Mộ Kỳ thấy Yến Mị chủ động dán lên, khẽ vặn eo để phục vụ mình, trong lòng lại cảm thấy tức giận.
Vừa rồi hắn còn cho rằng mình hiểu lầm nàng, lại không biết hành động của mình lại có lợi cho nàng.
Nàng một thân mị cốt, tư thái đùa nghịch quyến rũ vô cùng quen thuộc, quả thực tựa như đã sớm chuẩn bị tốt, một tiểu thư êm đẹp hầu phủ, ở Giáo Phường Tư ba tháng, liền đem thủ đoạn câu dẫn này luyện hoàn thiện.
Hắn nghĩ nếu là đổi làm nam nhân khác chiếm lấy nàng, từ lúc bắt đầu nàng cũng sẽ từ chối sau đó chuyển sang chủ động lấy lòng.
Nếu Hoài Vương đối xử với nàng như vậy, nàng cũng sẽ như vậy sao?
Trong mắt Mộ Kỳ lộ ra vài phần tàn nhẫn, hắn gắt gao bóp chặt vòng eo Yến Mị.
Một trận mưa xối xả phá tan hoa lá, cành hoa điên cuồng run rẩy trong bão táp, kèm theo tiếng khóc đứt quãng mà dịu dàng vang lên trong phòng, tiếng kêu thật êm tai, thật là mê người.
Mộ Kỳ cúi đầu xem, thấy hai mắt nàng đẫm lệ, đuôi mắt hơi nhiễm hồng nhạt, mái tóc đen nhánh vương vãi trên gối, một phần mồ hôi ướt đẫm dính vào làn da trắng nõn,ngược lại phá lệ có vẻ mê người.
Yến Mị không nghĩ tới sức lực của Mộ Kỳ lại lớn như vậy, tư thế của hắn giống như muốn đem nàng xé rách, vì sao nàng đều phối hợp như vậy, nam nhân lại ngày càng thêm tàn nhẫn.
Không có sung sướиɠ giống như sở nương tử nói, chỉ có đau.
Yến Mị chịu dày vò, cũng không biết khi nào mới kết thúc, tay nàng chỉ nắm chặt đệm chăn, thật sự chịu không nổi, chỉ đành phải khóc lóc xin tha.
Cổ họng nàng khàn khàn vì khóc, Mộ Kỳ cuối cùng cũng buông nàng ra, khi nhìn thấy vết máu loang lổ trên giường, trong mắt hắn lóe lên một tia khó hiểu.
Lại nhìn thân thể của nàng, làn da tuyết trắng khắp nơi đều là vết bầm tím, giống như đang âm thầm tố cáo hành vi của hắn có bao nhiêu thô bạo.
Nếu không phải nàng câu dẫn hắn, hắn làm sao có thể dùng sức như vậy, Mộ Kỳ bình tĩnh lại, cau mày nói: "Ngày mai bổn vương sẽ phái người đưa dược cho ngươi."
Yến Mị cắn cắn môi, nâng lên hàng mi ướt dầm dề: “Đa tạ Vương gia.”
Sau khi nói xong, Mộ Kỳ quay người hét lớn bên ngoài, Tần ma ma đợi ở bên ngoài đã lâu, sau khi nghe thấy giọng nói bên trong, nàng âm thầm vui mừng vì cuối cùng thiếu chủ của mình cuối cùng có nữ nhân, cũng không biết khúc mắc kia có được giải không.
Nàng đè lại vui mừng trong lòng, dẫn bọn thị nữ đi vào.
Nội thất sau bức rèm như mọi người tưởng tượng lộn xộn như vậy, trong phòng còn có mùi lạ, các nha hoàn xấu hổ đỏ mặt, không dám nhìn thêm, cúi đầu bưng nước đi vào phòng.
Mộ Kỳ không có ở lại tắm gội, mặc tốt quần áo liền đi ra khỏi phòng, Tần ma ma theo sát phía sau, đi đến trong đình viện, Mộ Kỳ mới quay đầu lại đối với Tần ma ma nói: “Ma ma, chuẩn bị một chén thuốc tránh thai.”
Mộ Kỳ năm nay hai mươi lăm tuổi, đổi là người khác, hài tử đã sớm lăn lộn đầy đất, nhưng Mộ Kỳ bởi vì nữ lang Tây Bắc năm đó.mà tức giận với lão vương phi, từ đó nữ nhân ở hậu viện một người đều không chạm vào.
Lão vương phi mong tôn tử trông mòn con mắt, hiện giờ Mộ Kỳ thật vất vả muốn một nữ nhân, cư nhiên muốn nàng uống thuốc tránh thai, uống.thuốc tránh thai, như thế nào sinh ra hài tử?
Tần ma ma khuyên nhủ: “Thuốc tránh thai này cực tổn hại thân thể, nếu là uống nhiều quá, về sau đối với con nối dõi có hại.”
Ánh mắt Mộ Kỳ dừng lại, rơi ở trên người Tần ma ma, hắn thấp giọng nói câu: “Không sao.”
Tần ma ma trong lòng rùng mình, không dám nói thêm cái gì, cung tiễn hắn rời đi.
Trong phòng, Yến Mị bị Đường Khê nâng đi tắm phòng tắm gội, thời điểm đi trên đường hai chân của Yến Mị vẫn còn run.
Khi đến phòng tắm, nàng đem thân mình hoàn toàn chìm vào trong nước, Đường Khê nhìn những vết xanh tím loang lổ trên người nàng, chỉ cảm thấy thật ghê người, nghĩ thầm Vương gia đối với nương tử mình cũng quá thô lỗ, nhưng mà nàng lại có chút vui vẻ, rốt cuộc Yến Mị là người đầu tiên được sủng ái.
Từ tắm phòng đi ra, trong phòng đã thu dọn sạch sẽ, trải lên đệm chăn mới, Yến Mị mới vừa ngồi xuống, Tần ma ma liền bưng chén tiến vào, nàng tiến lên nói: “Nương tử, đây là thuốc Vương gia ban cho, mời nương tử uống."
Yến Mị nhìn nước chén thuốc đen như mực, vô hình nhíu mày, Tần ma ma chưa nói nàng cũng biết đây là cái gì, đây nhất định chính là thuốc tránh thai.
Dù sao nàng cũng là người Hoài Vương đưa tới, Mộ Kỳ tuyệt đối sẽ không cho phép nàng mang thai hài tử của hắn, cho dù hắn không cho nàng uống, nàng cũng sẽ uống.
Bởi vì mục đích nàng đi vào vương phủ, chẳng qua là muốn câu dẫn Mộ Kỳ, sau đó lại lợi dụng hắn tới cứu người nhà mình mà thôi, chờ sau khi người nhà được cứu ra, nàng sẽ rời đi nơi này, ngược lại nếu có hài tử sẽ bất lợi với tương lai không hề vướng bận rời đi của nàng.
Yến Mị không do dự bưng chén lên, chua xót rót nước thuốc vào trong cổ họng, nàng khó chịu nhíu mày, nhưng cũng không chút do dự uống cạn.
Tần ma ma nhìn nàng uống xong thuốc tránh thai, liền mang theo người cáo từ, Đường Lê Viện lại khôi phục lại bình tĩnh, Yến Mị bị Mộ Kỳ lăn lộn đến kiệt sức, dính gối đầu liền ngủ.
Ngày hôm sau, Yến Mị vẫn cảm giác cả người nhức mỏi, giống như bị thứ gì nghiền áp, sau khi dùng đồ ăn xong, Tần ma ma lại mang theo rất nhiều thị nữ cùng gã sai vặt lại đây.
Tần ma ma hành lễ, vẻ mặt ôn hoà nói: “Về sau nương tử chính là phu nhân trong vương phủ chúng ta, đây đều là Vương gia ban thưởng, thỉnh phu nhân nhận lấy.”
Mộ Kỳ cho nàng danh phận, nghĩ đêm qua bị hắn lăn lộn như vậy cũng không có uổng phí, mục tiêu lại gần một bước, khóe miệng Yến Mị lộ ra vài phần vui mừng.
Mộ Kỳ ban thưởng đều là chút châu báu trang sức, gấm vóc tơ lụa, ngọc khí vật trang trí, lá trà và hương liệu linh tinh, nghĩ đến hắn là có chút áy náy, cho nên mới ban thưởng nhiều như vậy, Yến Mị thấy được nhiều cũng không cảm thấy hiếm lạ, tạ ơn liền kêu Đường Khê đem đồ vật đều nhận lấy.
Có có một thứ, là Tần ma ma tự mình đưa tới trong tay Yến Mị: “Đây là Ngọc Cơ Cao, nếu bôi ở trên người, những dấu vết đó sẽ biến mất nhanh hơn.”
Mặt Yến Mị đỏ lên, gật đầu, duỗi tay tiếp nhận.
Đợi Tần ma ma đi rồi, Yến Mị đem thị nữ trong viện đều ban thưởng một phen, lúc này mới tiến vào nội thất, thay xiêm y, làm Đường Khê bôi thuốc ở trên người mình, chỗ riêng tư nàng tự dùng ngón tay mình bôi lên.
Vương phủ đồ mi viện lại là một cảnh tượng khác, đây là một sân có hai lối vào, tiền viện cùng hậu viện phân biệt có hai vị phu nhân đang ở, Quân Kiều phu nhân cùng Ngọc Lan phu nhân, đều là mỹ nhân được Thái Hậu ban thưởng cho Nhϊếp Chính Vương.
Ngọc Lan mới vừa dùng đồ ăn xong, ngồi ở trên ghế, trong tay nắm một quyển thư, cúi đầu đọc sách, dáng vẻ rất là yên lặng nhu hòa.
Quân Kiều nhìn một màn này, khuôn mặt lộ ra một tia vẻ châm chọc: “Đều là lúc nào, muội muội còn có tâm tư đọc sách.”
Ánh mắt Ngọc Lan khẽ nhúc nhích, ngước mắt lên, thì thấy Quân Kiều mặc một chiếc váy dài đến ngực màu đỏ thu hải đường với nửa cánh tay màu đỏ thẫm, khuôn mặt mặt đẹp mang theo chút tức giận đi về phía nàng.
Ngọc Lan nhàn nhạt cười nói: “Tỷ tỷ nói gì vậy, ngày qua ngày ở vương phủ quá mức nhàn nhã, không có việc gì làm, vì sao không thể đọc sách?”
Dứt lời, nàng sai người rót trà.
Thấy dáng vẻ cố ý đặt câu hỏi của Ngọc Lan, trong lòng Quân Kiều cảm thấy rất khinh thường, Ngọc Lan này bình thường đều tỏ ra lãnh đạm với thiên hạ, ai mà không âm mưu biết trong bụng của nàng ta Quân Kiều cũng lười vạch trần nàng, nói: “Muội muội, vương phủ mới có một vị mỹ nhân mới tới, quốc sắc thiên hương, lại am hiểu nhảy múa, đem Vương gia mê đến thần hồn điên đảo, cái này muội sẽ không còn không biết đi?”
Ngọc Lan đặt cuốn sách trong tay xuống, cúi đầu nhấp một ngụm trà pha sương hoa tươi, cụp mắt xuống không nhìn ra cảm xúc của mình, khi ngước mắt lên lần nữa, trên môi lại nở một nụ cười nhạt. “Chẳng qua chỉ là nghe đồn thôi, chẳng lẽ còn có người nào có thể so sánh với tỷ tỷ sao?”
Quân Kiều kiều diễm động lòng người, Ngọc Lan thanh nhã như cúc, nếu so về dung mạo, Quân Kiều quả thực vượt trội hơn.
Nếu là ngày thường, Quân Kiều nghe xong lời khen như vậy trong lòng sẽ rất vui mừng, hiện giờ lại không vui: “Đêm qua Vương gia ở Đường Lê Viện kêu ba lần nước, tin tức này đã sớm truyền khắp toàn bộ vương phủ, muội muội chẳng lẽ không có nghe nói?”
Nàng tới vương phủ đã hai tháng, Vương gia chưa bao giờ chạm qua nàng, tiện nhân kia vừa mới tới ngày hôm sau liền đã được Vương gia sủng hạnh, nghe nói còn chủ động câu dẫn Vương gia, quả thực chính là hồ mị tử không biết xấu hổ!
Nàng liền tức giận nói: "Ta sợ rằng sau khi người này đến, sau này Vương phú sẽ không có chỗ đứng cho ta, muội muội chẳng lẽ không lo lắng địa vị của mình sẽ bị uy hϊếp sao?"
Từ trước, Vương gia một tháng tổng có hai ngày sẽ đến trong viện nàng, nhưng tân mỹ nhân mới tới liền rất khó nói, các nàng phụng chỉ Thái Hậu ở lại bên người Tây Bắc Vương, mục đích đó là vì tranh sủng, giành được sự sủng ái của Mộ Kỳ, đồng thời đem tin tức vương phủ đưa vào trong cung.
Yến Mị tới có thể sẽ làm cho bọn họ hoàn toàn thất sủng, làm các nàng hoàn toàn vô dụng, bọn họ ở đây còn có ý nghĩa gì?
Đôi tay giấu trong ống tay áo của Ngọc Lan siết chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Cho dù Vương gia có sủng ái nàng cũng là phúc khí của nàng, muội nghĩ chuyện này vẫn là thuận theo tự nhiên đi.”
Quân Kiều nghe được, Ngọc Lan là không muốn xuất đầu, sợ đắc tội với người khác, nàng vẫn thường như thế, tả hữu xu nịnh, đã quen với việc làm người tốt, Quân Kiều trong lòng khịt mũi coi thường, cũng được, nếu Ngọc Lan không muốn, vậy nàng liền đi gặp Yến phu nhân này, xem nàng rốt cuộc có bao nhiêu năng lực.
Quân Kiều hầm hầm từ trong hậu viện rời đi, dịu dàng trên mắt Ngọc Lan tất cả đều thu liễm, khóe miệng nàng nhẹ nhàng cong lên mang theo trào phúng, nàng thật ra muốn nhìn Quân Kiều cùng Yến phu nhân kia sẽ đấu như thế nào.
Sau khi Yến Mị bôi thuốc do Mộ Kỵ đưa, nàng nghỉ ngơi cả buổi sáng, sau khi ăn trưa, nàng chợp mắt một chút, cơ thể đã hồi phục rất nhiều, nghĩ rằng mình vẫn chưa làm Hương Cao, liền muốn Đường Khê tùy nàng cùng đi trong vườn hái cánh hoa.
Đường Khê vui vẻ đáp ứng, chủ tớ hai người lại đến hậu hoa viên, hậu hoa viên của Tây Bắc Vương phủ cực lớn có núi giả nước chảy, đình đài lầu các, toàn bộ vườn bị lưu quang hồ chia làm hai nửa, hôm qua nàng đang hái hoa vừa vặn gặp Mộ Kỳ đang trên đường hồi phủ, bị hắn hiểu lầm là cố ý dụ dỗ hắn, miễn cho hôm nay lại gặp được hắn nói nàng lặp lại trò cũ, nàng thay đổi vị trí, băng qua cầu hình vòm, đến rừng hoa đào bên kia ngắt lấy cánh hoa.
Hái đầy một rổ, cả người Yến Mị mồ hôi cùng hương thơm đầm đìa, kêu Đường Khê chuẩn bị rời đi, hai người từ bụi hoa đi ra chính đi đến cầu hình vòm, gặp mấy nữ tử đang đi tới, vị cầm đầu kia đang mặc một chiếc váy đỏ thu hải đường, đôi tay kéo dải lụa choàng, trứng ngỗng mặt, ngũ quan thanh tú, hai nha hoàn bên cạnh đều mặc váy trắng như trăng.
Trong đó trong tay một nha hoàn bưng một chậu hoa sơn trà, Yến Mị liếc mắt một cái, nhận ra là hoa sơn trà nối tiếng trong hoa mẫu đơn, hoa quan như mẫu đơn, cực đại diễm lệ, cho nên gọi là trà mẫu đơn.
Yến Mị còn không biết người này là ai, nhưng sau khi được Đường Khê nhắc nhở, mới biết được người này là Quân Kiều phu nhân ở trong phủ
Yến Mị hành lễ, gọi một tiếng: “Tỷ tỷ.”
Nha hoàn đối diện cũng cấp Yến Mị hành lễ, Quân Kiều không tình nguyện đáp lễ lại với Yến Mị, khóe miệng hơi nhếch, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nghe nói trong phủ có một vị Yến phu nhân mới tới, nói vậy chính là muội muội, thủ đoạn muội muội cũng thật là tốt, mới đến Vương Phủ hai ngày, đã được Vương gia sủng ái.”
Khi ánh mắt dừng ở trên mặt Yến Mị, khó có thể che giấu vẻ kinh ngạc cùng ghen ghét trong mắt, nàng nghe những bọn nha hoàn ở trong Đường Lê Viện khen Yến Mị đẹp như tiên như thế nào, nàng ngay từ đầu còn không tin, chỉ cho rằng những người này là cố tình phóng đại.
Có thể thấy được nàng sau khi nhìn Yến Mị, nàng mới phát hiện, Yến Mị so với trong tưởng tượng của nàng càng thêm xinh đẹp tuyệt trần, khung cảnh mùa xuân trong vườn đã lặng lẽ bị nàng làm lu mờ.
Đặc biệt là Quân Kiều nhìn thấy những dấu vết trên chiếc cổ trắng như tuyết cùng xương quai xanh của Yến Mị, nàng mới rốt cuộc nhìn thấy khía cạnh điên cuồng của Mộ Kỳ.
Một nam nhân lạnh lùng không gần nữ sắc như Tây Bắc Vương, vậy mà coi trọng đồ đê tiện yêu diễm như vậy, chẳng phải là do thủ đoạn câu dẫn của nữ nhân quá lợi hại sao?
Sự ghen tuông lan khắp cơ thể nàng như chất độc.