🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit:
Ngũ Ngũ
“Công tử, Điện thí đã kết thúc.”
“Kết quả như thế nào?”
Thám hoa bảng nhãn đều là đệ tử của Lý đại học sĩ, chỉ có trạng nguyên Quan Tu Viễn là không có sư môn,
tuổi còn trẻ lại hay
hơn
người.”
“Quan Tu Viễn này có thân phận ra sao?”
Tuổi còn trẻ đã đỗ trạng nguyên, từ xưa đến nay không có mấy người.
“Chuyện này…
Tiểu Mai
vẫn chưa điều tra.”
Cố Ngạn khiêu mi: “Ngươi
chưa điều tra?”
“Ân.” Tiểu Mai nhi gật đầu, “Tuy không tra được thân phận cụ thể, nhưng tiểu Mai mới vừa liếc qua, có cảm giác Quan Tu Viễn này có chút quen mặt, nhưng tiểu Mai thật sự không biết rốt cuộc là người phương nào.”
“Quen mặt?”Cố Ngạn suy tư một lát, “Lựa thời điểm thích hợp, chúng ta đi gặp hắn.”
“Vâng, công tử.”
“Đúng rồi, trong nhà gần đây thế nào?”
“Công tử yên tâm, lão gia phu nhân
cùng đại thiếu gia đều rất khỏe, không có gì bất thường.”
“Mai
nhi, có phải ta quá lo lắng hay không?”
“Công tử nghĩ nhiều một chút cũng tốt.”
“Ân, gần đây Vũ Nhất đều ở bên Thanh Liên kia, nhưng phòng vệ bên bệ hạ không thể buông lỏng.”
“Tiểu Mai đã biết.”
Tiểu Mai dừng một chút, thật sự không thích dáng vẻ nhọc lòng của Cố Ngạn, khuyên nhủ, “Công tử đừng quá lo lắng, đều là chuyện thường tình, công tử đã làm rất tốt rồi.”
Cố Ngạn hiếm thấy tiểu Mai
nhi
nghiêm túc mà an ủi hắn, nhớ lại chính mình ấn một chưởng xuống thi thể tên thích khách kia, khẽ thở dài: “Nói cho cùng, ta không thể xuống tay với bệ hạ.”
===
Thượng Vũ đế đang triệu kiến tân trạng nguyên Quan Tu Viễn tại ngự
thư
phòng.
Lúc kỳ thi mới bắt đầu, Thượng Vũ đế đã chú ý tới Quan Tu Viễn này.
Không chỉ có phong thái bề ngoài, mà người này còn có thân hình cực cao, ở trong một đám người già khom lưng lại càng
vô cùngxuất chúng.
Đương nhiên, chỉ dựa và hai điểm này cũng không đủ thu hút sự chú ý của Thượng Vũ đế, không nói tới tài học, người đọc sách vô luận có bao nhiêu
kiến thức, tóm lại tâm khí có chút cao ngạo. Nhưng Quan Tu Viễn này tài học uyên bác, lại cung kính lễ phép, thái độ khiêm tốn, khiêm tốn đến nỗi…
Thượng Vũ đế cũng có chút không tin.
“Thần Quan Tu Viễn bái kiến bệ hạ.”
Quan Tu Viễn quỳ trên mặt đất.
“Bình thân ah, tiểu Đa Tử, ban ghế ngồi.”
“Tạ bệ hạ ban ân.”
“Tu Viễn không cần đa lễ.”
Thượng Vũ đế bắt đầu lôi kéo làm quen, trực tiếp gọi tên người ta.
Quả nhiên vẻ mặt Quan Tu Viễn sợ hãi, tựa hồ không biết ứng phó như thế nào.
Thượng Vũ đế mỉm cười lộ ra bảng hiệu hoàng gia,
hòa ái nói: “Tu Viễn là lần đầu tiến cung ah, cảm giác đối với hoàng cung thế nào?”
“Thần sơ suất, thần hôm nay toàn tâm đặt ở Điện thí, cũng không kịp quan sát cẩn thận hoàng cung, thần không dám miêu tả lung
tung, thỉnh bệ hạ thứ tội.”
Thượng Vũ
đế thấy hắn không phải là kẻ lời lẽ ba hoa, trong mắt nhiều thêm vài phần thưởng thức: “Ngươi không cần khẩn trương như thế, hôm nay ngươi chính là trạng nguyên
lang, trẻ tuổi, bộ dáng cũng đẹp mắt, nếu trẫm có nữ nhi liền gả cho ngươi.”
Câu này càng làm Quan Tu Viễn khẩn trương hơn.
Thượng Vũ đế cười nói: “Hôm nay Tu Viễn sẽ dùng bữa với trẫm ah, giang sơn của trẫm về sau còn dựa vào thế hệ các ngươi nhiều hơn.”
“Tạ bệ hạ, thần sẽ cúc cung tận tụy đến chết mới thôi.”
Thượng Vũ đế cảm thấy hài lòng mà đưa ra kết luận: quả đúng là con mọt sách.
Dùng bữa xong Thượng Vũ đế cho Quan Tu Viễn rời đi, sắc trời đã hoàn toàn tối xuống, may mà không gọi thám hoa bảng nhãn tới, nghĩ đến hai vị đệ tử của Lý đại học sĩ kia, Thượng Vũ đế bỗng nhiên rùng mình một cái.
Hết bị mấy lão già dạy dỗ còn tới bị đệ tử
của bọn họ phụ tá, Thượng Vũ đế cảm giác được con đường đế vương của mình vô cùng mờ mịt.
“Ah…”
Thượng Vũ đế nhân lúc không có ai bên cạnh, nhịn không được dựa vào ghế duỗi cái lưng nhức mỏi, miệng ngáp to đến nỗi có thể nhét vào một quả trứng gà.
Qua trận bận bịu này thì tốt rồi, có thể dành chút thời gian đi du lịch cùng Cố Ngạn, nghĩ như vậy, gương mặt mệt mỏi của Thượng Vũ đế vụиɠ ŧяộʍ lộ vẻ tươi cười.
Thượng Vũ đế đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Tiểu Đa Tử.”
“Có nô tài.”
“Cảnh nhi bên kia gần đây thế nào?”
“Cố công tử vẫn đang dạy võ cho điện hạ, điện hạ đã nắm được cơ bản, có thể cùng Cố công tử trái phải đỡ được mười chiêu.”
“Vậy sao?
Ngươi còn biết gì nữa, nói nghe một chút.”
“Điện hạ tựa hồ rất có thiện cảm với Cố công tử, bình thường lúc rảnh rỗi sẽ đến cung Tam Lý tìm Cố công tử.”
“Trẫm cũng thường nghe Cố Ngạn bảo bảo nói, Cảnh nhi hình như luôn phát cho hắn kẹo đường gì đó.”
“…
Cố công tử luôn đối xử với mọi người rất tốt, khó có người không thích Cố công tử.”
Thượng Vũ đế rất thích có người khen ngợi bảo bảo nhà hắn như vậy, vểnh cái đuôi lên: “Hừ, tất nhiên tốt rồi.”
“Cố công tử đối với bệ hạ không giống như vậy.”Tiểu Đa Tử cũng ngẫu nhiên sẽ tâng bốc một phen.
Thượng Vũ đế nắm được điểm chính: “Người nói Cảnh nhi thường đến cung Tam Lý, sao trẫm chưa lần nào gặp qua?”
“Bệ hạ mỗi ngày đến đều rất muộn, khi đó thái tử điện hạ đã hồi cung.”
“…”
“Bệ hạ đừng nghĩ quá nhiều, ngày mai bệ hạ có thể ghé sớm, sẽ trông thấy điện hạ thôi.”
Thượng Vũ đế không có trả lời, hồi lâu thở dài, nói: “Aiz, tiểu Đa Tử…”
“Có nô tài.”
“Tiểu Đa Tử, ngươi ở bên cạnh trẫm chắc hơn mười năm rồi.”
Tiểu Đa Tử không hiểu
vì sao
Thượng Vũ đế đột nhiên chuyển hướng câu chuyện, nhưng vẫn nhanh chóng đón: “Vâng, bệ hạ.”
“Coi như ngươi lớn lên cùng trẫm rồi, trẫm là nói thật lòng, trên đời này người trẫm tín nhiệm nhất là ngươi.”
“Nô tài…”
“Ngươi không cần nói tạ ơn hay mấy lời thừa thải.”
Thượng Vũ đế cắt ngang hắn, “Cho nên, ngươi nói thật với trẫm, trẫm sẽ không phạt ngươi.”
“Bệ hạ mời nói.”
“Trẫm yêu mến Cố Ngạn, rốt cuộc ngươi thấy thế nào?”
Tiểu Đa Tử ít
khi do
dự, nói: “Nô tài vẫn luôn xem bệ hạ…”
Miệng lưỡi bình thường khua môi múa mép của tiểu Đa tử đột nhiên dừng lại.
“Nói tiếp.”
“Vẫn luôn xem bệ hạ là người thân.”
Gương mặt căng cứng của Thượng Vũ đế giãn ra, mỉm cười, lắc đầu nói: “Tiểu Đa Tử ah tiểu Đa Tử, ngươi nói nếu ông trời không sắp đặt ngươi ở bên cạnh trẫm, trẫm phải làm sao bây giờ…”
Thượng Vũ đế hừ cười một tiếng, lại nhớ tới nguyên do chính: “Tiểu Đa Tử, trẫm biết trẫm không xứng với chức danh phụ thân.”
“Bệ hạ ngài nghĩ nhiều rồi.”
Thượng Vũ đế đột nhiên
tia
ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm vào tiểu Đa Tử, trên mặt không còn một chút vui cười: “Nghĩ nhiều, tâm tư của ngươi cũng không phải trẫm không hoàn toàn nắm rõ.
Trẫm đã từng nghĩ tới rất nhiều, nhưng mà mỗi lần nghĩ đến ngươi ở bên cạnh trẫm nhiều năm như vậy, trẫm rốt cuộc không hạ thủ được.”
“Bệ hạ…”
“Nhưng mà hiện tại trẫm cảm thấy, ngươi muốn làm gì thì làm đi, có thể nhiều hơn một người đối tốt với Cảnh nhi
cũng được, trẫm không ngăn cản ngươi.”
“…”
Tiểu Đa Tử lần đầu tiên nói không nên lời.
“Tại sao không nói gì?”
Thượng Vũ đế thấy không quen.
“Tạ… Tạ bệ hạ…”
“Ngươi khóc cái gì?”
Thượng Vũ đế không còn chút thương cảm nào.
“Nô tài đáng chết…”
Thượng Vũ đế rất không có lương tâm mà nở nụ cười: “Đã rất lâu chưa thấy bộ dạng này của ngươi, từ lúc ngươi lớn lên đã mang
theo
vẻ mặt nô tài, trẫm nhìn mà thấy
chán.”
“Nô tài đáng chết…”
Thượng Vũ đế ghét bỏ nói: “Nhìn xem, bây giờ miệng cũng ngươi cũng đần rồi.”
“…”
Tiểu Đa Tử không dám nói tiếp.
Thượng Vũ đế cười thở dài một hơi: “Cũng chỉ có chuyện liên quan tới Cảnh nhi ngươi mới trở nên như vậy.
Bất quá trẫm nói cho ngươi biết, Cảnh nhi mới mười hai, cái gì cũng không hiểu.”
“Nô tài hiểu rõ… Nô tài không cầu gì hết…”
Thượng Vũ đế cau mày nói: “Được rồi, ngươi đừng khóc sướt mướt nữa, nhìn rất quái.”
“Vâng.”
Tiểu Đa Tử lập tức
thu
lại nghẹn ngào.
“Ngươi nghĩ kế cho trẫm, trẫm không muốn nhìn thấy sau này Cảnh nhi với Cố Ngạn bảo bảo gạt bỏ trẫm qua một bên.”
Tiểu Đa Tử lau nước mắt xong lại trở về là tiểu Đa Tử lanh lợi
kia: “Bệ hạ có thể cho thái tử điện hạ cải trang đi theo ra bên ngoài.”
“Tiểu Đa Tử, ngươi đi phủ nội vụ lĩnh thưởng.”