*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ngũ Ngũ
“Cố đại ca, huynh đã đến rồi?”
“Ân, không cần rót nước.”
Vi Ninh vẫn tự mình châm trà cho Cố Ngạn, có lẽ đã quen hầu hạ người khác, thuận tay làm như chuyện đương nhiên, nhưng một thân phong trần ngược lại không có biểu lộ ra.
Cố Ngạn cũng không từ chối nữa, trà hơi ấm, nhận lấy không hề chần chờ mà uống một hớp, nói: “Tiểu Ninh, mấy ngày nay ngươi ở đây có quen không?”
“Rất tốt…”
“Ủy khuất ngươi rồi.”
“Không ủy khuất! Thật sự…”
Cố Ngạn có chút nghẹn lời, bản thân y mang một thân vô tạp vô niệm, nhưng trải qua chuyện tối qua, đối mặt với Vi Ninh đã có điểm không được tự nhiên.
Ngược lại là Vi Ninh khéo hiểu lòng người, thấy Cố Ngạn xấu hổ, liền chủ động khơi mào chủ đề.
“Cố đại ca xuất cung không dễ dàng, vốn không muốn làm phiền đến huynh, nhưng trong tình thế khó khăn này, ân tình của Cố đại ca ta không thể hồi báo.”
Cố Ngạn gãi gãi đầu, y cũng không phải đến để lấy hồi báo, giải thích: “Ta là cam tâm tình nguyện giúp ngươi, ngươi chớ suy nghĩ quá nhiều.”
Trong mắt Vi Ninh lập tức nổi lên thủy quang, nghẹn ngào kêu lên: “Cố đại ca…”
Cố Ngạn nghẹn họng, chưa từng nghĩ đến năng lực khống chế cục diện của mình lại thấp đến trình độ này, dứt khoát hung ác quyết định đi thẳng vào vấn đề: “Tiểu Ninh, mấy ngày nay khổ cho ngươi rồi, nơi này ẩn nấp rất tốt, nhưng ngươi cũng không có khả năng ở đây cả đời được.”
Vi Ninh hiểu chuyện gật đầu: “Ta minh bạch, yên tâm, ta sẽ không phiền đến huynh thêm nữa.”
“Cho ta thời gian hai ngày, ta sẽ an bài tốt.”
Vi Ninh mi mắt rưng rung, chân tình thật ý: “Cố đại ca, huynh đối với ta thật tốt…”
Cố Ngạn quả thực xấu hổ vô cùng, bản thân cứu Vi Ninh vì mục đích khác, hiện tại cơ hồ có chút không cách nào đối mặt với hắn. Cố Ngạn ho nhẹ hai tiếng, gương mặt nghiêm túc hỏi: “Cái kia, tiểu Ninh, ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vi Ninh không có chút nào hoài nghi nguyên nhân y cứu hắn, trước kia bọn họ có quan hệ rất tốt, Cố Ngạn lại là người thiện lương như vậy.
Vi Ninh đang nghĩ nên nói từ đâu, sau khi nhìn thấy Cố Ngạn đem chén trà kia uống cạn một hơi, cuối cùng hạ quyết tâm, ngấn nước nơi khóe mắt biến mất, nghiêm mặt nói: “Cố đại ca có biết chuyện của người Tây Hạng chưa?”
“Ngươi nói là tổ chức tạo phản? Ta biết.”
Vi Ninh cười khổ nói: “Không chỉ là tạo phản, mà còn muốn phục hưng Tây Hạng.”
Cố Ngạn im lặng.
“Huynh cũng hiểu là rất ngốc có phải không? Vốn là ta không muốn gia nhập, nhưng Quan đại ca cầu ta, muốn ta liên lạc với nhiều người nữa, X Trúc bọn họ tung tích không rõ… Ta không có biện pháp.”
“Tại sao lại là ngươi?” Rốt cuộc Cố Ngạn cũng bị tức giận, “Tại sao để ngươi vào viện tiểu quan?”
“Không vì cái gì cả Cố đại ca”, Vi Ninh có chút buồn bã mà nhìn y, “Quan đại ca bọn họ cũng không thoải mái hơn ta bao nhiêu, muốn thi đậu trạng nguyên ở Đại An cũng không phải chuyện dễ dàng, Đại An khoa cử rất nghiêm, có nhiều trường hợp làm rối kỉ cương cả nhà đều bị bắt.”
Cố Ngạn từ chối cho ý kiến, Lý đại học sĩ hoàn toàn chính xác là người không phải có thể tùy tiện để ngươi hồ nháo, huống chi bên trên còn có Thượng Vũ đế.
“Quan đại ca bị hại ta đã sớm có dự cảm, bản thân chúng ta rất yếu không phải sao, chỉ muốn dựa vào quan viên Đại An, đầu lĩnh Lan công tử mấy ngày nay cũng bị gϊếŧ.”
Ánh mắt Cố Ngạn buồn bã: “Là vì Lan công tử chết nên mới liên lụy tới các ngươi sao?”
Vi Ninh trào phúng cười: “Vốn là chúng ta tùy thời đều có thể bị bóp chết như con kiến, bất quá Lan công tử chết rồi, ta lại gặp được huynh, cuối cùng ta đã gỡ bỏ được một khúc mắc.”
“Cố đại ca, huynh biết không? Nhiều lần ta đều cho rằng vị Lan công tử kia chính là huynh…”
“Tiểu Ninh, mấy năm này ta sống rất ổn, kỳ thật bệ hạ là người rất tốt”, Cố Ngạn đáng gãy lời hắn, “Cũng rất thông minh.”
“Ta biết rõ, người Cố đại ca thích, khẳng định rất tốt rất tốt, ta đã sớm biết rõ chúng ta không có phần thắng.”
Cố Ngạn nghe vậy cười cười, tựa hồ như đang nghĩ tới cái vị hoàng đế chán chường tối hôm qua: “Tiểu Ninh, chỗ này chỉ có ta và bệ hạ biết, cái tòa Dương Sơn Hóa này là hắn giới thiệu cho ta biết, hắn bận rộn không có thời gian, không cách nào thực hiện lời hứa dẫn ta đến nơi đây du ngoạn, nên xây phòng ở nơi này.”
Vi Ninh ngơ ngẩn, hiển nhiên không nghĩ tới Thượng Vũ đế trong truyền thuyết kia sẽ đối với một người nam nhân tinh tế tỉ mỉ như vậy. Hồi lâu, hắn mở miệng nói: “Thật có lòng, khi ta tới ngay cả góc tường cũng không nhiễm một hạt bụi.”
Ánh mắt Cố Ngạn nhu hòa: “Tiểu Ninh, đừng đấu cùng Tông Hoài, Cố đại ca không nỡ.”
Vi Ninh trầm mặc hồi lâu, dựa vào nhiều năm quen biết, hắn hiểu được ý của Cố Ngạn. Y một câu hai nghĩa, không bỏ được hai người, nhưng Cố Ngạn bất quá đối với hắn chỉ là không nỡ một mạng, còn đối với vị đế vương kia y không bỏ được chính là trái tim.
Vi Ninh trầm tư không đáp, Cố Ngạn thuận tay cầm lấy bánh bao trước bàn, đem lớp giấy mỏng bên dưới xé đi, đưa tới bên miệng Vi Ninh. Vi Ninh nhìn cũng không nhìn, đang tự suy nghĩ, nghiêng đầu cắn một cái lên bánh bao trắng nõn, hai má phồng ra.
Vi Ninh bị tiếng cười khẽ của Cố Ngạn gọi trở về khi đang nghĩ ngợi lung tung, chỉ thấy Cố đại ca cầm cái bánh bao bị cắn dở kia, cười ôn hòa nhìn hắn: “Khẩu vị vẫn tốt như vậy nha.”
Trên mặt Vi Ninh như bị phỏng, trở nên đỏ đỏ hồng hồng, vừa nhai vừa lẩm bẩm nói: “Đưa nửa cái còn lại cho ta!”
Cố Ngạn chờ hắn nhai xong, lần nữa đút bánh bao đến trước miệng hắn, thầm nghĩ tiểu Ninh quả nhiên không thích hợp với những chuyện kia.
Vi Ninh có chút hàm hồ, a ô một ngụm cắn lên, một cái bánh bao lớn lập tức chỉ còn một mẩu nhỏ trên tay Cố Ngạn.
Âm thanh nhai nuốt nho nhỏ của Vi Ninh vang lên trong căn phòng không lớn không nhỏ, hai người suy nghĩ không hẹn mà cùng nhớ về vài năm trước.
Thời điểm ban đầu, quan hệ giữa hai người tinh khiết như nước sôi, trong suốt như lớp da sủi cảo.
Dáng vẻ hai tiểu thiếu niên, Cố Ngạn gầy như thanh tre, Vi Ninh lại tròn giống như cái bánh bao lớn.
Trong lòng Cố Ngạn gầy teo, Vi Ninh giống như một bé thỏ con.
Hai người ở cạnh nhau cũng tuyệt đối không phải ngoài ý muốn, trong thư viện vắng vẻ, hai thiếu niên cùng nhau ôn bài, phần phật đem tất cả đồ ăn buổi sáng mang đến, từng miếng từng miếng đút cho thỏ con ăn, Vi Ninh mắt không rời sách, vô luận đưa đến cái gì, đều từng ngụm từng ngụm gặm, hết thảy đều gặm được!
Gia cảnh Vi Ninh không tốt, không có gì ngon để ăn, cho nên đút hết lần này tới lần khác liền dưỡng ra một tiểu thịt tươi. Cố Ngạn xoa nắn khuôn mặt hắn, xoa nắn bụng của hắn, xoa nắn cánh tay của hắn, hận không thể lập tức tới ngày hôm sau, lại có thể đút cho tiểu Ninh ăn đến tròn trịa, hồng hào, dáng vẻ phi thường hạnh phúc.
“Cố đại ca, ngày mai ngươi mang cho ta cái gì?” Vi Ninh chớp chớp hai mắt tròn xoe, chờ mong mà nhìn Cố Ngạn.
“Ân…” Cố Ngạn nghĩ nghĩ, “Tiểu Ninh muốn ăn cái gì?”
Hai mắt tròn to của Vi Ninh híp lại thành hình lưỡi liềm, vui vẻ mà đếm ngón tay: “Bánh bao lớn, bánh bột hấp, bánh xíu mại… Ân, bánh bao lớn phải có!”
Tiểu Ninh thật dễ nuôi, Cố Ngạn thò tay nhéo hai gò má nọng thịt của Vi Ninh cười nói: “Muốn bao nhiêu cái?”
“Thật nhiều thật nhiều!”
“Được rồi được rồi.”
Đồ ăn gì đến miệng Vi Ninh đều biến thành đặc biệt ngon miệng, tản ra mùi vị mê người. Cố Ngạn thấy Vi Ninh cắn một ngụm lớn lên cái bánh bao còn in dấu răng, toàn bộ hàm răng đều nằm bên trong bột bánh, Cố Ngạn chép miệng chậc lưỡi, hình như hương vị có chút không giống trước đây.
Về phần hương vị có không giống cỡ nào, Cố Ngạn còn chưa kịp nghiên cứu, Vi Ninh cũng chưa kịp phát hiện, thì Đại An đã xâm lấn Tây Hạng rồi.
Sau khi Cố Ngạn vội vã rời đi, từ đó về sau mấy năm cách biệt, người và vật đã không còn.
Nhưng trong lòng Cố Ngạn vẫn thủy chung có một phần cưng chiều với Vi Ninh, cho dù muốn ra quyết định thật hung ác, lại không cách nào khoanh tay đứng nhìn đối với chuyện của tiểu Ninh.
Bất đắc dĩ chính là, hiện tại y không thể không lợi dụng tiểu Ninh để biết rõ nội tình phía sau kia.
Cố Ngạn lấy lại tinh thần, nhìn trên bàn trống không, bất tri bất giác Vi Ninh đã ăn hết tất cả số bánh bao, Cố Ngạn nhếch môi cười: “Tiểu Ninh, không còn sớm nữa, ta đi trước, nếu có nghĩ ra người có khả năng sát hại Quan Tu Viễn thì nhớ nói cho ta biết.”
Vi Ninh không chút nghi ngờ mà gật đầu, sớm đã không còn là bộ dáng thỏ con khuôn mặt tròn trịa trước đây, hai má phúng phính rất nhanh đã xẹp xuống.
Vi Ninh nhìn Cố Ngạn đi đến cửa, đột nhiên nhớ tới cái gì, lớn tiếng nói: “Cố đại ca, huynh phải cẩn thận một vị đại thần.”
Cố Ngạn quay đầu, nghi ngờ nói: “Cẩn thận ai?”
Vi Ninh cắn cắn môi: “Ta cũng không rõ hắn cụ thể là ai, nhưng nếu không phải hắn, chúng ta cũng sẽ không đến nông nỗi này…”
“Ngươi nói các ngươi có hợp tác với người khác?”
“Ân… Chúng ta đều bị hắn lừa, hắn căn bản không muốn giúp chúng ta, chỉ là lợi dụng chúng ta thay hắn gϊếŧ người, sau khi bị Thượng Vũ đế phát hiện ra manh mối, lập tức tạo phản, chúng ta chẳng qua đều là đá kê chân của hắn. Hơn nữa… Hắn muốn gϊếŧ không phải Thượng Vũ đế, mà là huynh…”
“Ta? Vì cái gì?”
“Hình như hắn có một người muội muội làm phi tử trong cung, bị Cố đại ca… Cố đại ca đẩy vào lãnh cung.”
Cố Ngạn không dám tin: “Bị ta bức vào lãnh cung? Ta sao? Ta?”
“Ân… Phi tử kia hình như tên là Thành phi…” Vi Ninh tiến lên vài bước nắm lấy tay áo của Cố Ngạn, chân thành nói, “Cho nên Cố đại ca huynh nhất định phải cẩn thận, hắn có thể gạt được chúng ta, chứng tỏ không phải dễ đối phó.”
Cố Ngạn thoáng nhớ lại tần suất thích khách xuất hiện gần đây, đích thật là giảm mạnh rồi. Vốn tưởng rằng răng đe Cố Dự có hiệu quả, không ngờ người kia căn bản không nhắm vào Thượng Vũ đế. Nếu thật là nhằm vào Thượng Vũ đế còn dễ, nhưng nếu mục tiêu là chính mình… Khó tránh khỏi Thượng Vũ đế sẽ mất đi chừng mực. Trong lòng Cố Ngạn gõ một tiếng cảnh báo, nghiêm túc nói: “Cảm ơn, ngươi cũng phải tự bảo trọng chính mình.”