*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ngũ Ngũ
Những giấc mơ của Thượng Vũ đế cơ hồ giống
nhau
như đúc.
Thay đổi địa điểm, thay đổi thời gian.
Nhưng lại cùng một cái giường, cùng một người bên gối.Trong mộng hắn tỉnh lại từ trong mộng, bên cạnh thân lạnh như băng, không có một bóng người, chỉ có một phong thơ, là lời vĩnh biệt.
Sau đó liền chân chân chính chính mà thức tỉnh.
Đầu đau do say rượu làm hắn có một khắc không mở mắt ra nổi, trong ngực buồn bực cơ hồ hít thở không thông.
“Bảo bảo…”
Thượng Vũ đế nói mớ.
Không có người đáp lại, Thượng Vũ đế bỗng dưng tỉnh táo, kinh hoảng mà hô: “Tiểu Đa Tử!”
“Bệ hạ ngài tỉnh?”
“Cố Ngạn đâu rồi?”
“Cố công tử sáng sớm đã đi ra ngoài.”
“Hắn đi đâu?
… Không cần nói nữa, trẫm biết hắn đi đâu rồi…”
Đầu Thượng Vũ đế vô cùng đau đớn,
uống một ly gì đó của tiểu Đa Tử rót
cho
liền thoải mái đi một tí, vội vàng phủ thêm áo khoác, đi ra quán trọ.
Trời âm u còn có mưa nhỏ, trước mắt trở nên mông lung không nhìn rõ, nhưng bước chân Thượng Vũ đế lại như mang
theo
kí ức, từng bước từng bước một hướng ra ngoài thị trấn.
Mấy năm qua, Cố Ngạn không chỉ một lần mang Thượng Vũ đế đến trước mộ phần sư phó, ký ức khi đó của Cố Ngạn và Thượng Vũ đế hãy còn mới mẻ.
Không giống với Cố Ngạn bảo bảo của hắn, y nghiêm túc gần như là một người khác.
Lần đầu tiên tới đây, Cố Ngạn đứng trước mộ phần của sư phó mãi đến khi trời tối, không nhúc nhích một bước.
Thời khắc đó Thượng Vũ đế im lặng ở bên
cạnh y, cũng một khắc này mới rõ ràng cảm giác được người nam nhân này đã nghiêm túc tiếp nhận hắn.
Trời mưa dày đặc, mi mắt bên trên dính đầy bọt nước li ti, Thượng Vũ đế lau mắt, bỗng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc người yêu của hắn đang đứng đấy.
Tiểu Đa Tử thay hắn che ô giấy dầu, hắn không có tiến lên, cứ như vậy nhìn bóng lưng yên tĩnh của Cố Ngạn, mái tóc
của y
sớm đã ẩm ướt.
Thời gian phảng phất quay ngược trở lại mấy năm về trước, hắn trầm mặc mà nhớ lại, cũng lặng yên bầu bạn.
Không biết qua bao lâu, Thượng Vũ đế cơ hồ quên mất thời gian, đột nhiên nghe được Cố Ngạn đang nói chuyện, thanh âm rất nhẹ, một chữ lại một chữ rơi xuống, như từng hạt mưa xâm nhập vào trong tai của Thượng Vũ đế.
“Sư phó, ngài trừng nói với đồ
nhi, người khác tốt với ta một phần, ta không nên
đáp lại người ta mười phần. Nhưng mà…”
Cố Ngạn nói xong dừng một chút, “Nhưng mà sư phó, Tông Hoài đối tốt với đồ nhi mười phần, đồ nhi nên làm cái gì bây giờ?”
Thượng Vũ đế có chút không rõ lời của Cố Ngạn, nhưng hai chân tựa như mọc rễ, như thế nào cũng không thể chuyển động một bước.
Hồi lâu,
hắn mới nghe thấy Cố Ngạn một lần nữa mở miệng.
Thanh âm
kia
không mê mang giống như vừa rồi, ngược lại mang theo một phần nhỏ quyết tuyệt không thể thấy, phảng phất trong đoạn thời gian này âm thầm ra một quyết định nào đó.
“Sư phó, đồ nhi bất trung bất nghĩa bất hiếu.”
Dứt lời, hắn nghe thấy âm thanh Cố Ngạn quỳ xuống, nghiêm túc dập đầu ba cái, mỗi một tiếng nặng nề nện trên mặt đất.
Y tiếp tục nói: “Sư phó hiểu rõ đồ nhi nhất, chắc chắn sẽ không trách tội đồ nhi đâu, đúng không.”
Cố Ngạn một mực quỳ không đứng dậy, tuy Thượng Vũ đế không rõ trong lòng Cố Ngạn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, nhưng nhất định không thoát khỏi liên
quan tới mình.
Nhìn người yêu quỳ gối trên
bùn đất ẩm ướt thật lâu không đứng dậy, vành mắt Thượng Vũ đế bất tri bất giác
ươnướt.
Đau lòng, lại hận chính mình vô năng.
Ban đêm Thượng Vũ đế phân phó tiểu Đa Tử chuẩn bị một cái bánh ngọt, tự mình đi đến cửa sổ nhìn người trước mặt.
Cố Ngạn quay đầu trông thấy Thượng Vũ đế đang bưng một cái chén bốc hơi nóng, vô thức mà hạ mắt.
Cố Ngạn khẽ mỉm cười, lại mang
theo
chút lưu luyến không hiểu, người thanh thanh lãnh lãnh lập tức toát ra nhu tình.
Thượng Vũ đế chịu không được mặt có chút nóng lên, múc một viên tôm bóc vỏ: “Bảo bảo,
ănchút đi.”
Cố Ngạn thuận
theo
tay Thượng Vũ đế nuốt vào, bánh ngọt cũng đã lập tức đưa tới, viên tôm bóc vỏ mềm mại trong miệng,
được ướp lưu hương, cộng thêm vài giọt dầu vừng, càng làm cho miệng lưỡi thấm vị, có khẩu vị hơn nhiều.
Cố Ngạn lại không ăn viên thứ hai, ngược lại một phát bắt lấy cổ áo Thượng Vũ đế, dùng sức kéo một cái, trên bụng xuất hiện một đường đỏ tươi, vết thương vừa mới khép miệng lại.
Thượng Vũ đế kinh hoảng mà kéo y phục lại, nhưng bị Cố Ngạn đoạt lấy không chút công sức.Cố Ngạn rủ xuống tầm mắt, Thượng Vũ đế không nhìn rõ ánh mắt của y, càng bối rối.
“Bệ hạ là đồ ngốc.”
Thượng Vũ đế chưa kịp phản ứng, đột nhiên bị Cố Ngạn ôm cổ,
hắn nhận ra bảo bảo nhà mình không giống ngày thường, thanh âm cơ hồ có chút bất ổn.
Có lẽ bởi vì hôm nay là ngày giỗ của người y kính trọng nhất,
người chưa bao giờ lộ ra bi thương như y bởi vậy trở nên đặc biệt yếu ớt.
Thượng Vũ đế mỉm cười vuốt lưng Cố Ngạn,
an
ủi bảo bối khẽ nói: “Không sao đâu, có trẫm ở đây, trẫm sẽ bảo hộ cho ngươi.”
Cố Ngạn trầm mặc không nói, ở phía sau Thượng Vũ đế bờ môi chậm rãi mím lại.
Đồ ngốc, rõ ràng là ta không bảo vệ tốt cho ngươi.
===
Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh,
bất tri bất giác liền đến lúc chia
tay.
Tổ ba người X Mai Trúc Cúc
một bả nước mắt nước mũi mà trông nhìn Cố Ngạn, bộ dáng
kiaphảng phất như là sinh ly tử biệt.
Cố Ngạn lúng túng nói: “Ngươi…
Các ngươi đừng như vậy, nếu các ngươi tới kinh thành,
ta sẽ xuất cung tới thăm các ngươi.”
Thượng Vũ đế vụиɠ ŧяộʍ nhéo
tay
hắn.
Tổ ba người vẫn nức nở không ngừng.
Cố Ngạn sửa lời nói: “Hoặc là, hoặc là các ngươi tiến cung đi, tuy trong cung cũng không có gì thú vị…”
“Được! Quyết định vậy nha!”
Ba người trăm miệng một lời ngắt ngang Cố Ngạn, cuối cùng tình thâm ý trọng mà từng người ôm y sau đó mới luyến tiếc rời đi.
“Haizz.”
Ngồi trên
xe
ngựa, Cố Ngạn khẽ thở dài.
Thượng Vũ đế nhíu mày, im lặng.
Lễ vật đều
đã
chuyển lên
xe
ngựa, mã phu đang chuẩn bị vung roi rời đi, đột nhiên một tiếng rung gầm trời chặn đứng động tác của hắn: “Chậm đã!”
Cố Ngạn sửng sốt, sau đó khóe mắt đuôi mày bắt đầu nhu hòa: “Xuân Xuân tới nữa à.”
Thượng Vũ đế trợn mắt.
Cố Ngạn vén rèm lên, nhảy ra, cười nhìn đại hán to lớn chạy như bay đến trước mặt, dừng lại, giơ
tay
lên xoa xoa đầu hắn.
Lưu Xuân
Lai
vẻ mặt hưởng thụ mà đỉnh đỉnh đầu, chỉ chốc lát sau khuôn mặt như đưa đám: “Ngươi, ngươi đừng đi có được hay không?”
Cố Ngạn thả
tay
xuống, lắc đầu.
Lưu Xuân
Lai
nước mắt đều muốn chảy ra: “Lão tử không muốn ngươi đi a.”
Cố Ngạn không biết tiếp lời như thế nào,
bị Lưu Xuân Lai một phát bắt được cánh
tay, thở phì phò: “Lão tử đợi ngươi hai mươi năm, ngươi như thế nào nói đi liền muốn đi rồi…”
Cố Ngạn nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó từ trong lòng móc ra cái màn thầu buổi sáng giấu kỹ, đưa cho hắn: “Có rảnh ta sẽ tới thăm ngươi.”
Lưu Xuân Lai nhìn tới cái bánh trắng bóc
kia
thì không nhịn được nữa, hán tử vạm vỡ lập tức khóc như mưa.
Cố Ngạn không biết làm sao mà cầm lấy cái bánh bao
kia, cầm cũng không phải, thu cũng không xong.
Lưu Xuân Lai hung hăng lau nước mắt hai cái, hai
tay
chùi chùi vào y phục, cẩn thận từng li từng tí mà tiếp nhận cái màn thầu nóng hổi kia, cảm động đến rối tinh rối mù.
“Làm mã tặc thì phải là một mã tặc tốt, không được khi dễ dân chúng bình thường.”
Lưu Xuân Lai nặng nề mà gật đầu: “Lão tử chưa bao giờ làm chuyện thương thiên hại lí!”
Cố Ngạn cười cười, Lưu Xuân Lai mở to mắt.
Cố Ngạn rút
tay
về, mặt mày cong cong nói: “Trở về đi, nghe lời.”
Lưu Xuân Lai nghe vậy, khó có thể che giấu bi thương, cúi đầu xuống có chút sợ hãi, thấy Cố Ngạn vẫn cười cười, tăng thêm lòng dũng cảm hùng hổ mà tiến lên đưa
tay
rắn chắc ôm y.
Cố Ngạn bị dọa kêu lên một tiếng, không đợi phản ứng kịp,
Lưu Xuân Lai chợt buông lỏng ra, thân né đi thật xa, vẫy
tay
đuổi y, nhỏ giọng nói: “Ngươi đi nhanh đi.”
Lưu Xuân Lai không quay đầu nhìn y, Cố Ngạn bất đắc dĩ xoay người lên xe ngựa, từ cửa sổ nhìn lại, tên kia vẫn còn vụиɠ ŧяộʍ đứng nghiêng mắt nhìn xe ngựa của hắn.
Thượng Vũ đế vươn
tay
buông rèm, che đi tầm mắt của Cố Ngạn.
Cố Ngạn không có phản kháng, quay đầu trông thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Thượng Vũ đế, mỉm cười, sau đó thỏa mãn mà trông thấy bệ hạ sinh ra hai giây hờn dỗi, sáp lại, cùng mình mười ngón tay đan xen.
Cố Ngạn đưa ánh mắt chuyển dời đến nội thất trong
xe
ngựa nho nhỏ, ánh mắt không còn một tia lưu luyến.
Từ lúc thành thân đến giờ, sau khi uống ‘Trường tương tư thủ’, hắn phải học được bóp chết hết thảy khả năng nguy hiểm uy hϊếp tới tương lai, đồng dạng phải học được đoạn tuyệt tất cả những điều không quả quyết.