Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bởi vì ngày hôm sau trong nha môn có việc, cho nên cách một ngày, Diêu Thành mới mang theo Ngọc Nương đi đến nhà Vương thẩm.

Sợ này việc này không thành, cũng vì muốn cho Vương thẩm ở trung gian nói tốt, Diêu Thành cố ý chuẩn bị đầy đủ bốn loại điểm tâm dự định mang đến Vương gia.

Bốn loại điểm tâm này đều là loại hàng thịnh hành của Đào Viên Trai, giá cả không tiện nghi, mặc dù với gia cảnh của Diêu gia cũng chưa từng mua qua loại điểm tâm quý như thế để ăn, nhưng vì tìm chỗ đi tốt cho Ngọc Nương, Diêu Thành cũng xem như là đã vất vả tâm sức.

Sáng sớm, Diêu Thành đã vội vàng tìm người mượn xe la chở Ngọc Nương đi đến Vương gia.

Vương gia ở ngõ Cây Liễu cách Diêu gia một đoạn đường, Diêu Thành biết Ngọc Nương phải chăm sóc Tiểu Bảo, ban đêm cũng ngủ không được bao nhiêu, muốn cho nàng chợp mắt trong chốc lát, đợi đến nơi thì gọi nàng.

Ngọc Nương nghe lời nhắm mắt lại, nhưng giờ khắc này làm sao nàng ngủ được, đầy trong đầu đều là một ít chuyện phát sinh trong Tấn Vương phủ ở kiếp trước.

Vương gia cũng đã mấy đời làm phục dịch, trước kia Vương lão cha làm bộ khoái bị thương, đó là lý do mà ông nán lại chờ cho nhi tử trưởng thành, sau đó nhường lại vị trí cho nhi tử, Vương gia có nhi tử làm bộ khoái, Vương thẩm lại có tay nghề đỡ đẻ giỏi, vì thế cuộc sống trôi qua thập phần giàu có. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

Căn nhà ngói lớn gạch xanh ngói đen, trước cửa thu thập sạch sẽ, vừa nhìn là biết nữ chủ nhân của nhà này là người rất chịu khó.

Vừa bước vào cửa chính Vương gia, đã nhìn thấy trong sân ngừng một chiếc xe ngựa.

Xe ngựa tương đối phổ thông bình dân, nhưng cũng thuộc loại hiếm thấy ở trong mắt mọi người, gia đình bình thường mua xe, đa phần đều là xe lừa hoặc xe la, ngựa lại quý giá vô cùng, một con đã mất hơn mười lượng bạc, còn phải tốn công chăm sóc nuôi dưỡng cho tốt, dù nhà bình thường có mua được nhưng cũng nuôi không nổi.

Chỉ cần nhìn chiếc xe ngựa này thì có thể đoán biết, muội muội ruột này của Vương thẩm nhất định là rất có thể diện ở vương phủ.

Nhưng Ngọc Nương biết rõ, kỳ thật Lưu mụ mụ cũng chỉ là một bà tử tầm thường ở bên trong Tấn Vương phủ.

Bởi vì kiếp trước đắm chìm trong u buồn tự oán, căn bản Ngọc Nương nhớ không rõ, lúc trước đến Vương gia là thế nào mà bị Lưu mụ mụ vừa lòng, lần này đến tâm tình có khác biệt, nàng lại có tâm tư quan sát tình huống bốn phía. Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon

Tỷ phu Diêu Thành của nàng vào nhà trước, còn nàng chính là đứng chờ ở ngoài sân.

Không hiểu sao lại có cảm giác, hình như có người đang nhìn nàng.

*****

Thực ra, Lưu mụ mụ cũng không để lời nói của Vương thẩm ở trong lòng.

Theo suy nghĩ của bà, nơi thâm sơn cùng cốc của huyện Lâm Vân này thì có thể có nhân tài xuất chúng gì, nên biết, bà là muốn tìm bà vυ", nhưng không phải là bà vυ" bình thường, nhưng những lời này không dễ nói với tỷ tỷ, lại thấy tỷ tỷ để tâm nói chuyện vì đối phương như vậy, bà chợt nghĩ, thôi thì nhìn qua một chút, sau đó tùy tiện mượn cớ lấy lệ cho qua.

Vì thế, lúc Diêu Thành vào nói chuyện cùng với Vương thẩm, ngay cả ánh mắt bà cũng không liếc nhìn đối phương.

Cho đến khi bà nhìn thấy vị cô nương đứng ở trong sân kia - - -

Nói là cô nương, cảm giác lại có chút không giống, nhưng cách ăn mặc lại như một cô nương. Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon

Lưu mụ mụ là người từng trải, đương nhiên biết rõ hoa cúc khuê nữ cùng phụ nhân có khác biệt, một cô nương, dù có xinh đẹp thì cũng là kín đáo nội liễm, vai thu, mi hẹp, eo nhỏ nhưng cứng ngắc, hạ thân khép nép, dù có sợ hãi thì hai chân cũng khép ở một chỗ, nghiêm trang kín cẩn.

Nữ tử mới lớn cũng tựa như ngọc măng mới nhú, là nụ hoa, là hoa tươi chưa hé mở, thanh tú động lòng người lại thẹn thùng kín đáo.

Nhưng vị cô nương trước mắt này lại tựa như một quả đào mọng nước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn rõ ràng còn mang theo một chút non nớt cùng vẻ ngây thơ, nhưng hết lần này tới lần khác lại lơ đãng tản mát ra một loại quyến rũ phong tình.

Phải hình dung loại cảm giác này như thế nào đây? Giống như chỉ là nhẹ nhàng đâm một cái, lại có thể chảy ra rất nhiều nước đào ngọt ngào.

Vưu vật!

Lưu mụ mụ suy nghĩ một hồi lâu, mới nghĩ ra được một từ như thế.

Bà không thèm nghe tỷ tỷ nói chuyện dong dài với người khác nữa, nghĩ đến mấy lời vừa mới nghe được, vội hỏi: "Muốn đến vương phủ làm người hầu à, là tiểu phụ nhân đứng ngoài sân kia sao? Kêu vào cho ta nhìn một chút."

Diêu Thành sững sờ, sau đó vội vàng đi nhanh ra ngoài.

Thấy cô nương kia chậm rãi đi về phía mình, Lưu mụ mụ giống như bắt được bảo vật gì đó, trên đuôi mắt rõ ràng mang theo sự vui mừng.

Vương thẩm có chút nghi ngờ liếc nhìn muội muội, có phần không hiểu sao muội muội lại vui vẻ thành dạng này.

Chẳng lẽ, đúng là nhìn trúng Ngọc Nương?

Nghĩ đến đây, trong lòng bà cũng rất cao hứng, đứa nhỏ này mệnh khổ, bà cũng hy vọng có thể tìm được một con đường sống cho nàng, nếu không bà cũng không mở miệng nhiều lời đến mức này.

Ngọc Nương cảm thấy ánh mắt sau lưng càng lúc càng sắc nhọn, sao Lưu mụ mụ này nhìn nàng giống như là đang nhìn thấy vàng vậy.

Nàng còn nhớ, kiếp trước không có loại cảm giác này, chẳng qua trong chốc lát, nàng đã không có thời gian suy nghĩ đến điều này, bởi vì Lưu mụ mụ đã kéo tay nàng hỏi chuyện.

"Mới vừa sinh hài tử? Nghĩ như thế nào mà muốn đi làm bà vυ"? Không luyến tiếc rời khỏi trượng phu của mình sao?"

Mấy vấn đề này, Ngọc Nương sớm đã tìm lí do thoái thác cùng với tỷ tỷ và tỷ phu lúc ở trong nhà, cho nên không khó trả lời.

"Mới mang thai thì trượng phu đã mất, đích xác là không thể tiếp tục sinh sống được nữa, vì thế mới nghĩ biện pháp tìm đường sống cho chính mình và hài tử." Nàng hơi cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói.

Vừa nghe trượng phu đã chết, đôi mắt của Lưu mụ mụ sáng ngời, chẳng qua không có người nào chú ý tới.

"Ngược lại là một đứa nhỏ mệnh khổ, ở vương phủ có nhiều loại người hầu, quy củ bên trong phủ rất nghiêm cẩn, không giống ở nhà."

"Việc này Ngọc Nương hiểu, sẽ tuân thủ nghiêm ngặt quy củ bên trong phủ, sẽ không gây chuyện sinh sự."

Lưu mụ mụ kéo tay nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, trắng muốt mịn màng giống như trứng gà lột, thanh tú non nớt động lòng người vô cùng, nếu nói về nữ tử xinh đẹp, Lưu mụ mụ cũng không phải là chưa từng thấy qua, nhưng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy tiểu phụ nhân này, bà đã biết, người mà Lý mụ mụ muốn tìm chính là người này.

Còn tiếp.....
« Chương TrướcChương Tiếp »