế rốt cuộc cũng khó chịu: “Dong dài, trẫm biết rõ ngươi tên Song Song.”
…
“Hắt xì!”
Hồi ức kết thúc.
Thượng Vũ đế liếc mắt nhìn về phía Song Song, bị tiếng hắt xì lớn của nàng kéo suy nghĩ trở về. Hắn chán ghét lướt nhìn bầu trời, sinh lòng bực bội, bịa một Vân phi coi như xong, còn phong độc sủng quý phi, Thượng Vũ đế mơ hồ cảm thấy thói quen của người nào đó trước khi mất trí nhớ bị mình phá hư, tựa như tính tình thích đùa giỡn đã mất sạch…
Hiện tại Thượng Vũ đế cũng không biết nên xử lý như thế nào…
Hơn nữa, vì cái gì tên Cố Ngạn kia một chút phản ứng cũng không có? Đây là phản ứng của người bị thất sủng nên có ư! Thượng Vũ đế tức tối.
“Bệ hạ.” Tiểu Đa Tử gọi từ bên ngoài.
Thượng Vũ đế đúng lúc đang phiền muộn, tiểu Đa Tử thoạt nhìn lanh lợi hơn Song Song nhiều lắm, không bằng đi ra ngoài hỏi hắn một chút: “Chuyện gì?”
Tiểu Đa Tử thấy Thượng Vũ đế sau khi đóng chặt cửa mới đi tới, vụиɠ ŧяộʍ ghi nhớ trong lòng, tiến lên phía trước nói: “Bệ hạ, Cố công tử chợt nhiễm phong hàn.”
Thượng Vũ đế dừng bước chân, nhíu mày: “Phong hàn? Truyền thái y đến xem bệnh là được.”
“Bệ hạ… Không tới nhìn xem?” Tiểu Đa Tử cả gan.
“Bệnh nhỏ như vậy cũng muốn trẫm tự mình đi? Buồn cười.”
Tiểu Đa Tử đảo mắt, theo sát phía sau: “Bệ hạ có chỗ không biết, Cố công tử thân mang bệnh, thường xuyên nhiễm phong hàn, mỗi lần bệnh mạng sống đều giống như ngàn cân treo sợi tóc. Trước đây nếu không phải nhờ bệ hạ lo trước lo sau, Cố công tử đã sớm…”
Thượng Vũ đế nhíu mày càng chặt, chân không tự giác bước nhanh hơn: “Nói nhảm cái gì, dẫn đường.”
===
“Ôi chao…” Cố Ngạn nhắm lại hai mắt, duỗi ngón tay ngọc ngà ấn ấn cái trán một cái: “Ta chóng mặt quá…”
Hành động vô cùng thảm thương khiến tiểu Mai không cách nào nhìn thẳng, cơ thể dường như xuất hiện thần lực, tiểu Mai một tay bắt lấy vai Cố Ngạn, ném thẳng lên giường.
“Công tử…” Tiểu Mai khẩn cầu nói, “Công tử ngài vẫn là nên ngoan ngoãn giả bộ ngủ đi a, công tử như vậy đừng nói tới bệ hạ, cho dù một kẻ ngốc cũng lừa không được.”
Cố Ngạn rút vào trong chăn, chỉ để lộ hai mắt, không phục mà phản pháo: “Ta trước kia đều là diễn như vậy.”
Tiểu Mai trong lòng phun một cái, đây còn không phải do bệ hạ sủng ngài, phối hợp chơi với ngài.
Cố Ngạn tiếp nhận ánh mắt khinh miệt của tiểu Mai, nhụt chí mà phàn nàn: “Kêu điện hạ khỏi gọi, bệ hạ chắc chắn sẽ không đến đâu.”
Tiểu Mai nghe xong lời này cảm thấy khó chịu, nắm lấy góc áo Cố Ngạn: “Công tử, Mai nhi sai rồi, Mai nhi không nên nói như vậy, công tử cứ phạt Mai nhi a.”
“Ân…” Cố Ngạn phát ra âm thanh lười biếng, dùng chăn quấn mình lại như một con nhộng, trở người, “Hình như hơi mệt, ta ngủ đây.”
“…” Lãng phí tiểu Mai đang suy tính làm thế nào để bắt đầu kế hoạch, thì thanh âm tiểu Đa Tử vang lên như đánh một cái thật mạnh vào nàng, tiểu Mai dùng sức lay mạnh Cố Ngạn, “Công tử công tử! Nghe được không? Bệ hạ tới!”
Công phu chỉ trong một giây đã chìm vào giấc ngủ của Cố Ngạn được luyện đến xuất thần nhập hóa, nháy mắt thần trí đã mơ hồ.
Vì vậy lúc Thượng Vũ đế vào cửa trông thấy đúng là người kia cả người đỏ rực nằm trong chăn, mắt cũng không mở ra nổi, cùng tiểu Mai thì đang gọi ‘thê lương’.
Y bị bệnh nguy kịch rồi!
Trước mắt Thượng Vũ đế đột nhiên tối sầm, rõ ràng khi nghĩ đến nam sủng này trong lòng liền sinh bực bội, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ này của y, vậy mà không thở nổi.
Tay Thượng Vũ đế không hiểu sao run rẩy, không dám tới gần, hồi lâu nhẹ giọng mở miệng: “Cố Ngạn?”
Cố Ngạn mơ màng mở mắt, thấy Thượng Vũ đế đứng cách vài bước, sững sờ mà nhìn qua đây.
Cố Ngạn có chút hoảng hốt, cùng là một người trong trí nhớ canh giữ trước giường của y, nôn nóng mà hướng ra ngoài gào thét gọi thái y, vừa quay đầu lại liền ôn nhu nhỏ nhẹ mà dỗ dành y, lại nắm lấy bàn tay y, hỏi y có khó chịu hay không, muốn uống nước hay không, cam đoan sẽ mãi đối tốt với y, sẽ không rời đi, nói với y ‘trẫm cùng ngươi’.
Cố Ngạn nhìn qua vị hoàng đế dè dặt không dám bước về phía này một bước, rũ mắt, khẽ gọi: “Tông Hoài.”
Y gọi tên hắn dịu dàng như nước, thâm tình lại quấn vương, mềm mại mà vây tới, Thượng Vũ đế như được hai chữ này giải trừ giam cầm, bước dài tiến lên, ngồi xuống bên cạnh giường của y.
Thượng Vũ đế bị y dùng ánh mắt ôn nhu mà nhìn, khó chịu bất an, thực sự không muốn rời đi.
Cố Ngạn từ trong chăn duỗi một tay ra, nắm lấy tay Thượng Vũ đế, lòng bàn tay hắn tất cả đều là mồ hôi, không biết là khẩn trương hay là lo lắng.
Mồ hôi ẩm ướt bàn tay khiến cho Cố Ngạn nhớ tới gì đó, nắm thật chặt tay Thượng Vũ đế, hỏi: “Bệ hạ còn nhớ được buổi thành thân hôm đó?”
“Không nhớ.” Thượng Vũ đế không dám nhìn thẳng vào y, quay đầu, cứng nhắc đáp.
“Vậy bệ hạ có còn nhớ lời bệ hạ muốn ta nói nhất?”
“Không nhớ.”
“Ta đây sẽ lặp lại cho bệ hạ nghe, hiện tại đừng quên.”
“…”
“Ta thích ngươi.”
Cố Ngạn cảm giác tay vô cùng đau nhức, Thượng Vũ đế bỗng dưng xoay đầu lại, rung giọng nói, “Ngươi, ngươi nói cái gì?”
Cố Ngạn ngước nhìn khóe mắt của hắn, bệ hạ của trước kia hay là bây giờ mất kí ức cũng đều giống nhau. Cố Ngạn nở nụ cười: “Tông Hoài, ta thích ngươi.”
Thượng Vũ đế đột nhiên gạt tay y ra, thình lình nổi giận, nụ cười của Cố Ngạn trở nên cứng nhắc.
“Có phải ngươi căn bản là không bị bệnh? Ngươi có biết tội khi quân cho dù có mười cái đầu cũng không đủ cho trẫm chém!”
Cố Ngạn kinh ngạc nhìn hắn.
“Ngươi cho rằng trẫm rất nhàn rỗi? Suốt ngày cùng ngươi bày trò?”
“…”
“Trẫm…” Thượng Vũ đế đứng dậy, hung ác nhìn chằm chằm vào Cố Ngạn vẫn chưa kịp phản ứng, hít sâu một hơi, “Trẫm hôm nay không gϊếŧ ngươi, ngươi tự mình giải quyết cho tốt.”
Thượng Vũ đế có chút chật vật cướp đường chạy trốn, hắn lao ra cung Tam Lý, cũng không đi xa, thẳng tắp đứng trên đất trống, bị gió lạnh thổi qua nhưng hắn không để tâm, dùng hai tay ôm lấy trái tim đang đập kịch liệt.
Cố Ngạn nhìn bóng lưng giận dữ rời đi của Thượng Vũ đế, rất ủy khuất mà vùi mặt vào trong gối, đã nói không gạt được bệ hạ mà.