"Hừ, lễ tiến cung gì gì đó, khỏi đi cũng biết rất nhàm chán."
Thật ư, ở đó toàn mấy nàng xinh như hoa mà.
"Con không hiểu đâu, những tú nữ đó là thiên kim của các quan lại trong triều, tiến cung nhằm mục đích gì ai cũng hiểu rõ, chỉ là ta sẽ không để điều đó xảy ra đâu. Ta chỉ cho phép hậu cung này là của con dâu tương lai của ta thôi. Nếu tiểu Nam là người là tốt rồi, ta sẽ chấm ngươi đó, haha"
Khụ khụ, mình sắp thành người -.-, không lẽ nào...
Trong cung hôm nay rất náo nhiệt, đó là bởi vì hôm nay là lễ tiến cung của các tú nữ. Từ trong ra ngoài đều giăng đèn, giăng hoa đỏ rực cả hoàng cung. Khinh Duật Phàm nhìn đau cả con mắt, hắn rất không thích nghi lễ này, nhưng vì mới lên ngôi không bao lâu nên đành phải nhẫn nhịn, tới 1 lúc nào đó ta sẽ phế hết.
Nam Yên suốt ngày nhốn nháo nay lại đặc biệt im lặng. Nàng cũng không biết vì sao lại buồn như vậy, có hỷ là vui mà nhưng nàng vui không nổi, thở dài thở ngắn. Hành động này bị thái hậu bắt gặp, cứ tưởng nó ốm đau gì đi gọi thái y nhưng không có vấn đề gì cả, ruốt cuộc là sao đây?
Khinh Duật Phàm thì không thấy được, bởi vì Nam Yên trốn hắn cả ngày nay làm hắn phát điên lên khi nghe mẫu hậu nói Yên nhi bị gì đó trông buồn lắm. Tới khi tìm được nó là ở dưới gầm long sàn
"Yên nhi, ngươi thế nào rồi, mẫu hậu nói ngươi không khỏe?"
Không phải đâu, là tại ngươi đó. Nam Yên lắc đầu.
"Không phải ngươi buồn vì ta đó chứ?"
Giật mình, sao ngươi lại biết.
"Vì hôm nay ta lập phi sao?"
Thẩn thờ trong giây lát rồi gật đầu.
"Haha, ngươi sao lại ích kỷ như vậy, ta có lập phi đi chăng nữa ngươi cũng ở bên ta mà"
Ngươi không hiểu, ngươi vốn dĩ không hiểu. Nam Yên xù lông lên giận.
"Ngoan, Yên nhi không giận nữa, lát có đồ ăn ngon cho ngươi ăn"
Ta đây không thèm, bổn tiên nữ ta từng quậy cấp 1 trên thiên đình mà ở đây bó tay bó chân ngồi rầu như vậy sao. Haha, ta đã nghĩ ra rồi, tối nay ta không quậy long trời lở đất không phải Nam Yên.
Thấy mắt nó sáng lên tưởng đã lấy được thức ăn ra dụ nó hết giận, ai ngờ đâu đó sẽ là 1 âm mưu "trong sáng" sẽ làm đau cả đầu của hắn.
Trời chập tối, đèn l*иg đỏ đã bắt đầu được thắp sáng, đẹp như lễ hội. Các quan thượng khách bắt đầu vào vị trí ngồi của mình, các cung nữ thái giám tới lui bận ngập đầu.
Tại Càng Thanh cung
"Hoàng thượng, mời người thay đồ"
Không ngờ khi thay xong, hắn đã suất nay còn suất hơn, aa, long bào đỏ rực thêu rồng vàng, kim quan rực rỡ trên đầu, thấy cảnh này ta hận không xé rách cái áo của hắn cho hắn khỏi đi, hừ, muốn cưới nhiều vợ, nằm mơ đi. Nam Yên không thể không thừa nhận nàng ghen tị, bởi vì nàng đã thích hắn, thích từ khi nào nàng cũng không biết. Từ khi xác định, nàng đã tưởng khi thành người rồi sẽ quyến rũ hắn, ai ngờ hắn không biết điều, hôm nay đi cưới vợ, mà không phải 1 mà là nhiều người. Ngươi giỏi lắm, cứ chờ đó ta sẽ trả thù.
"Yên nhi, đi nào"
Khinh Duật Phàm đưa tay ra bế nó nhưng không ngờ nó chạy đâu mất còn viết ra mấy chữ:
ngươi tự mà đi, ta không rảnh,.
Thật hết cách với nó, tâm tình bất ổn.
"Hoàng thượng, có cần kêu người đi tìm không?"
"Khỏi, để nó tự chơi đi"
"Vâng"
Nam Yên ở mấy tháng trong cung đã rành đường lối, nghe cung nữ nói tú nữ ở trong phòng thay đồ, trang điểm nên lẻn vô. Hà hà, xem các ngươi cũng là mỹ nữ đấy nhưng không bằng ta. Ta đại mỹ nữ năm đó là đệ nhất tiên nữ trên thiên đình về sắc đẹp, cũng là đệ nhất quậy phá, bằng vào các ngươi mà muốn đấu với ta ư.