Chương 12: Khúc khiêu vũ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngũ NgũSủng Thượng Quân Hạ - Chương 12: Khúc khiêu vũ“Luận võ?”

Cố Ngạn quan sát Thanh Liên, lộ ra thần sắc khó xử.

“Như thế nào?

Ngươi không dám sao?”

“…” Cố Ngạn đang suy nghĩ phải nói như thế nào mới không đả kích tới kiêu ngạo của y, Thanh Liên không có chút nội lực nào, Cố Ngạn cảm thấy cho dù mình thắng cũng thắng người không có võ, không phải chuyện quân tử nên làm.

“Có gì phải sợ, không phải ngươi chính là đệ nhất nam sủng nước Đại

An

này sao?

Chỉ việc nhỏ ấy há có thể làm khó Cố công tử.”

“Thanh Liên…” Cố Ngạn do do dự dự nói, “Việc gì mà phải cùng ta so cao thấp, ngươi rất lợi hại, ta tự nhận không sánh bằng ngươi.”

Thanh Liên nghe vậy, ngạo khí vốn có trên mặt lập tức chìm xuống, dường như rất bị vũ nhục, ngữ khí nói chuyện bắt đầu lắp bắp: “Ngươi… Ngươi… Ta mới không cần ngươi bố thí thắng lợi!

Không nghĩ tới Cố công tử lại là loại người này, Thanh Liên thụ giáo!”

Cố Ngạn thấy Thanh Liên lại bắt đầu phát giận, không biết

nên

làm thế nào cho phải,

gượng gạo mà nói sang chuyện khác: “Tiểu Mai, pha cho Liên công tử một ấm trà, Liên công tử khát rồi.”

“Ai khát!”

Cố Ngạn bất đắc dĩ nói: “Liên Liên, ta không muốn tranh giành với ngươi cái gì.”

“Thanh Liên cũng không muốn so kỳ nghệ với Cố công tử, Cố công tử mời Thanh Liên đánh cờ, Thanh Liên có từng từ chối câu nào không?”

“…”

Nói như vậy thật có lý, Cố Ngạn không phản bác được.

“Đến lúc đó chúng ta mời bệ hạ tới định đoạt, nhìn xem ai mới là đệ nhất nam sủng.”

Thanh Liên rất phối hợp mà lấy thân phận nam sủng còn chưa làm ngày nào ra cược.

Chỉ riêng việc mời Thượng vũ đế đến ngược lại đã đánh tan băn khoăn của Cố Ngạn, Cố Ngạn sau nửa ngày trầm ngâm: “Bệ hạ ngày thường rất bận rộn, sẽ không có thời gian đến tham dự loại chuyện nhỏ nhặt này.”

Thanh Liên như đang nghe được chuyện cười lớn lắm: “Cái

quốc gia lớn như vậy, bệ hạ chỉ sủng ái một người, để cho hắn làm trọng tài không phải chỉ cần một câu nói của ngươi là xong sao.”

Chẳng ngờ Cố Ngạn nghe xong lời này, đáy mắt vô tình hiện ra một

tia

mờ mịt cùng thất vọng vô cớ, tự giễu nói: “Cố Ngạn

nào

có năng lực nắm giữ hoàng đế Đại An.”

Thanh Liên quan sát lúc Cố Ngạn

nói ra lời này trên mặt không cách nào che dấu

được vẻ

cô đơn, biểu hiện không giống giả vờ bi thương

kia

rơi vào mắt Thanh Liên.

Cố Ngạn mi mục tuấn lãng, lúc cười rộ lên như được tắm gió xuân, hôm nay thần sắc buồn bã, rõ ràng như một con thú bị thương, làm cho người khác đau lòng không thôi.

Bị thương cảm của Cố Ngạn bao phủ, trong lòng Thanh Liên lại nổi lên một trận chua xót.

Lúc này Thanh Liên mới nghĩ đến vô luận Cố Ngạn có cười tiêu sái đến đâu, ở trong cung thì làm sao có thể nhàn nhã tự tại được, bản thân

hắncũng là một nam nhân đường đường chính chính.

Huống hồ Cố Ngạn không giống với mình từ khi sinh ra đã là con hát thấp hèn, hắn đã từng là nhi tử của thừa tướng nước Tây Hạng, là Lan công tử trong lòng của hàng vạn nữ tử, hiện tại bị bắt làm một nam sủng… Bề ngoài

nhàn nhã sung sướиɠ, trên thực tế không biết một mình nuốt bao nhiêu nước mắt chua xót. Thanh Liên nghĩ như vậy, chút địch ý đối với Cố Ngạn dần dần tan thành mây khói, aiz, đều đáng thương như nhau, hôm nay Cố Ngạn còn có thể chuyện trò vui vẻ, Thanh Liên không khỏi nổi lên sự đồng cảm.

Tâm tư Thanh Liên ngàn hồi bách chuyển, Cố Ngạn nào đâu biết thói quen than khổ của mình lại dẫn tới sự đồng tình không thôi của Thanh Liên, chứng kiến đôi mắt hẹp dài của Thanh Liên ngấn nước, Cố Ngạn bị dọa rồi, luống cuống tay chân giải thích: “Ngươi, ngươi đừng khóc ah, ta kêu bệ hạ tới là được, bệ hạ rất dễ nói chuyện, chuyện ta yêu cầu nhất định bệ hạ sẽ đáp ứng.”

Lời này Thanh Liên nghe vào

tai

lại thành giấu đầu hở đuôi, hắn dậm chân hận Cố Ngạn yếu đuối: “Ngươi làm gì thế! Vận mệnh đã

an

bài ngươi như vậy, ngươi phải tiếp nhận nó!

Không tiếp nhận được thì phải đấu tranh!”

Cố Ngạn hoàn toàn không biết Thanh Liên đang nói cái gì, chỉ hùa

theo

hắn: “Được rồi được rồi.”

Thanh Liên suy nghĩ rất nhiều, hồi lâu rốt cuộc đã phát tiết xong, hung hăng mà đem nước mắt lau sạch: “Ngươi đừng tưởng rằng chỉ

dùng một câu nói là có thể

lay

động bội ước của ta, ta sẽ không đồng ý đấy!

Ngươi đã nói sẽ mời bệ hạ, như vậy ba ngày sau chúng ta gặp lại, ngươi nên chuẩn bị cho tốt.”

Cố Ngạn hoàn toàn không dám nhiều lời: “Được, ngươi đi chậm một chút.”

====

Thượng Vũ đế cảm thấy rất mới lạ, nam sủng vô tư vô lự nhà mình vậy mà hiện tại trên mặt lại lộ ra thần sắc…

Sầu tư?”

Thượng Vũ đế đi qua nắm

tay

hắn, có chút bận tâm: “Cố Ngạn bảo bảo, ngươi làm sao vậy?”

“Suy nghĩ chút chuyện.”

“Nghĩ chuyện gì?”

“Thanh Liên.”

Thượng Vũ đế cau mày: “Thanh Liên nào?

Ngươi mới tuyển nha hoàn?”

Cố Ngạn nghi

hoặc hỏi: “Bệ hạ không biết Thanh Liên sao?”

“Hình như có chút quen

tai…

Tiểu Đa Tử, Thanh Liên là người phương nào?”

“Thanh Liên công tử là người khiêu vũ tại thọ yến của bệ hạ, về sau bệ hạ lại ở ngự hoa viên vô tình gặp được vị công tử

kia.”

“Nha…”

Nói như vậy Thượng Vũ đế liền nhớ ra, bất quá càng nghĩ càng không đúng, quay đầu nhìn nam sủng nhà hắn, “Tại sao ngươi lại biết tên Thanh Liên kia?”

“Hắn…”

Cố Ngạn còn chưa nói ra chữ thứ hai, Thượng Vũ đế liền đánh gãy lời hắn, ánh mắt tàn khốc: “Hắn tới gây phiền toái cho ngươi? Ta biết ngay là hắn

không phải đèn đã cạn dầu, vốn thấy hắn đáng thương nên chừa cho hắn một con đường, không nghĩ tới hắn như vậy mà không biết tốt xấu.”

Thượng Vũ đế tới

ăn

dấm chua cũng thật có phong phạm đế vương, Cố Ngạn thiếu chút nữa chen miệng vào không lọt, vội vàng nói: “Bệ hạ bình tĩnh, Thanh Liên là bằng hữu của ta.”

Thượng Vũ đế khó chịu ah, Cố Ngạn bảo bảo đang nói giúp ngoại nhân!

“Trẫm sẽ không bỏ qua cho tên Thanh Liên này!”

“Tông Hoài, ngươi lại tùy hứng rồi…”

Cố Ngạn phàn nàn nói.

Thượng Vũ đế cũng hiểu được câu

kia

vừa mới nói ra

rất ấu trĩ, vội vàng tìm bậc thang đi xuống. Cố Ngạn thấy vẻ mặt quẫn bách của Thượng Vũ đế, cười cười, hôn hoàng thượng một cái, nói: “Xin nhờ bệ hạ một chuyện.”

Thượng Vũ đế đúng là không có cốt khí của hoàng đế, trong chớp mắt sắc mặt trở nên mềm nhũn, tuy ngữ khí vẫn có chút cứng nhắc: “Ngươi nói đi, lần nào ngươi yêu cầu mà trẫm không đáp ứng đâu.”

Cố Ngạn cười nói: “Ta biết bệ hạ rất tốt với ta.”

“…”

Thượng Vũ đế thẹn thùng.

“Thanh Liên mời ta ba ngày sau luận võ với hắn, thỉnh bệ hạ làm trọng tài.”

“Ngươi nói con hát Thanh Liên kia?

Luận võ với ngươi?”

Thượng Vũ đế tưởng mình nghe lầm.

Cố Ngạn cũng xấu hổ: “Hắn nói xong liền khóc, ta không có biện pháp từ chối hắn.

Thanh Liên giống như một tiểu hài tử,

chuyện ta biết võ bệ hạ không cần phải lo lắng quá mức.”

“Hắn luận võ với ngươi làm gì?

Muốn

ăn

đòn?”

Thượng Vũ đế vẫn không nghĩ ra mục đích của Thanh Liên là gì.

Mặt Cố Ngạn đầy nghi hoặc: “Ta cũng vừa mới nghĩ chuyện này, nhưng vẫn nghĩ không ra, bất quá đến lúc đó bệ hạ phải thiên vị hắn một chút, Thanh Liên lòng tự trọng rất cao, sợ là thua sẽ đi tự tử.”

“Ngươi ngược lại rất che chở cho tên Thanh Liên kia à nha…”

Cố Ngạn mỉm cười, ôm Thượng Vũ đế nằm trên giường, còn mình nằm bên ngoài, vụng về

anủi: “Bệ hạ đừng ghen.”

“Hừ…”

====

Dù cho nắm chắc vũ nghệ của mình mười phần, Thanh Liên cũng không dám xem thường chút nào.Tuy Cố Ngạn thoạt nhìn là bộ dáng cái gì cũng không biết, nhưng với tư cách là một đệ nhất nam sủng — tài múa, hắn tin tưởng y không có khả năng không tinh thông.

Ngay tại lúc Thanh Liên giành giật từng giây mà luyện tập vũ khúc, thì Cố Ngạn

vừa ngáp vừa suy nghĩ rốt cuộc là nên mang kiếm hay không mang đây.

Tới hạn cuộc chiến nam sủng, Cố Ngạn rốt cuộc vẫn quyết định mang

theo

bội kiếm của mình, cho dù không dùng, treo bên hông cũng là một loại khí thế.

Cố Ngạn hiếm khi thức dậy còn sớm hơn Thượng Vũ đế, lục

tung

tìm kiếm một bộ y phục, khoác lên người.

Thượng Vũ đế nằm trên giường, chống đầu nhìn Cố Ngạn,

khóe miệng vui vẻ không kìm nén nổi, bảo bảo nhà hắn đang làm cái gì ah.

Chỉ thấy Cố Ngạn thuần thục lấy ra một bộ võ phục, quần rộng thùng thình, ống tay áo ống quần bó chặt, bên hông mang thắt lưng đỏ rực, trên đầu quấn một vòng khăn đỏ.

Trong chớp mắt, hình tượng mãnh phu giống như miêu tả sống sờ sờ đi ra, nếu có tảng đá ở đây ước chừng trong một giây là có thể đập nát.

Cố Ngạn đứng thẳng

lưng, diện mạo bất phàm, ngày thường Thượng Vũ đế có thói quen xem Cố Ngạn là nam sủng ôn nhuận trong nhà, hôm nay khoác lên trang phục này làm cho Cố Ngạn phát ra từng đợt khí khái nam tử, Thượng Vũ đế không khỏi có chút không được tự nhiên mà cảm thấy,

nam nhân của trẫm thật là tuấn tú.

Cố Ngạn làm việc gì cũng không quên trưng cầu ý kiến của Thượng Vũ đế: “Bệ hạ, thấy thế nào?”

Y phục quá xấu, nhưng là bởi vì Cố Ngạn bảo bảo cho nên đồ mục nát cũng hóa thành đồ tốt, Thượng Vũ đế bảo đảm đáp: “Không có gì trở ngại.”

Cố Ngạn nhe răng cười cười, treo bên hông thanh bội kiếm, xoay một vòng trước gương đồng, coi như thỏa mãn.

Thượng Vũ đế dời mắt xuống, tâm niệm vừa động, ra vẻ lơ đãng hỏi: “Luận võ còn

đeo

ngọc bội làm gì?”

Cố Ngạn cầm ngọc bội lên nói: “Không có gì bất tiện, không mang

theo

không quen.”

Thượng Vũ đế dụi đầu vào trong chăn, cười trộm như trẻ con.

===

Ở trước mặt nam sủng nhà mình thì không phòng bị, chỉ cần có một người ngoài xuất hiện, Thượng Vũ đế lại là hoàng đế uy nghiêm bễ nghễ.

Vừa thấy Thượng Vũ đế, Thanh Liên liền thu liễm lại hình tượng nhe răng trợn mắt trước Cố Ngạn, hóa thành một nhánh liễu đầu cành, mềm mại mảnh mai, lắc lư theo gió.

“Nô tài Thanh Liên, bái kiến bệ hạ, thái tử điện hạ, Cố công tử, Từ công công.”

“Miễn lễ ah.”

Thượng Vũ đế hào phóng ban thưởng ngồi cho Thanh Liên,

“Cố Ngạn nói ngươi muốn tỷ thí với hắn, còn mời trẫm đến phân xử, có việc này không?”

“Đúng vậy.”

Lúc này Thanh Liên mới đem ánh mắt phóng tới trên người Cố Ngạn, suýt chút nữa mất phong thái trước mặt hoàng thượng, tên này rốt cuộc đang mặc cái quỷ gì đây!

Cố Ngạn cũng khó hiểu mà nhìn qua Thanh Liên, nếu luận võ,

ăn

mặc gọn gàng thoải mái mới là

điều

quan trọng, Thanh Liên tay trái tay phải thướt tha, trên đầu cài ba cây trâm,

vạt áo lụa mỏng manh, hay là hắn muốn tỷ thí nhu công?

Cố Ngạn cảm thấy rùng mình, công phu Tây Hạng dùng lực là chính, nhu công đích thực là khắc tinh của hắn.

Trận so võ này chỉ là tùy tiện nói ra, cho nên cử hành luôn tại cung Tam Lý, chỉ tùy ý dựng một cái bục.

Nói là trận đấu, kỳ thật chỉ có năm người, thái tử điện hạ đến



vì sư phó của hắn.

Thượng Vũ đế nói vài câu hình thức, tỷ thí liền chính thức bắt đầu.

Cố Ngạn đứng giữa đài, đã xong phần chuẩn bị, lại thấy Thanh Liên cầm hai tờ giấy nhỏ hướng hắn đi tới.

“Đây là cái gì?”

“Vì mục đích công bằng, nô tài chuẩn bị thăm bốc để quyết định thứ tự xuất trận, Cố công tử xin mời.”

Thanh Liên duỗi

tay

về phía trước, nói như điều đương nhiên.

Cố Ngạn đưa

tay

gãi gãi đầu, không hiểu cho lắm.

Ba vị bên

kia

cũng có chút khó hiểu.

Cố Ngạn lúng túng nói: “Phải cùng đấu chứ, tách ra làm sao thi?”

Sự khinh miệt của Thanh Liên đối với Cố Ngạn nâng lên một tầm cao mới: “Cố công tử

chưa từng so vũ sao?

Nào có đạo lý cùng sân khấu?”

Cố Ngạn sững sờ tại chỗ.

Thượng Vũ đế mở to hai mắt.

Tiểu thái tử mặt tĩnh như nước.

Trong bốn người cuối cùng cũng có một người thông minh, tiểu Đa Tử ©υиɠ kính khom lưng, ở bên

tai

Thượng Vũ đế nói nhỏ một câu.

Thượng Vũ đế khẽ giật mình, cảm thấy chuyện này Cố Ngạn nhà hắn chắc chắn làm được, nói: “Cố Ngạn, ngươi tới đây, trẫm có lời muốn nói với ngươi.”

Hoàng thượng mở miệng nên dĩ nhiên Thanh Liên không dám dị nghị, Cố Ngạn đi đến bên cạnh Thượng Vũ đế, Thượng Vũ đế còn chưa kịp mở miệng, hắn liền nhỏ giọng oán trách một câu: “Thanh Liên đây là đang muốn làm gì?”

Thượng Vũ đế không nhịn được cười, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nói: “Thanh Liên là muốn so vũ với ngươi, là khiêu vũ, chứ không phải so công phu.”

“Ah.”

Cố Ngạn há to mồm.

Thượng Vũ đế đắc ý nhìn hắn cười: “Cái này xem ngươi giải quyết thế nào ah.”

“…”

Cố Ngạn ngơ ngác mà nhìn qua Thượng vũ đế.

“Giờ sao đây?

Muốn trẫm giải quyết giúp ngươi không?

Ngươi lúc nào cũng ỷ lại trẫm.”

Thượng Vũ đế vô cùng đắc chí.

Cố Ngạn một

tay

đè chặt vai Thượng Vũ đế, trịnh trọng nói: “Bệ hạ,

ngài ngàn lần không được vạch trần chân tướng.”

Cố Ngạn nhìn thoáng qua cành liễu Thanh Liên, nói: “Nếu như Thanh Liên vì tức mà ngất xỉu thì rất phiền toái.”

“Vậy là ngươi muốn so?”

Cố Ngạn cắn răng, quyết định: “Chỉ là khiêu vũ thôi mà.”

Thượng Vũ đế một mực sợ Thanh Liên thấy, thừa dịp Thanh Liên ở trên đài quay lưng về phía hắn, vụиɠ ŧяộʍ móc móc lỗ

tai, xác nhận vừa rồi hắn quả thực không có nghe lầm.

Tuy lúc thọ yến không có ấn tượng tốt

lắm

với Thanh Liên, nhưng không thể không thừa nhận là hắn quá mức xuất chúng, Thượng Vũ đế nghĩ cho dù có hơn một trăm người cũng không thể so được với hắn.

Cành liễu Thanh Liên không hổ là xuất thân từ con hát, từ nhỏ đã tập múa, khung xương cực kỳ dẻo

dai. Tay áo vung lên, mị nhãn liếc qua, chân nhấc

khỏi

đỉnh đầu, mông hạ xuống đầy phong tình vạn chủng, ba người nhìn thấy đều tập trung thưởng thức, chỉ có Cố Ngạn thấy kinh hồn bạt vía, sợ Thanh Liên bị trật eo, liên tục nghĩ thầm Thanh Liên quả thật là một hài tử không làm người khác bớt lo được.

Thanh Liên múa không dài, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác chưa thỏa mãn.

Thanh Liên cảm thấy hắn chính là vì sân khấu mà sinh ra, một khi lên đài so với lúc luyện tập bình thường còn múa tốt hơn gấp bội.

Thanh Liên ngẩng cao đầu, mang

theo

sự cao ngạo mà uốn éo đi xuống, ánh mắt đầy vẻ tự kiêu làm cho Cố Ngạn tiếp ứng không nổi.

Cố Ngạn thật sự có chút mặc cảm, nhưng không phải là vì muốn giữ gìn mặt mũi cho Thanh Liên, mà là vì hắn tuyệt đối chưa bao giờ tưởng tượng có một ngày hắn ở trước mặt người kháchiến vũ.

Thanh Liên lướt qua người Cố Ngạn, dốc sức liều mạng ngẩng cao đầu cũng không cách nào nhìn thẳng Cố Ngạn, nhưng khí thế tuyệt đối cường đại: “Cố công tử, xin mời.”

Cố Ngạn gật đầu, tiến lên một bước, còn nhẹ

gật

đầu với Thượng Vũ đế: “Bệ hạ, Cố Ngạn có một thỉnh cầu.”

“Cứ nói đi.”

“Cố Ngạn khẩn cầu tiểu Mai

nhi

tấu nhạc cho ta.”

“Được.”

Đang nằm ngáy o o… Tiểu Mai

nhi

đột nhiên bị người ta gọi ra ngoài, vừa ra ngoài đã bị công tử nhà mình nắm lại, công tử nhà mình bộ dáng khẩn trương, nói: “Tiểu Mai, lát nữa ta muốn nhảy một đoạn hắc vũ, ngươi giúp ta tấu nhạc.”

Tiểu Mai

nhi

kinh ngạc nói: “Công tử ngươi nhảy bài gì?”

“Nhiều bài

như vậy, ngươi nhớ rõ hết sao?”

“Mai

nhi

nắm rõ trong lòng bàn tay.” Tiểu Mai

nhi

ngẩng đầu ưỡn ngực, hăng hái.

Đúng là rất có khí thế, Cố Ngạn rất hài lòng, cùng tiểu Mai

nhi

tiến lên đài, hai tay ôm quyền hướng dưới đài nói: “Mang đến một đoạn múa được lưu truyền rộng rãi

trong dân gian Tây Hạng.”

Thượng Vũ đế vỗ

tay.

Cố Ngạn thần sắc nghiêm túc, hai chân đột nhiên dang rộng, ngồi xổm đúng tiêu chuẩn trung bình tấn, ngửa đầu hét lớn một tiếng: “Hây!”

Toàn bộ ngơ ngẩn.

“Ha…” Tiểu Mai

nhi

tiếp.

“Hây!

Ha! Hây! Ha! Hây! Ha!”

Âm nhạc vang lên.

Cố Ngạn nâng hai tay trước ngực, giống như quay quanh một vòng tròn cực lớn, theo khúc hát của tiểu Mai nhi trái phải lắc lư thân thể, lúc nâng chân trái lúc nâng chân phải, lúc nâng tay trái lúc nâng tay phải, động tác tuy đơn giản lại mang khí khái nam nhân, hào sảng vô cùng.

“Hây hây ha!

Hây hây ha!

Hây hây hô!”

Âm nhạc nhanh hơn, Cố Ngạn sửa

tay

thành tư thế giữ cương ngựa, cao thấp có tiết tấu mà vung vẫy, hai chân bên dưới giống như

dáng ngựa chạy băng băng.

Cố Ngạn nhảy lên mạnh mẽ hữu lực, tựa

như chạy xa vạn dặm.

Uống rượu, cưỡi ngựa,

ăn

thịt, đấu vật… Mỗi một hoạt động yêu thích của dân gian Tây Hạng đều được Cố Ngạn dùng vũ dạo mà hiện ra trước mặt mọi người, rất sống động,

phảng phất có thể trông thấy cảnh tượng dân chúng Tây Hạng khiêu vũ hào phóng cỡ nào.

“Hây ha!”

“Hây ha!”

Một chủ một tớ đồng thanh hò hét, dùng hai tiếng hây ha xuyên thấu mây xanh để kết thúc màn vũ đạo.

Dưới đài một mảnh yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.

*Lời Ngũ Ngũ: Có ai đang đọc truyện k vại ~ Hãy comt một chấm để tui biết có tồn tại đi ^^