Về phần tại sao cái đuôi của mình biến thành màu trắng bạc, Nam Yên đoán là do hấp thụ tinh lực từ ánh trăng mà ra màu bạc đẹp như vậy. Nhưng mà mình có nói được đâu, nên cũng lười giải thích cho cái người đang hỏi kia.
Nam Yên đang ngủ thì nghe Từ công công kêu mình dậy vì thái hậu tới đón. Nghe đến thái hậu thì có chút vui vẻ nên liền dậy đi tới.
"Thú con, giờ này mới dậy, thật hư quá. Đi ăn sáng nha!"
Gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Đối với hành động này, thái hậu đã để ý từ lâu dường như nó nghe có thể hiểu tiếng người vì vậy nên thái hậu càng thương nó hơn vì có thể trò chuyện với mình.
"Lát nữa ta phải đi kiểm tra các tú nữ mới nhập cung, vì hậu cung chưa có ai cả nên thân già này phải đi, thật chán mà!"
"Chít" đừng buồn, có Nam Yên đây, rồi dụi dụi đầu vào tay thái hậu.
"Ngoan" vuốt ve lông của nó rồi hỏi
"đuôi của ngươi sao lại màu bạc vậy?".
Thương Nam Yên như vậy sao lại không thấy đuôi của nó đổi màu chứ, chỉ là bây giờ mới hỏi thôi, bà nghĩ cũng chẳng ai dám nhuộm lông của nó cả.
"Chít" khổ quá, sao nói đây ta.
"Ta quên mất thú con không nói được, thôi quên đi màu bạc cũng đẹp với ngươi lắm!"
Sự ân cần, dịu dàng của thái hậu làm cho Nam Yên nhớ lại những ngày còn trên thiên đình, mẫu thân ta cũng thương ta như vậy, nên Nam Yên không quá buồn khi có người thương yêu mình như con người.
"Cứ gọi thú nhỏ không được cho lắm, con tên là gì, chắc ngày xưa con cũng có tên chứ?"
"Chít" có chứ, mà phải miêu tả sao đây, có rồi.
Nam Yên lấy ngón tay chỉ hướng nam
"chít chít"
"Con chỉ ta xem cái gì?, hướng đó có cái gì?", thấy nó cứ chỉ hướng nam mà k biết có gì ở đó, không lẽ
"ý con là Nam?"
Như vớ được vàng, Nam Yên gật liên tục, tiếp theo phải sao ta.
"Gọi là tiểu Nam đi"
Thôi cũng được.
"Hà hà, ta nghe hình như Phàm nhi cũng chưa biết tên con đúng không, ta hơn nó rồi, hahaha"
Chảy mồ hôi, thái hậu à, ngài cũng tranh đua quá rồi -.-