*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ngũ Ngũ
Quá khứ của Thượng Vũ đế cũng không có gì đặc biệt. Lúc nhỏ hắn từng là hoàng tử bị thất sủng, trước khi đánh hạ Tây Hạng, hắn thậm chí còn là một Thiết Huyết.
Phụ hoàng của hắn con nối dõi không nhiều lắm, ba hoàng tử, một công chúa.
Đứa thứ hai giống như tất cả gia đình khác, hoàng gia cũng không ngoại lệ, Thương Vũ đế từ nhỏ chính là đứa không được sủng ái nhất kia.
Nhưng hắn thông minh, khéo đưa đẩy, biết ngụy trang, hiểu tâm cơ, điều duy nhất hắn không làm chính là lấy lòng phụ hoàng.
Để có năng lực vượt qua các huynh đệ khác, hắn dựa vào cơ trí trong hoàn cảnh xấu chuyển thành ưu thế, biểu lộ kém cỏi, giấu giếm thế lực, giả vờ câm điếc, thành ra hắn trong mắt người khác chính là một đứa vô hại, nên hắn ở trong tối vận sức chờ phát động.
Hoàng thất không có người nào là không ham quyền thế, đây có lẽ đã thành bản năng, có đôi khi Thượng Vũ đế không rõ mình làm những chuyện này là vì cái gì, nhưng vẫn kiên định mà tiếp tục, thậm chí còn vì năng lực của mình mà tự đắc.
Thẳng đến khi bức phụ hoàng thoái vị, hắn mới hiểu được mình chính là ngốc nhất trên đời. Hắn vĩnh viễn đoán không ra ý của phụ hoàng, từ đầu đến cuối trên chiếu thư thoái vị đều chỉ ghi một tên Tông Hoài. Thượng Vũ đế toan tính một vòng lớn, mới phát hiện mình đúng là nực cười.
Thế nhưng đã quá muộn, hắn đã gϊếŧ đại ca, nhốt Tam đệ, mà ngay cả tiểu muội….
Hắn quả nhiên từ đầu tới cuối chính là đứa không được sủng ái nhất kia, chọn kế vị đều là vớ vẩn.
Hắn hoài nghi phụ hoàng có phải hận hắn lắm không, nhưng hắn không muốn đi chứng thực chút nào.
“Bệ hạ… Tứ công chúa ồn ào ở ngoài điện, tuyên bố thà rằng xuống tóc làm ni cô cũng không muốn xuất giá đi Tây Hạng.”
Thượng Vũ đế hồi tưởng lại quan hệ huyết thống đã mất kia, đột nhiên trong lòng mềm nhũn, ngẩng đầu lộ dáng tươi cười nhàn nhạt: “Vậy thì đưa đến An Quốc Tự đi.” Dù sao một ngày nào đó hắn muốn tiêu diệt Tây Hạng, bất hòa với người thân cũng không tốt.
Thì ra một cái chớp mắt mềm lòng như vậy, về sau thiếu chút nữa làm Thượng Vũ đế mất mạng.
Thời điểm còn là hoàng tử, Thượng Vũ đế cũng không có ý định lưu lại Tây Hạng. Tuy hắn trên triều đình luôn ôn hòa mỉm cười, nghiêm túc lắng nghe, nhưng lại là một người quyết tuyệt.
Chiến tranh vĩnh viễn không thể nào thuận buồm xuôi gió, dù cho có tướng quân dũng mãnh, hay quân sư thông minh, hoặc lương thảo dồi dào, cũng không cách nào khống chế được chuyện xấu phát sinh.
Nhưng mà trận đại chiến với Tây Hạng, chuyện xấu lớn nhất không có phát sinh trên sa trường, lại phát sinh trên người Thượng Vũ đế.
Hắn coi trọng trưởng tử của thừa tướng Tây Hạng, lần đầu gặp mặt đã muốn gϊếŧ hắn, từ đầu đã là nam nhân đứng đối lập hắn.
Nhưng có vài người chỉ cần liếc mắt một cái liền ngưỡng mộ trong lòng, cho dù bị người nọ chỉ kiếm vào tim, ngươi vẫn muốn y mỉm cười.
===
“Bảo nhi! Tại sao ngươi lại mang Dự nhi về! Mẫu thân của ngươi làm sao bây giờ?!” Phu nhân thừa tướng liều mạng hét lên, lúc thấy hai nhi tử trưởng thành đứng cùng một chỗ tại phủ thừa tướng tiêu điều, bầu trời của vị phu nhân này cơ hồ muốn sụp đổ.
“Tây Hạng gặp nạn, hài nhi làm sao có thể để mẫu thân cùng phụ thân một mình ở Tây Hạng mà không để ý!”
Cố phu nhân đỡ lấy trụ môn, thanh âm run rẩy nói: “Cái kia, vậy tại sao ngươi lại để cho đệ đệ cũng cùng nhau mạo hiểm?”
Cố Ngạn ánh mắt buồn bã, mặt mày lại cười tủm tỉm: “Mẫu thân, đừng sợ, hài nhi sẽ bảo hộ cả nhà.”
Cố Dự nghe vậy nhìn thoáng qua huynh trưởng, cúi đầu không nói.
“Ngươi…” Cố phu nhân nhìn trưởng tử cười đến ngây thơ như cún con, oán trách cùng đau lòng luân chuyển mà xoắn xuýt, cuối cùng thở dài, một giọt nước mắt rơi xuống: “Ngươi có bản lãnh gì mà đòi bảo hộ chúng ta… Mà thôi mà thôi, người một nhà chết cùng một chỗ âu cũng là thiên mệnh.”
Cố Ngạn có hơi bất mãn mà nhíu mày, nhưng vẫn ôn nhu nói với mẫu thân: “Mẫu thân đừng nói những chuyện xúi quẩy.”
“Ai.” Cố phu nhân cuối cùng ngoại trừ nhận mệnh mà thở dài, không đáp lại hắn.
Tiếng vó ngựa của đại quân Đại An ngày càng gần, trong lúc ngủ tựa hồ cũng có thể bị tiếng vang rất nhỏ này đánh thức. Cố Ngạn thở nhẹ ngủ say sưa, Cố Dự lại chậm rãi ngồi dậy, rốt cuộc không có cách nào đi vào giấc mộng.
Cố thừa tướng là một trung thần thà chết chứ không chịu khuất phục, chưa đến thời khắc cuối cùng tuyệt không ly khai khỏi Tây Hạng một bước, nhưng cho dù như vậy, ông cũng không đến tình trạng vì đại nghĩa diệt thân. Trên người Cố Dự đeo bội đao của binh sĩ Đại An, Cố thừa tướng chợt nghĩ đến Hạng Vương bị bắt, bị cướp sạch không còn chút tôn nghiêm hoàng gia, nước mắt tuôn đầy mặt, đối với việc đầu hàng quân địch ông hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ có đứng trước sinh tử, cái đồ ngu xuẩn bất tài kia mới hiểu được trước cứu gia sau lại cứu quốc.
Cố Ngạn che mặt đẫn đầu từ trong bóng tối xuất hiện, mang theo trăm thủ hạ cứu người, lập tức có người tiến đến nắm Cố Dự cùng lão thừa tướng, đạp không mà lên, đảo mắt biến mất trên những mái nhà trùng trùng điệp điệp.
Cố Ngạn tường tận mỗi ngõ ngách trong Cố phủ, trong nháy mắt bố trí mấy tử sĩ, để bọn họ bảo vệ lại nhiều hơn ba đường sinh cơ. Chính mình dẫn đầu xâm nhập Cố phủ, binh lính Đại An hôm nay tất cả lực chú ý đều đổ dồn trên người y. Cố Ngạn hướng gian phòng của mình lẩn trốn, chỉ đành nghe theo ý trời, nếu cuối cùng vẫn không tránh khỏi một kiếp, Cố Ngạn không ngại trả cái giá lớn để bảo vệ tính mạng của cả nhà.
Nhưng mà nhân sinh lần đầu tiên làm chuyện đại sự của Cố Ngạn tật xấu hay lơ là vẫn không bỏ, tỷ như y phi thân tiến vào phòng của mình, vội vàng mở chốt mật đạo, mới chợt phát hiện cái mật đạo này chất đầy thức ăn thừa, rác rưởi tứ tung, căn bản chỗ để đặt chân cũng không có.
Cố Ngạn bất đắc dĩ mà đóng cơ quan lại, đang chuẩn bị nhảy ra khỏi phòng, một nam nhân với trang phục xa hoa dáng dấp cao quý bước chậm rãi tiến vào gian phòng.
Cố Ngạn ‘Vèo’ một cái nhảy lên xà nhà, dùng bóng tối che giấu thân hình.
Thượng Vũ đế chắp tay sau lưng, nghiêm mặt, chí khí hiên ngang nhìn quanh bốn phía, không thấy một bóng người, rụt rụt cổ, lập tức quay người vội vàng đóng cửa phòng.
Mới vừa rồi hắn cảm thấy ngứa mũi, giáo dục hoàng thất không cho phép hắn ở trước mặt đại quân móc mũi, Thượng Vũ đế lần nữa cảnh giác quan sát xung quanh, rốt cuộc yên lòng, ngã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, duỗi ngón trỏ chậm rãi tiến vào lỗ mũi, vẻ mặt sảng khoái thản nhiên.
Cố Ngạn ở trên nhìn thấy rất rõ ràng, từ lúc thấy người nọ mặc áo minh hoàng tiến vào đã xác định thân phận. Cố Ngạn lặng lẽ cong khóe miệng, thì ra Thượng Vũ đế ‘Dũng mãnh phi thường’ lại là gia hỏa vụиɠ ŧяộʍ trốn đi móc mũi.
Cố Ngạn liếc nhìn người bên dưới, chậm rãi thu hồi vui vẻ, nắm chặt kiếm trong tay, tra khỏi vỏ, mũi kiếm hướng thẳng vào ngực người nọ.
Thượng Vũ đế Đại An nổi danh là ‘Vũ hoàng tử’, Cố Ngạn không dám khinh địch, tay cầm chặt chuôi kiếm sử dụng hết mười phần công lực.
Nhưng mà ngoài dự liệu của y, y không bị một đao kề cổ, càng không bị một kích trí mạng, trái lại có một tiếng thét, trên người dính phải nghiên mực bị ném.
Cố Ngạn nghe thấy ‘Vũ hoàng tử’ rất kinh sợ mà hô to một tiếng: “Cứu giá!”
Cố Ngạn ngây người, trong nháy mắt dừng lại, trước mắt đột nhiên một mảnh bột phấn, sau đó cái gì cũng không nhớ rõ.
===
Thượng Vũ đế cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người có thể sống mà không lo nghĩ gì như vậy.
Tuy Cố Ngạn luôn đối với hắn không để ý lắm, nhưng trong góc, hắn luôn theo dõi nhất cử nhất động của người nọ.
Người nọ đắp chăn lông trong hoàng cung Đại An nằm ngáy o o, người nọ cau mày chọc đũa vào chén cơm, người nọ mang theo lễ vật mà cung nữ đưa tới mang cho người nhà.
Rõ ràng người nhà của y đều không thích nhìn thấy y, người nọ vẫn chỉ luôn cười tủm tỉm, hơn nữa cười đẹp đến thế.
Thượng Vũ đế đối với loại tình cảm này rất không hiểu, hắn thử vạch trần bộ mặt ôn hòa của Cố Ngạn, đem ba người Cố gia giam giữa đến thiên lao dơ bẩn nhất, kết quả người kia cho tới bây giờ luôn keo kiệt nụ cười với hắn lại khom đầu quỳ gối trước mặt mình, kêu một tiếng ‘Bệ hạ’, mở miệng cầu hắn.
Nguyên lai y thật sự yêu thương bọn họ, mà không phải giả vờ đấy.
Thượng Vũ đế thả một nhà Cố thừa tướng, cách ngoài cung ba dặm xây một Cố phủ mới, sau đó ‘Giam cầm’ Cố Ngạn.
Thượng Vũ đế tự nhủ với chính mình, hắn chỉ là không thích nhìn thấy người kia quỳ xuống mà thôi.
Nói là giam cầm thì thật sự có chút oan uổng cho Thượng Vũ đế, ngoại trừ cấm vào đại điện, trong hoàng cung cơ hồ không cấm Cố Ngạn đi chỗ nào hết.
Kỳ thật Cố Ngạn là người rất dễ làm thân với người khác, Thượng Vũ đế mỗi ngày luôn dành một ít thời gian ghé cung Tam Lý, luôn xấu hổ không biết nói chuyện gì, lần đầu tiên Thượng Vũ đế biết rõ nguyên lai còn có người sẽ làm cho hắn quẫn bách đến thế. Tiểu Đa Tử nói, bệ hạ không mở miệng, Cố công tử vĩnh viễn không có khả năng sẽ chủ động đến tìm bệ hạ.
“Ngươi… Nếu cảm thấy trong lòng buồn bực, trẫm có thể dành ít thời gian dẫn ngươi ra ngoài.”
Cố Ngạn nghiêng đầu nhìn nhìn chợt đáp lời Thượng Vũ đế, nói: “Ah, không cần làm phiền bệ hạ.”
“Ách…” Thượng Vũ đế siết chặt tay áo, “Nếu ngươi là người khác trẫm sẽ không đáp ứng đâu.”
Cố Ngạn nghe vậy, chợt cười cười: “Ta biết rõ.”
Thượng Vũ đế trong lòng có chút khó chịu, dù cho hắn rất thích nụ cười kia, nhưng loại lời không nên nói lúc này lại thốt ra: “Trẫm không phải cố ý muốn bắt giam ngươi…”
Cố Ngạn nhịn cười, từ chối cho ý kiến.
“Thật ra phong cảnh Đại An rất đẹp, trong kinh thành nhìn không thấy, nhưng nếu ra ngoài thành, đến Đông Giang, Vọng Xuyên, đều là địa danh nổi tiếng, mùa đông đi khả năng có chút lạnh, nhưng đến tháng chạp sẽ có hai ngày tuyết rơi nhiều, ngày thứ ba mở cửa ra ngoài chính là một mảnh trắng xóa” Tây Hạng nằm ở phía nam, nên hiếm khi có tuyết rơi đầy trời, “Nếu muốn đi gần một chút, ở ngoại ô có tòa Dương Sơn Hóa, có một rừng trúc…”
Cố Ngạn ngây ngẩn nhìn Thượng Vũ đế một mực nói không ngừng, từ Tây Hạng trở về, y tiếp xúc đều là cái hoàng đế cao cao tại thượng kia, mà hiện tại người này phảng phất giống bộ dáng của nam nhân lúc ấy y đứng trên trần nhà trông thấy.
“Ta ở kinh thành lâu rồi, sao chưa từng nghe qua Dương Sơn Hóa?”
Thượng Vũ đế hiển nhiên không ngờ tới Cố Ngạn sẽ tiếp lời hắn, kìm nén trái tim đang loạn nhịp, ngữ khí lập tức vui vẻ: “Đó là khi còn bé trẫm ra ngoài phát hiện, từ phía tây cửa thành đi hai mươi dặm, phía trước bị một thôn nhỏ chặn lại, cho nên ít ai biết đến.”
“Là tộc nhân ở thôn nhỏ kia?”
“Ngươi cũng biết sao?”
Hai mắt Thượng Vũ đế như phát quang, làm Cố Ngạn không khỏi nghĩ đến cái hoàng thượng trốn đi móc mũi kia, nhịn cười nói: “Từng có dừng lại đó vài ngày.”
Thượng Vũ đế che giấu nội tâm cuồng hỉ, vốn tưởng rằng đề cập tới quốc thổ là cấm kị của Cố Ngạn, lại không nghĩ người nọ nhẹ nhàng cười đáp với hắn. Tiểu Đa Tử quả thực nói đúng, Cố Ngạn là người rất dễ nói chuyện. Có thể bình tĩnh ôn hòa trò chuyện như vậy, mặc dù chỉ là những chuyện tầm thường không có nội dung, nhưng hắn lại không hề thấy tẻ nhạt.
Thượng Vũ đế nghe âm thanh bình thản của Cố Ngạn, âm thầm đem câu ‘Sau này trẫm sẽ mang ngươi đi khắp non sông đất nước Đại An’ nuốt lại vào bụng, còn nhiều thời gian, nếu có thể, hắn muốn đem hết khả năng của mình mà đối tốt với y, sẽ không bức bách y.
===
Cố Ngạn không náo không phản kháng làm cho Thượng Vũ đế vui vẻ được một đoạn thời gian, nhưng dần dần hắn lại suy sụp. Thượng Vũ đế đương nhiên sẽ không hi vọng xa vời Cố Ngạn có thể chủ động bò lên giường của hắn, nhưng khoảng cách ôn hòa không gần không xa ấy, chỉ có tự hắn biết trong lòng có bao nhiêu khó nhịn.
Thượng Vũ đế thử hôn qua môi Cố Ngạn, nhưng đến khi nhìn thấy thần sắc kinh ngạc rồi lại ẩn nhẫn của người kia, trái tim tựa như bị ai hung hăng đâm một nhát, bén nhọn đau nhức.
Dù cho hắn có tự lừa mình dối người thế nào, thì giữa hắn và y vẫn cách nhau một khoảng sâu hút, hắn thậm chí nghĩ không biết có phải Cố Ngạn rất hận hắn hay không. Chuyện hắn có thể làm là càng ngày càng đối tốt với người của Cố gia, nhưng càng như vậy trong lòng hắn lại càng khó nhịn.
Thượng Vũ đế bắt đầu trở nên luống cuống, cũng càng ngày càng mạnh mẽ hạn chế hành động của Cố Ngạn. Lúc đầu có lẽ Cố Ngạn chỉ cần cười với hắn một cái là hắn có thể vui vẻ cả ngày, nhưng bây giờ nếu Cố Ngạn quên thỉnh an hắn thì hắn liền có thể đen mặt hơn cả một ngày.
Hắn dường như càng ngày càng để ý người này rồi, không thể khống chế được, cho dù hắn không muốn lộ ra bản chất âm tàn trước mặt Cố Ngạn, nhưng hắn không thể nào ức chế được chính mình không ngừng gia tăng nhân thủ giám sát Cố Ngạn.
Nhưng Cố Ngạn tựa hồ đối với những người giám sát kia không để ý lắm, y giống như nhắm mắt làm ngơ mà bỏ qua, dần dần, trong nội cung liền lưu truyền tin đồn.
Thượng Vũ đế tức giận y thờ ơ, đến kì tuyển tú, hắn chọn hai nữ tử, lén lút nhìn phản ứng của Cố Ngạn.
Cái này tốt rồi, nguyên bản mỗi ngày Thượng Vũ đế dùng bữa với Cố Ngạn, ánh mắt của y đều lãnh lãnh đạm đạm, đẩy hắn ra xa ngàn dặm.
Thượng Vũ đế bỗng dưng thấy đau lòng, vừa mừng rỡ lại vừa phiền não, lập tức ngó lơ hai phi tử mới nạp, không đi tam cung lục viện nửa bước.
“Cái kia, Cố Ngạn.”
“Ân?”
Thượng Vũ đế đảo mắt nhìn người nọ hờ hững lạnh nhạt, toàn thân lộ ra bản tính trẻ con, nhịn không được cười lên.
Từ nhỏ hắn đã không hiểu yêu là gì, cũng không có người nào đối với hắn thật lòng thật dạ, nhưng hôm nay hắn đột nhiên muốn cho một người cảm nhận được hắn không phải là người vô tâm.
Một khi bước vào cung Tam Lý, Thượng Vũ đế liền không bao giờ bày ra cái danh hoàng đế nữa. Cho dù hắn không có biện pháp lập tức học được chuyện hỏi han ân cần, săn sóc tỉ mỉ, nhưng để có thể quên đi thân phận, đủ để biết được tình cảm của hắn bỏ ra bao nhiêu.
Cố Ngạn cười với hắn càng ngày càng nhiều, có đôi khi thậm chí sẽ chủ động trò chuyện với hắn. Thượng Vũ đế cũng không hiểu mình bị làm sao, chỉ cần vừa nghe thấy trước mỗi câu Cố Ngạn ôn hòa gọi một tiếng ‘Bệ hạ’, nửa người liền mềm nhũn, biện pháp gì cũng không có.
Trong lúc nhất thời, lời đồn mị hoặc chi chủ, dùng sắc hầu hạ nổi lên bốn phía, Thượng Vũ đế tức giận đến lật tung cái bàn trong ngự thư phòng, hắn ngay cả đầu ngón tay y cũng không dám động thì lúc nào đến phiên những tên nô tài này huyên thuyên rồi!
` Bất quá cũng không hẳn là sai, đáng tiếc chính là, Thượng Vũ đế sống chung với người nọ được một thời gian, đến khi phát hiện dáng vẻ thoát tục tuyệt trần kia đều là để lừa bịp người khác, thì hắn đã hãm sâu trong vũng bùn mất rồi.
===
Đến thời điểm dâng hương cuối năm, Thượng Vũ đế phải ly khai khỏi hoàng cung đến An Quốc Tự tĩnh tu ba ngày, hắn đem tất cả những lời khuyên can chán ngắt thành gió thoảng bên tai, dứt khoát kiên quyết an trí Cố Ngạn bên trong xe ngựa của mình.
Kết quả tên kia vừa ngủ vừa ngắm phong cảnh, quả thực không có đem đường đường là chi chủ thiên hạ như hắn để vào mắt. Gân xanh trên trán của Thượng Vũ đế khai mở, nhìn tên kia biểu lộ hưng phấn vô cùng, cố gắng giả cười.
“Bệ hạ, trên đỉnh núi đó là An Quốc Tự?”
Thượng Vũ đế sửng sốt, nhìn thoáng qua phiến góc áo bị Cố Ngạn nắm lấy, giận dỗi lập tức tiêu tán, kỳ thật dẫn hắn ra ngoài nhiều cũng không có gì không tốt.
===
Thượng Vũ đế một mình ở nội đường An Tự đọc kinh, đợi hắn phát hiện trong đàn hương có vấn đề, toàn thân đã bủn rủn vô lực, mà tùy tùng bên người cùng các nô tài cũng toàn bộ không thấy bóng dáng.
Thượng Vũ đế há hốc mồm, đang định mở miệng kêu cứu, một thanh âm trong trẻo lạnh lùng tuyền đến tai.
“Không cần kêu, bọn họ đều bị ta dẫn đi xa.”
Một nữ nhân uyển chuyển xinh đẹp thong thả tiến vào nội đường, dù cho một thân áo vải cũng không thể che giấu được khí chất đã từng là công chúa.
“Nhu nhi?” Thượng Vũ đế nằm mơ cũng không nghĩ tới, muốn lấy tính mạng của hắn không phải là người ngoài, mà là muội muội lúc trước bị hắn nhất thời mềm lòng cho ở lại An Quốc Tự, tứ công chúa Tông Nhu.
“Nhị ca, ngươi xem đây là cái gì?” Tông Nhu tiến đến trước mặt Thượng Vũ đế, đối với hắn tự nhiên cười nói, mở tay ra, hai con sâu nhỏ màu trắng bên trong đồ đựng quấn giao nhúc nhích.
“Nhị ca.” Tông Nhu nhẹ nhàng nói bên tai Thượng Vũ đế, “Ngươi nói nếu ta đem khiên độc tình này hạ trên người của ta và ngươi, sẽ như thế nào?”
Khiên độc tình, là độc cấm chỉ nghe qua trong truyền thuyết. Độc này nếu đồng thời hạ trên hai người, thân thể cũng không có gì bất ổn, nhưng hỉ nộ ái ố của một người sẽ hoàn toàn giống với đối phương.
Nếu ngươi vui vẻ ta sẽ thoải mái thập phần, nếu ta thương tâm ngươi liền đau đớn khôn cùng, nếu ta mất đi ngươi, tâm ta sẽ chết thành tro, vạn kiếp bất phục, người sống bị đau đớn tra tấn đến chết. Khiên độc tình này là do một người si tình lo lắng tình cảm người yêu của mình sẽ thay đổi mà dưỡng ra.
Khiên độc tình này như một lời nguyền rủa đau đớn với người bạn lữ, yêu ngươi sẽ vì ngươi mà đau khổ vì ngươi mà vui cười, lúc chán ghét nhau nhìn nhau cũng ghét, dù sao trên đời này dễ thay đổi nhất chính là nhân tâm.
Tông Nhu độc ác làm sao, nàng muốn làm cho hoàng đế ca ca của nàng lσạи ɭυâи mà yêu nàng, thỏa thích nếm mùi tổn thương đau khổ, sau đó nàng tự sát, để cho linh hồn của hắn đi cùng thân thể của nàng xuống địa ngục.
Thần sắc Thượng Vũ đế đại biến, toàn thân không có một tia khí lực. Nhìn muội muội hắn đã từng yêu thương lộ vẻ mặt điên cuồng, gần như trúng tà. Đúng rồi, hắn đã gϊếŧ ca ca ruột của nàng, ép nàng bất kính phụ hoàng, nàng làm sao có thể không hận hắn.
Uổng cho hắn từng lưu luyến một chút thân tình như vậy, đã thế, hắn cũng không cần lại hy vọng xa vời người mà vốn không thuộc về hắn.
Đáy mắt của Thượng Vũ đế nhiễm lên tầng khát máu, còn chưa có động tác, một thanh âm quen thuộc làm cho hắn mê luyến theo cửa tiến vào.
“Bệ hạ.”
Tay Thượng vũ đế run lên, không thể ngờ tới.
Cố Ngạn đẩy cửa, giật mình sững sờ nháy mắt, cơ hồ không do dự, phi thân lên, chưởng phong lăng lệ.
“Cố Ngạn, đừng gϊếŧ nàng.”
“Ta không gϊếŧ người.”
“Mặc kệ nàng, ngươi tới đây.”
Một nữ tử như Tông Nhu đâu thể chống lại một chưởng của Cố Ngạn, dụng cụ rơi xuống đất, hai bạch trùng giao nhau bị tách ra, một con men theo khí tức người sống bò về hướng Thượng Vũ đế đang bất động, nhanh chóng biến mất trên mảnh da thị lộ ra bên ngoài của Thượng Vũ đế.
“Khiên độc tình?” Cố Ngạn nhịn không được kinh hô một tiếng. Khiên độc tình có đôi có cặp, cổ trùng nếu không tìm thấy con còn lại, sẽ gặp nguy hiểm, người bị ký sinh cũng không có khả năng sẽ còn sống.
Cố Ngạn nhìn quanh bốn phía, liếc đến cổ trùng đang hướng Tông Nhu bò tới, lại liếc nhìn Thượng Vũ đế ngã trên đất, hai ngón tay cầm lấy bạch trùng, vật còn sống kia ban đầu vùng vẫy hai cái, đảo mắt liền biến mất ở đầu ngón tay.
Thượng Vũ đế khϊếp sợ ngây người tại chỗ, hắn phục hồi lại tinh thần, dùng hết sức lực kéo lê thân thể suy yếu chậm rãi bò đến bên cạnh Cố Ngạn.
“Cố Ngạn…”
Khiên độc tình phải đồng thời gieo xuống, nếu muộn liền sẽ thống khổ gấp mấy lần, giống như đang bù đắp nỗi khổ chờ đợi.
Cố Ngạn một câu đều không nói nên lời, mồ hôi lạnh bao phủ trên trán của y, đôi môi mất đi huyết sắc cứ thế bị y cắn ra vệt máu đỏ tươi.
“Vì cái gì cứu trẫm?… Ngươi rốt cuộc có suy nghĩ gì? …” Trước mắt Thượng Vũ đế một mảnh mơ hồ, nháy mắt, thành chuỗi nước mắt rơi trên mặt Cố Ngạn.
“Cố Ngạn… Cố Ngạn…” Thượng Vũ đế khóc ướt cả khuôn mặt, hắn thật sự không muốn rời khỏi người này, vô luận ban đầu là ôm cảm tình gì lưu lại người nọ, hắn cũng sẽ không buông tay.
Thời điểm Thượng Vũ đế nhận thức được điểm ấy, nội tâm bị đè nén một thời gian dài phá lưới tuôn ra, dựa vào bản chất duy ngã độc tôn trèo lên ngai vàng, đem lý tính hung hăng giẫm nát dưới chân, nghiền thành tro bụi.
Thượng Vũ đế muốn cùng y ân ái. Vô luận là dùng phương pháp gì, vô luận là nằm ở vị trí nào, hắn đều muốn cùng y lên giường.
…
“Bộ dáng cam chịu này của ngươi giống như là muốn gϊếŧ trẫm.”
“Ngươi đừng sợ, ta không đành lòng tổn thương ngươi. Ta sẽ đối tốt với ngươi, tốt đến mức ngươi sẽ không nỡ gϊếŧ ta.”
…
“Có lạnh hay không? Tại sao đi ra ngoài không khoác thêm áo? Ngọ thiện đã dùng chưa?”
“Rồi.”
“Mặc y phục vào.”
“Cảm ơn.”
…
“Cố Ngạn!”
“Ân?”
“Nghe nói ngươi bị bệnh? Chuyện gì xảy ra? Có khó chịu không?”
“Ân? …”
“Người đều chết hết rồi hả?! Tiểu Đa Tử! Truyền thái y!”
“Ngươi khát nước không? Có phải rất khó chịu hay không? Ngươi nắm trẫm đi, tay trẫm mát lắm. Không thể xốc chăn lên, bệnh sẽ nặng thêm đấy, nghe lời, chớ lộn xộn, thái y sắp đến rồi.”
“Ân…”
“Không có việc gì, trẫm không đi, trẫm sẽ không đến ngự thư phòng, trẫm sẽ ở bên cạnh ngươi.”
“Ân.”
…
“Ai nói ngươi một câu nam sủng, trẫm tru di cửu tộc hắn!”
“…”
“Hừ, có phải ngươi rất không để ý?”
“Một cái xưng hô mà thôi.”
“Ài, Cố Ngạn.”
“Bệ hạ?”
“Cố Ngạn bảo bảo.”
“…”
“Bảo bảo.”
“Ừm… Tông Hoài.”
…
“Ngươi là tên hôn quân bị sắc làm cho mê muội! Cút ngay!”
“Ha ha! Tiểu yêu tinh! Đừng hòng trốn khỏi bàn tay của trẫm.”
“Thả ta ra! Cứu mạng ah!”
Xoẹt xoẹt!
“…”
“Bệ hạ, áσ ɭóŧ rách…”
“Trẫm thấy!”
…
“Bệ hạ.”
“Đây là cái gì?”
“Tặng cho bệ hạ đấy.”
“Cái này… là trẫm?”
“Ân, quà sinh thần, thích không?”
…
“Đây là?”
“Ngọc bội của trẫm, nhìn vật không nhìn người, nếu thấy vật ấy, giống như đích thân trẫm tới.”
“Bệ hạ không sợ ta dùng nó xuất cung?”
“Đương nhiên… E hèm, nếu ngươi bây giờ còn muốn tìm cách rời khỏi trẫm, trẫm không còn lời nào để nói.”
“Ừm… Ta sẽ đeo ở đai lưng làm vật trang sức.”
“Tùy ngươi!”
…
“Ngươi đi đâu?”
“Bệ hạ, theo ta đi gặp một người.”
“Gặp ai?”
“Sư phó.”
…
“Cố Ngạn, ngươi có yêu ta hay không?”
“Ân, yêu.”
“Ta cũng yêu ngươi, rất yêu người.”
…
Thượng Vũ đế không hiểu mà từ trên giường ngồi dậy, tại sao lại nhớ những chuyện xưa này.
Hắn quay đầu nhìn nam sủng bị hắn ‘Bắt’, mặt mày không khỏi nhu hòa, phần rung động kia vẫn còn, trong nội tâm nổi lên mềm mại. Từ sáu năm trước đến bây giờ, đều vì một gia hỏa mà không ngủ ngon.
Hắn tự tay dịch góc chăn cho Cố Ngạn, nhìn chăm chú lên y, lòng bàn tay áp lên ngực của người nọ, chỗ đó phập phồng vững vàng hữu lực, ngón tay dường như run lên, giống như hướng về chủ nhân làm nũng, biểu đạt mạnh mẽ yêu thương. Chỗ tương liên đó chính là khiên độc tình gieo lên hai người.
Bởi vì khiên độc tình đâm sâu vào cơ thể, nên bọn họ bầu bạn với nhau so với người bình thường đều đau đớn hơn rất nhiều. Hai người lại chưa từng biểu lộ cùng đối phương, rõ ràng hồ đồ như vậy đã đi qua được sáu cái xuân xanh.
Nếu không có giấc mộng vừa rồi kia, hắn cơ hồ đã quên mình cũng đã từng tàn khốc gϊếŧ huynh đoạt quyền. Thượng Vũ đế hắn đời này trái tim hoàn hoàn chỉnh chỉnh đều toàn bộ dâng cho một người, hơn nữa tương lại sau này đều khó có khả năng sẽ có một người làm cho hắn yêu đến nỗi này.
Thượng Vũ đế không cách nào tưởng tượng được nếu như có một ngày bị người này phản bội, chính mình sẽ làm ra chuyện gì.
Hắn thật sự rất không muốn, rất không nguyện trở lại là chính mình của lúc trước kia.